Tần Thời Uyên đã len lén theo dõi công ty đối diện suốt một tuần, cuối cùng, tại một hội nghị giới thiệu sản phẩm, hai bên chính thức giáp mặt.
Với kiểu sự kiện như thế này, Tần Thời Uyên thường ngày không bao giờ đích thân tham gia. Theo lệ cũ, anh ta sẽ giao cho nhân viên công ty phụ trách. Nhưng sau khi nhận được điện thoại từ trưởng phòng sản phẩm, biết được Tần Thời Viễn cũng có mặt, anh ta lập tức dẫn theo Trần Đường xông tới hiện trường.
Vừa xuống xe, bước chân anh ta đã sải dài như gió, không ai biết còn tưởng anh ta sắp lao vào chiến tranh thế giới vì một dự án mấy triệu đô.
Không rõ là trùng hợp hay cố tình, gian trưng bày của công ty Viễn Phương lại nằm sát cạnh MQ.
"Chắc chắn là cố tình rồi!" Tần Thời Uyên chỉ liếc một cái đã nghiến răng kết luận, sau đó chỉ vào Trần Đường: "Cô qua đó dò la xem họ mang thứ gì tới."
Trần Đường đi qua, vừa nhìn liền phát hiện sản phẩm bên đó chẳng hề kém MQ. Những người Tần Thời Viễn mang theo gần như toàn bộ là đội ngũ nước ngoài, chắc là đã được chuẩn bị từ trước.
Vì thiết kế mới lạ, gian hàng của họ đã thu hút không ít người vây quanh.
Tần Thời Viễn đứng bên quầy, thấy Trần Đường bước đến thì nở nụ cười đắc ý.
"Thư ký Trần, hoan nghênh tham quan. Nếu cô hứng thú, có thể cân nhắc qua bên tôi làm. Nhân tài như cô, tôi luôn rất trân trọng."
Trần Đường chớp mắt một cái: "Đây là câu nói duy nhất tử tế từ khi tôi quen anh đấy."
Nụ cười trên mặt Tần Thời Viễn cứng lại.
Trần Đường thong thả tiếp lời: "Chỉ tiếc là tôi không có hứng thú với anh."
Đây là kiểu tội phạm ngoài vòng pháp luật đúng nghĩa, ngay cả trong nguyên tác, cuối cùng cũng bị lôi đi đạp máy may.
Trần Đường không thích đạp máy may.
Xem hết một lượt sản phẩm bên gian hàng Viễn Phương, Trần Đường quay lại MQ.
Tần Thời Uyên trông như một sát thủ rình mồi trong bóng tối, vừa thấy cô liền hỏi ngay: "Bên đó thế nào?"
"Đội ngũ của Tần Thời Viễn đều được mang về từ nước ngoài, chắc đã lên kế hoạch từ lâu. Sản phẩm trưng bày lần này khá hoàn chỉnh."
Trần Đường trước đó đã nghiên cứu sản phẩm MQ chuẩn bị cho đợt này, đem so thì thật sự không phân cao thấp.
Tần Thời Uyên nghe xong cau mày lại: "Còn gì nữa?"
Trần Đường vốn định nói "hết rồi", vì từng đó thông tin cũng gọi là đầy đủ. Nhưng nghĩ nghĩ một chút, mặt không đổi sắc nói tiếp: "Hắn còn định lôi kéo tôi về bên đó, bảo mỗi tháng trả tôi năm mươi vạn. Tôi nói không được, vì sếp tôi có thể trả nhiều hơn."
Nghe vậy, Tần Thời Uyên nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt nghiêm túc: "Câu đó là cô bịa đúng không?"
Trần Đường: "Chuẩn luôn."
Rồi xoay người tiếp tục làm việc, trong lòng vừa oán thán với hệ thống: "Xùy, Tần Thời Uyên ngày càng khó lừa rồi đó."
Hệ thống thán phục: 【Cô đúng là tranh thủ mọi cơ hội để đòi tăng lương luôn đấy.】
Trần Đường thở dài: "Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng là trâu ngựa, sống đã khó còn phải biết tính toán."
Hệ thống nghe vậy hơi do dự, suýt nữa đã muốn chuyển thêm chút tiền cho cô. Nhưng nghĩ mãi cũng không tìm được lý do gì chính đáng, nhiệm vụ lần trước còn chưa hoàn thành, gần đây cũng không có việc gì đột xuất. Suy đi tính lại, cuối cùng đành bỏ qua.
Sản phẩm MQ trưng bày lần này là tâm huyết nhiều năm, lại có Tần Thời Uyên đích thân trấn giữ, rất nhanh đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của cả hội trường.
Kết thúc sự kiện, MQ áp đảo toàn cục, giành hạng nhất một cách thuyết phục. Tần Thời Uyên vui ra mặt, tay cầm ly rượu bước ngang qua mặt Tần Thời Viễn.
"Nghe nói đội ngũ bên cậu đều là người từ nước ngoài mang về? Chuẩn bị mấy năm như vậy mà vẫn thua tôi, cảm giác thế nào?"
Trần Đường thề rằng, nếu anh ta mà có đuôi, chắc chắn giờ nó đã dựng thẳng lên trời rồi.
Tần Thời Viễn mặt sầm như đêm 30. Đây là lần đầu tiên hai bên chính diện đụng độ kể từ khi hắn ta rời khỏi MQ, vốn tưởng nắm chắc phần thắng, ai ngờ sự xuất hiện của Tần Thời Uyên khiến cục diện hoàn toàn đảo chiều.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, cố giữ bình tĩnh: "Viễn Phương mới thành lập chưa đầy một tháng mà đã có thể đặt ngang hàng với MQ, nói vậy MQ cũng chẳng ra sao. Một dự án mấy triệu mà làm Tổng giám đốc sợ đến mức phải thân chinh tới đây, anh sợ tôi đến thế à?"
Tần Thời Uyên bật cười, ánh mắt đầy khinh miệt: "Tần Thời Viễn, cậu chỉ sống ở nhà họ Tần mười lăm năm, lấy cái tên na ná với tôi, tưởng như vậy là có thể giống tôi sao? Sự thật là rời khỏi nhà họ Tần, cậu chẳng là gì cả."
Ánh mắt Tần Thời Viễn lập tức tối sầm, rõ ràng bị câu đó đâm trúng chỗ đau, một câu cũng nói không nên lời.
Tần Thời Uyên nói tiếp: "Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng hoàn thiện cơ cấu công ty đi, để sau này tôi thâu tóm thì thủ tục còn nhanh. Với tầm nhìn của tôi, công ty này không sống nổi quá nửa năm đâu."
Nói xong, anh ta nâng ly rượu nhếch môi cười, rồi quay người rời đi.
Trần Đường đi phía sau, cảm thấy mấy lời Tần Thời Uyên nói thật sự khiến người ta ngứa tay. Nếu Tần Thời Viễn mà lao tới đánh, không biết mình có thể nhân cơ hội đòi thêm phụ cấp vệ sĩ không ta?
Nhưng cô thấp thỏm đợi mãi, đến tận khi buổi tiệc mừng đi được nửa, Tần Thời Viễn vẫn không có động tĩnh gì.
Còn Tần Thời Uyên thì như khai hỏa toàn diện, nhân dịp tiệc mừng mà ký liền mấy hợp đồng, mỗi lần ký xong một cái, sắc mặt Tần Thời Viễn lại đen thêm một bậc.
Hắn ta gọi trợ lý lại hỏi: "Sao rồi? Hôm nay ký được mấy đơn?"
Trợ lý nhăn mặt: "Vì MQ xuất hiện bất ngờ, mấy đối tác vốn định hợp tác với bên mình cuối cùng đều quay sang phía MQ. Đến giờ chỉ ký được bảy đơn, mà giá trị lại không lớn."
"Không phải chỉ nhiều hơn vài đơn thôi sao? Có gì mà đắc ý dữ vậy? Coi chừng vui quá hóa buồn."
Trợ lý định nói, theo những gì cậu ta nắm được thì MQ lần này đâu chỉ ký thêm mấy cái hợp đồng.
Tần Thời Viễn cắn chặt răng, nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Tần Thời Uyên mà cảm thấy chướng mắt vô cùng. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn ta vẫn nuốt không trôi cơn giận này.
Không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên hắn ta nhếch môi cười gằn, rút từ túi ra một chiếc lọ nhỏ, lén đưa cho trợ lý bên cạnh.
"Cậu tìm cơ hội, bỏ cái này vào ly của Tần Thời Uyên và Trần Đường."
"Sếp ơi, cái này là gì ạ?"
"Thuốc xổ. Người bình thường chỉ cần uống một ngụm là có thể 'tả' nguyên một ngày!"
Trợ lý run lên cầm cập, hoảng hốt nói: "Sếp ơi, chuyện này... không ổn lắm đâu ạ?"
Tần Thời Viễn trừng mắt lườm cậu ta một cái: "Đi ngay! Ở đây không có camera, chỉ cần cẩn thận một chút là không ai phát hiện được đâu. Tôi muốn bọn họ hiểu rằng, dám chống lại tôi thì kết cục sẽ ra sao!"
Đã không chơi được đường sáng, thì đổi qua đường tối.
Tần Thời Uyên chẳng phải đang đắc ý lắm sao? Vậy thì để anh ta bẽ mặt trước mắt bao người!
Trợ lý không dám cãi lời, thấp thỏm lo sợ tiến về phía Tần Thời Uyên và Trần Đường.
Hai người đang bàn chuyện hợp đồng với một tổng giám đốc, đến đoạn then chốt. Trần Đường mở laptop ra ghi chép, tập trung cao độ, ly rượu đặt sang bên cạnh.
Trợ lý giả vờ lướt qua, thừa dịp cả hai không chú ý, nhanh chóng đổ thuốc xổ vào ly của họ.
Cậu ta không hề phát hiện, đúng lúc thuốc được đổ vào, sau lưng Trần Đường có vô số điểm sáng li ti lấp lánh tụ lại, suýt nữa ngưng tụ thành một tia sáng dài, nhưng lại bất chợt khựng lại giữa chừng, rồi tan biến ngay sau đó, để mặc thuốc xổ trút thẳng vào ly hai người, không hề can thiệp.
Làm xong tất cả, trợ lý run run trở về cạnh Tần Thời Viễn.
"Sếp, em... em làm đúng như lời anh dặn rồi."
"Rất tốt."
Tần Thời Viễn hài lòng vỗ vai cậu ta, sau đó dán mắt nhìn sang phía Tần Thời Uyên và Trần Đường.
Vài phút sau, thấy hai người bàn xong hợp đồng mới, cầm ly chuẩn bị chúc mừng, hắn ta phấn khích thì thào: "Uống đi! Mau uống đi nào!"
Bên kia, Trần Đường nhấc ly rượu lên, động tác khựng lại đôi chút, cúi đầu nhìn vào ly, nhưng có vẻ không nhận ra điều gì khác lạ, liền dứt khoát cạn sạch.
Tần Thời Uyên bên cạnh cũng vậy.
Thấy cảnh này, Tần Thời Viễn mừng rỡ cười toe toét: "Tốt lắm! Sắp tới phần hay rồi đây!"
Hắn ta xoa tay hào hứng, chờ thuốc xổ phát tác. Theo hắn ta biết, loại này chỉ cần mười phút là thấy hiệu nghiệm.
Tần Thời Viễn dán mắt không chớp về phía đối diện, sợ bỏ lỡ màn kịch hay, trơ mắt nhìn hai người uống xong rượu rồi tiếp tục tiếp chuyện với đối tác kế tiếp.
Mười phút trôi qua, bên kia Tần Thời Uyên và Trần Đường vẫn tinh thần phơi phới, mặt mày hồng hào, không chút dấu hiệu gì là trúng thuốc.
Mười lăm phút.
Hai mươi phút.
...
Chẳng mấy chốc đã nửa tiếng đã trôi qua, Tần Thời Uyên vẫn đang cụng ly đàm đạo, Trần Đường thì đã tranh thủ ăn xong năm dĩa buffet, hai người vẫn nhàn nhã như chưa từng uống gì cả.
Tần Thời Viễn càng nhìn càng sốt ruột.
"Sao lại như vậy? Đáng lẽ phải phát tác rồi chứ, sao còn chưa có dấu hiệu gì? Cậu chắc chắn đã đổ thuốc rồi chứ?"
Trợ lý vội vàng gật đầu lia lịa: "Em chắc chắn, chính tay em đổ mà."
"Vậy tại sao vẫn chưa có hiệu quả? Sắp hết tiệc đến nơi rồi còn gì!"
"Sếp ơi... chắc cái này đúng là thuốc xổ chứ? Có khi nào bị hết hạn không? Dù sao cái chai đó cũng không có nhãn mác gì hết, lỡ cầm nhầm..."
"Làm sao có chuyện đó?!"
Tần Thời Viễn lấy lại cái lọ, kiểm tra kỹ càng. Vốn dĩ đầy tự tin, nhưng quay đầu nhìn hai người kia mặt mày không đổi sắc, bắt đầu hơi nghi ngờ chính mình.
"Hay thật sự... không phải thuốc xổ?"
Hắn ta thử lấy ngón tay quẹt một chút, cho vào miệng nếm thử, hoàn toàn không có mùi vị gì. Càng nghĩ càng bực, hắn ta quẳng mạnh cái chai vào thùng rác.
"Khốn kiếp, coi như hôm nay bọn họ may mắn. Đã không dùng thuốc được, thì để tôi đích thân ra tay, giành lại đơn hàng!"
Nói rồi, hắn ta cầm ly rượu, sải bước tới trước mặt Tần Thời Uyên và Trần Đường, lớn giọng gọi: "Tổng giám đốc Tiền, đơn hàng bên công ty anh, lần trước chúng ta đã đàm phán khá tốt rồi. Tôi sẽ cho người mang hàng đến ngay, hôm nay mình có thể ký hợp đồng luôn."
Tổng giám đốc Tiền lập tức lộ vẻ khó xử.
"Cái đó..."
Thật ra sau khi xem xong triển lãm hôm nay, ông ta đã thiên về phía sản phẩm MQ. Nãy giờ cũng đã quyết định sẽ ký với MQ, chẳng ngờ lúc này Tần Thời Viễn lại nhảy ra chen ngang.
Ông ta đành nhìn về phía Tần Thời Uyên cầu cứu.
Tần Thời Uyên lạnh nhạt nói: "Tổng giám đốc Tiền đã quyết định ký hợp đồng với MQ rồi."
"Tổng giám đốc Tiền, anh chắc chắn muốn ký với MQ? Anh không biết gần đây MQ bị đồn đoán những gì à?"
Chỉ cần có thể phá vỡ thương vụ này, hắn ta sẵn sàng tung ra vài bí mật nội bộ MQ.
Mặt Tần Thời Uyên lập tức sầm xuống, gằn giọng: "Tần Thời Viễn, cậu muốn làm gì?"
Tần Thời Viễn cười đắc ý. Trước kia làm ở MQ, hắn ta nắm không ít thông tin nội bộ. Một khi tung ra, hoàn toàn có thể khiến MQ lao đao.
Hắn ta đang thầm tính toán, thì bỗng nhiên thấy trong bụng hơi là lạ.
Tần Thời Viễn không để ý lắm, tiếp tục nhìn Tổng giám đốc Tiền nói: "Tổng giám đốc Tiền, về phía MQ tôi muốn nói thêm..."
Rột rột...
Bụng hắn ta bỗng réo một tràng rõ to.
Hắn ta giật mình ngừng lại, tay vô thức ôm bụng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cả dạ dày như bị lật tung, đau nhói và gấp gáp đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Không ổn! Có gì đó không ổn!
Tần Thời Viễn cố gắng nén lại, nhưng không thể ngăn được từng đợt cuộn trào dữ dội trong bụng.
Trợ lý thấy hắn ta không tiếp tục nói chuyện nữa, mà chỉ ôm bụng nhăn nhó, liền lo lắng hỏi nhỏ: "Sếp, anh sao vậy?"
"Bụng... hình như có vấn đề."
"Chẳng lẽ là thuốc xổ lúc nãy...?"
Tần Thời Viễn giật mình. Ngẩng đầu nhìn sang Tần Thời Uyên và Trần Đường đối diện, sắc mặt hồng hào, thần thái tự nhiên, hoàn toàn không giống người vừa uống thuốc xổ.
Còn hắn ta thì ruột gan như bị lật tung lên.
"Sao có thể?! Rõ ràng họ cũng uống mà, sao lại không có chuyện gì?!"
Trần Đường nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của hắn ta, đầy thắc mắc: "Anh bị gì vậy?"
"Tôi..."
Tần Thời Viễn vừa định phản bác, bụng lại rột rột một tiếng rõ to, sắc mặt biến hẳn, nghiến răng nhìn họ: "Cứ đợi đấy cho tôi!"
Nói xong, ôm bụng chạy biến ra ngoài như bay.
Trần Đường đầy dấu chấm hỏi: "... Anh ta bị gì thế?"
Hệ thống: 【Vừa rồi Tần Thời Viễn sai người bỏ thuốc xổ vào ly rượu của cô và Tần Thời Uyên.】
"Cái gì?!" Trần Đường kinh ngạc, lập tức nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, trợn mắt: "Vậy sao mày không nói sớm?! Tao uống gần hết rồi!"
Hệ thống vẫn bình tĩnh vô cùng, thậm chí còn có vẻ đang cười: 【Tôi đã kiểm tra, loại thuốc đó không ảnh hưởng gì đến thể chất của hai người. Cả hai đã sớm có kháng thể rồi.】
"...Kháng thể? Từ khi nào?!"
【Mỗi ngày.】
Hệ thống cảm thấy dở khóc dở cười.
Cũng tại Trần Đường ngày nào cũng lén cho Tần Thời Uyên ăn "combo cơm tù", chẳng khác nào tập đầu độc vi mô.
Mấy tháng trời như vậy, dạ dày của Tần Thời Uyên đã luyện thành loại kim cang bất hoại, tí thuốc xổ kia chẳng là gì.
Còn Trần Đường thì khỏi nói. Sống nhờ nhặt rác trong thế giới cũ, có gì mà chưa ăn qua? Dù có nốc nguyên chai thuốc xổ cũng chưa chắc đau bụng.
Phát hiện ra điều đó, hệ thống dứt khoát không ngăn, cũng không nhắc, để mặc Tần Thời Viễn tưởng bở, rồi tự mình thử thuốc luôn.
Cái dạ dày nâng niu của hắn ta sao đọ lại nổi hai người họ?
Mười phút chưa tới, đã thấy hiệu quả rõ ràng.
Nghe hệ thống kể lại toàn bộ quá trình, Trần Đường trợn tròn mắt, không ngờ trong lúc mình chẳng biết gì lại xảy ra lắm trò đến thế.
"Thuốc đó lợi hại dữ vậy hả?"
Mới chưa tới nửa tiếng, cô đã thấy Tần Thời Viễn chạy tới lui toilet bảy lần, mỗi lần chưa được năm phút lại ôm bụng lao ra ngoài.
Hệ thống: 【Hôm nay hắn ta xác định sống trong toilet luôn rồi.】
Trần Đường không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
"Tao nhớ hình như trong nguyên tác có đoạn Tần Thời Uyên bị trúng độc nặng, hấp hối, vậy lẽ nào chính là vụ này hả?"
Trong nguyên tác, đoạn đó tả anh ta trúng độc sắp chết mà vẫn cố gắng làm việc, văn chương lộng lẫy tô vẽ hình tượng anh hùng kiên cường vượt qua tử thần.
Ai ngờ cái gọi là trúng độc, thực chất chỉ là thuốc xổ?!
Cốt truyện nguyên tác ngày càng không đáng tin, hệt như mấy bài chém gió trên bàn nhậu.
Ngay lúc đó, hệ thống đột nhiên vang lên:
【Chúc mừng ký chủ đã thành công bảo vệ sức khỏe nam chính, thưởng năm trăm ngàn! Đinh đoong, đã chuyển khoản!】
Trần Đường giật nảy mình, tỉnh cả người.
"Thưởng?! Lúc nãy mày có ra nhiệm vụ đâu mà có tiền thưởng?!"
Hệ thống đáp rất tùy hứng: 【Tôi chỉ là muốn thưởng cho cô thôi.】
Nãy giờ đã muốn thưởng rồi, giờ rốt cuộc tìm được cái cớ hợp lý.
Trần Đường lập tức rút điện thoại mở app ngân hàng, nhìn số dư mới mà mắt sáng như đèn pha. Cảm giác được trời ban tiền thế này đúng là sướng không tưởng!
"Tiểu Nhất! Loại tùy hứng thế này, sau này làm thêm vài lần nữa đi nhaaa!"