Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 39

Trần Đường đã về nhà, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn từ Bạch Điềm Điềm.

【Ăn rồi. Ban đầu còn chê bai không chịu ăn, tôi chia cho ảnh một nửa, kết quả ảnh ăn sạch sẽ luôn.】

Chiều hôm qua, Trần Đường đã kể hết chuyện xảy ra ở công ty cho cô ấy nghe, trong lòng cũng đã đoán trước: Tần Thời Uyên miệng thì chối, nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Quả nhiên.

Trần Đường:【Giờ sao rồi? Ăn xong có biểu hiện gì không?】

Bạch Điềm Điềm:【Đi tắm rồi. Tôi mới đứng rình ngoài cửa một lúc... hình như đang khóc đấy, tiếng nức nở kìm nén xen với tiếng nước... haiz, tim đập thình thịch luôn.】

Trần Đường:【... Cô dễ cảm động quá vậy?】

Bạch Điềm Điềm:【Muốn nghe không? Tôi ghi âm lại cho, chị em tốt là phải share mà.】

Trần Đường:【Từ chối nhé =))】

Tan làm rồi, từ chối mọi hình thức tra tấn tinh thần.

Bạch Điềm Điềm:【Tiếng khóc ngày càng to... Haiz, để tôi vào dỗ ảnh một chút.】

Trần Đường:【??? Anh ta còn đang tắm mà, cô định vào á?!】

Tin nhắn này vừa gửi đi, đầu bên kia liền im bặt. Có vẻ như thật sự đã vào "an ủi" Tần Thời Uyên rồi.

Trần Đường không dám tưởng tượng ra cái cảnh tượng ấy, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

"Dạo này tính cách Bạch Điềm Điềm có phải... thay đổi hơi nhanh không?"

Nhớ hồi mới gặp, cô ấy vẫn còn là một tiểu bạch thỏ dễ đỏ mặt, dễ ngượng, bây giờ lại dám xông thẳng vào phòng tắm nhà người ta, càng ngày càng hoang dại rồi nha.

Hệ thống: 【Không phải do cô đầu têu sao?】

"Ơ kìa, tao dạy cô ấy như thế hồi nào? Rõ ràng là tự phát triển đấy chứ. Đừng có đổ vạ. Nhưng mà Tần Thời Uyên đã chịu ăn cơm mẹ mình nấu, chứng tỏ quan hệ giữa họ đang dần được cải thiện. Về sau Tần Dũng và Bùi Lan chắc chắn sẽ không tiếp tục chống lưng cho Tần Thời Viễn nữa. Mất chỗ dựa, hắn ta sẽ khó mà gây ra sóng gió với Bạch Điềm Điềm và Tần Thời Uyên."

Trần Đường hài lòng nghĩ thầm. Cảm thấy nhiệm vụ kế tiếp sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dạo này vừa phải xử lý Tần Thời Viễn, lại bị Bạch Minh Nghĩa làm phiền, bận đến mức quay như chong chóng.

"Tiểu Nhất à, lần này xong nhiệm vụ rồi mày phải thưởng cho tao nhiều hơn đấy nhá. Tao đã giải quyết không ít rắc rối cho mày rồi đó."

Vừa nói, cơn buồn ngủ ập tới. Trần Đường ngáp dài một cái, giọng nói càng lúc càng nhỏ, vừa dứt lời thì ngủ gục luôn.

Không khí yên tĩnh. Những đốm sáng li ti lơ lửng trong không trung bắt đầu chậm rãi ngưng tụ lại, kéo dài ra thành hai tia sáng mảnh, len lỏi khắp phòng để quét dữ liệu, dựng lại toàn bộ hình ảnh.

Trần Đường đã thay ra bộ vest công sở gọn gàng, chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần đùi, nằm dang tay dang chân trên giường ngủ ngon lành.

Ánh trăng lọt qua khe rèm chưa khép hẳn, chiếu xuống mặt cô thành một vệt sáng nhỏ, soi rõ hàng mi dài cong vút. Một vài lọn tóc rối bời vắt ngang má, bị gió khẽ thổi, phất qua chóp mũi.

Đang ngủ, Trần Đường nhăn mày, đưa tay gãi gãi mũi, nhưng chẳng có tác dụng gì. Mấy sợi tóc nghịch ngợm vẫn quấy rầy không ngừng.

Cảm giác ngứa ngáy cứ lặp đi lặp lại khiến cô bắt đầu cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn.

Tia sáng kia dường như cũng phát hiện ra điều đó, lập tức đổi hướng, chậm rãi bay về phía Trần Đường, nhẹ nhàng cuốn mấy sợi tóc lòa xòa, vén gọn lại một bên.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Lông mày Trần Đường dãn ra, lại chìm vào giấc ngủ say.

Tia sáng vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu cô như đang quan sát rất kỹ. Một lúc sau, nó lặng lẽ rút ngắn khoảng cách, dường như muốn chọc nhẹ vào gò má cô, nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm tới lại như nhớ ra điều gì, vội vàng thu tay về.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, trong cơn mơ, Trần Đường khẽ động đậy, mắt vẫn nhắm, nhưng cơ thể mơ màng đứng dậy, lảo đảo đi về một góc phòng.

Bắt đầu rồi.

Hệ thống không hề ngạc nhiên. Hai luồng ánh sáng nhanh chóng chuyển động quanh cô, nhanh nhẹn dọn đường, di chuyển cái ghế suýt bị cô đụng vào, để cô đi thẳng tới góc phòng.

Sau đó, cô cúi người, bắt đầu mở sàn nhà lên rồi giấu đồ.

Lúc mới đến thế giới này, do từng bị đói khổ trong quá khứ, đồ cô giấu chủ yếu là đồ ăn.

Sau này thì đủ kiểu, quần áo, đồ sinh hoạt, thậm chí lần trước, hệ thống còn tận mắt thấy cô giấu cả cuốn sổ tay công việc của thư ký xuống gầm sàn.

Lần này là gì đây?

Hệ thống tò mò áp sát, bắt đầu tiến hành quét hình ảnh.

Nhưng ngay lúc đó, Trần Đường bất ngờ vươn tay, nhanh như chớp tóm lấy luồng sáng đang lơ lửng trên đầu, rồi kéo thẳng về phía hốc gỗ dưới sàn!

?!

Hệ thống giật mình, bản năng vùng vẫy muốn thoát ra. Luồng sáng căng chặt giữa không trung, điên cuồng giãy giụa.

Nhưng Trần Đường rõ ràng rất khó chịu với việc bị quấy rối, tay siết càng lúc càng mạnh, như muốn túm chặt không cho nó chạy.

Bởi vì tất cả những gì cô từng giấu đi, đều là báu vật trong mắt cô.

Thức ăn, quần áo, tài liệu... Lần này, cô lại giấu nó sao?

Vốn dĩ hệ thống có thể ngay lập tức thu hồi luồng sáng và biến mất khỏi không gian vật lý. Nhưng không hiểu sao, lệnh đó không được thực hiện, nó cũng chẳng vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn để Trần Đường nắm chặt, rồi bị nhét thẳng vào dưới sàn nhà.

Xong xuôi, Trần Đường mới hài lòng đứng dậy, lảo đảo quay lại giường, tiếp tục say giấc.

Luồng sáng dưới sàn dần tan biến, rồi lại hiện lên bên cạnh cô. Nhẹ nhàng vung vẩy một cái, nó vụng về kéo tấm chăn đang bị đá xuống cuối giường lên, đắp lại cẩn thận cho cô.

Sáng hôm sau, khi Trần Đường gặp lại Tần Thời Uyên, anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ, dấu hiệu vừa mới khóc.

Lập tức khiến người ta liên tưởng đến mấy tin nhắn mà Bạch Điềm Điềm gửi hôm qua, và cả dòng thông báo mờ ám mà Trần Đường nhận được lúc sáu giờ sáng nay.

【Tôi thấy chắc nên trả tiền cho Tần Thời Uyên.】

???

Gì vậy trời?

Trần Đường suýt mù mắt vì câu này.

Nhìn thấy Tần Thời Uyên đang đỏ mắt, cô lập tức quay mặt đi, giả vờ như không thấy gì.

Vừa vào công ty, trên bàn làm việc của Tần Thời Uyên đã có sẵn một lá đơn từ chức ngay ngắn.

Người đã biến mất ba ngày – Tần Thời Viễn – đột nhiên nộp đơn nghỉ việc.

Tần Thời Uyên bóc thư ra xem, quét nhanh một lượt, giọng lạnh tanh: "Coi như hắn còn biết điều. Dù hắn muốn ở lại, MQ cũng không còn chỗ cho hắn nữa."

Việc Tần Thời Viễn chủ động rút lui, đồng nghĩa với việc Tần Dũng và Bùi Lan đã hoàn toàn từ bỏ hắn, thậm chí đã chọn đứng về phía Tần Thời Uyên. Hết đường lui, hắn ta mới phải rút khỏi MQ.

Loại bỏ được một cục nợ lớn, Tần Thời Uyên tâm trạng khá hơn hẳn. Đến cả chuyện Bùi Lan đem cơm tới công ty vào buổi trưa, anh ta cũng không thẳng thừng từ chối, chỉ lạnh mặt nhìn Trần Đường đặt hộp cơm lên bàn.

Nhưng anh ta chưa kịp vui mấy hôm, thì chuyện bất ngờ xảy ra.

Một công ty tên là "Viễn Phương" đột nhiên khai trương đối diện trụ sở MQ.

Hôm khai trương, pháo mừng nổ inh tai cả sáng, rực rỡ rộn ràng, náo nhiệt không tưởng.

Ban đầu, Tần Thời Uyên đứng bên cửa sổ sát đất, vẫn còn tâm trạng hóng hớt, cùng Trần Đường chỉ chỉ trỏ trỏ, đánh giá.

"Dám đặt trụ sở ngay đối diện MQ, xem như cũng có chút gan đấy."

Nhưng rất nhanh sau đó, khi Tần Thời Uyên thấy Tần Thời Viễn xuất hiện trên sân khấu, tuyên bố công ty Viễn Phương chính thức thành lập, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống.

"Là hắn ta?!!"

Anh ta bước nhanh về phía trước, nghiến răng nhìn sang phía đối diện, nơi Tần Thời Viễn đang đứng giữa đám đông, gương mặt tràn đầy đắc ý.

Hắn cố tình mở công ty đối diện MQ, thậm chí còn chọn mô hình kinh doanh tương tự, quá rõ ràng là muốn gây sự.

Tâm trạng của Tần Thời Uyên trong mấy ngày qua xem như bốc hơi sạch sẽ.

"Nhìn định hướng công ty thì thấy, nhiều mảng đang cạnh tranh trực tiếp với MQ... Hừ! Hắn là cái thá gì mà dám khiêu chiến trực diện với tôi?!"

Trần Đường bên cạnh nhàn nhạt chen lời: "Vừa nãy anh còn khen hắn có gan đó."

Tần Thời Uyên lập tức phủi sạch trách nhiệm, cười lạnh: "Gan mà không có não, chỉ khiến hắn chết sớm hơn. Lúc đầu tôi còn nghĩ hắn rút khỏi MQ là được lợi quá, không ngờ hắn còn dám tới tận cửa khiêu chiến!"

Anh ta bước nhanh đến bên cửa sổ sát đất, nhìn chăm chăm vào buổi lễ tưng bừng bên kia đường, trên mặt lộ rõ vẻ "vừa ghen vừa thù lâu nhớ dai".

"Trần Đường, không phải cô từng nói pháo hoa cần xin phép chính quyền sao? Pháo cũng vậy đúng không? Gọi ngay cho bên môi trường, báo cáo là có người gây ô nhiễm tiếng ồn!"

Trần Đường: ...

Đây mà là hành vi của tổng tài bá đạo hả trời??

"Làm vậy có lố quá không? Tổng giám đốc MQ mà đi tố cáo đối thủ bắn pháo, thế nào chả bị cười nhạo."

Tần Thời Uyên tỏ ra vô cùng hợp tình hợp lý: "Là cô báo, không phải tôi. Cô là thư ký, họ sẽ chỉ cười cô thôi."

Trần Đường: ... Không biết xấu hổ đến mức này là cảnh giới gì vậy trời.

Dưới sự ép buộc của tổng tài vô lương, cô đành lấy điện thoại gọi điện báo cáo cho cơ quan liên quan.

Cúp máy, quay sang đối diện ánh mắt đầy mong chờ của Tần Thời Uyên.

"Bên đó nói Viễn Phương đã báo trước rồi, thậm chí còn nộp sẵn một khoản tiền phạt rất lớn, nên hôm nay được phép bắn pháo cả ngày."

Tần Thời Uyên tức đến nghiến răng tại chỗ.

"Phí thì biết nộp, nhưng không biết tiết kiệm. Công ty kiểu này sớm muộn gì cũng phá sản!"

Trần Đường: "Tần tổng, bộ dạng hiện tại của anh hơi nhỏ mọn đấy."

Tần Thời Uyên hít sâu một hơi, bắt đầu lấy lại khí chất CEO, trầm giọng ra lệnh: "Trần Đường, cô lập tức điều tra kỹ cho tôi, Viễn Phương là công ty gì, ai chống lưng, ai góp vốn, đang làm dự án gì, toàn bộ thông tin càng chi tiết càng tốt."

"Hai năm nay MQ phát triển quá nhanh, ít công ty nào dám đối đầu trực diện, tôi cũng mất dần cơ hội thôn tính. Hắn ta dám tự chui đầu vào lưới, thì tôi đương nhiên không thể bỏ qua."

Khi vừa tiếp quản MQ, có không ít kẻ coi thường tuổi đời anh ta còn trẻ, định chơi trò "mượn gió bẻ măng", nhưng từng đứa một đều bị anh ta nuốt sạch. MQ bứt tốc cũng nhờ vậy.

Lúc này, ánh mắt Tần Thời Uyên lóe lên ánh sáng lạnh, rõ ràng là sắp ra tay lớn.

Trần Đường đứng bên cạnh âm thầm lo lắng, trận chiến thương trường này sắp bắt đầu rồi.

Mà cô mới học được chút xíu kỹ năng làm thư ký từ hệ thống, còn chưa học xong phần nhập môn, giờ phải nhảy vào chiến trường cao cấp, liệu có bị out trình không?

Rất nhanh, ngày đầu tiên, cô bị gọi vào văn phòng tổng tài.

Tần Thời Uyên cầm ống nhòm, chỉ vào cái đài phun nước trước trụ sở Viễn Phương: "Trần Đường, tôi phát hiện mấy con cá Koi trong bể trước công ty họ nhìn rất chướng mắt, cô đi bỏ thuốc độc giùm tôi, giết sạch!"

Ngày thứ hai.

"Tôi thấy họ đặt mười chậu cây phát tài trước cửa, cô qua đó đốn sạch cho tôi."

Ngày thứ ba.

"Trần Đường..."

Nghe những yêu cầu ngày càng hoang đường của anh ta, Trần Đường hoàn toàn mở rộng tầm mắt.

"Tần tổng, tôi tưởng anh định chơi sòng phẳng, quyết đấu trên thương trường với Tần Thời Viễn... Không ngờ mấy trò anh bảo tôi làm toàn kiểu lén lút mờ ám?"

Tần Thời Uyên rất chi là bình thản: "Chứ cô nghĩ tôi nên làm gì?"

Trần Đường nhớ lại chi tiết trong nguyên tác, nói: "Thuê hacker, phá hệ thống, cắt nguồn vốn, đánh cắp hợp đồng..."

Tần Thời Uyên mặt không cảm xúc: "Mấy thứ đó vi phạm pháp luật."

"Ủa? Trong từ điển của anh mà có tồn tại chữ 'pháp luật' á?"

Trần Đường ngẩn người. Cô quay vào trong đầu hỏi hệ thống: "Không phải Tần Thời Uyên là 'kẻ ngoài vòng pháp luật' à? Trong truyện gốc rõ ràng ghi thế mà?!"

Hệ thống lần này khỏi cần diễn:【Tôi cũng không biết nữa.】

Trần Đường: ...

"Thế thì có mày để làm gì?"

Lúc này, Tần Thời Uyên lại quay về đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn sang công ty đối diện, rồi nhìn về phía mình, cuối cùng miễn cưỡng tìm ra một điểm thắng: "Cá Koi của họ tuy nhiều, nhưng rõ ràng không đẹp bằng mấy con bên tôi. Cây phát tài bên họ cũng không xanh bằng bên tôi, lá cây nhà tôi xanh mướt, dày bóng, vừa nhìn đã biết phát tài."

Trần Đường nghe đến đó, không dám hé răng.

Bởi vì bây giờ đang là mùa thu, cây phát tài bị vàng lá là chuyện thường tình.

Còn cây trong văn phòng Tần Thời Uyên không bị vàng, chẳng phải vì nó mạnh hơn, mà bởi vì: Cây đó là giả.

Bình Luận (0)
Comment