Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 41

Tần Thời Viễn cuối cùng cũng bị đưa lên xe cấp cứu, mọi người túm tụm đứng ở cửa khách sạn hóng chuyện.

Người quá đông, Trần Đường không nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ nghe thấy trợ lý của Tần Thời Viễn đang gào to trong xe: "Sếp ơi! Anh phải cố lên! Gắng chút nữa thôi!"

Nhìn ánh đèn đỏ nhấp nháy khuất dần ở khúc rẽ, Tần Thời Uyên sau khi nghe Trần Đường kể lại toàn bộ sự việc, chỉ lắc đầu: "Tôi cũng uống thuốc xổ đó, sao tôi không sao? Hừ, là hắn yếu quá thôi."

Trần Đường không dám nói, thật ra anh ta không sao là nhờ ngày nào cũng được cho ăn "kỹ thuật đen" kết hợp "đặc sản hệ thống", luyện thành thân thể bách độc bất xâm.

Đối thủ gục ngã khiến tâm trạng Tần Thời Uyên càng phơi phới, thậm chí còn đích thân từ tiệc mừng gói cho cô một con gà quay mang về.

Chắc nhân viên khách sạn chưa bao giờ thấy tổng tài tự tay đi gói đồ ăn, không kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn quản lý sảnh bị "xách" đi mất.

Tần tổng tính toán rất rõ ràng: Thưởng tiền thì tốn kém, gói gà thì vừa tình cảm lại tiết kiệm. Sĩ diện là gì? Không quy ra tiền thì không đáng quan tâm. Phải nói là tiết kiệm từ đầu đến cuối.

Trần Đường chẳng buồn nói gì thêm, dù sao hệ thống cũng vừa chuyển cho cô một khoản thưởng kếch xù.

Thế là trưa hôm sau, cô xách con gà quay đó chia ăn cùng Chương Thanh Đồng, quản lý Vương và Bạch Minh Nghĩa.

Tần Thời Uyên keo kiệt thật, có ăn vẫn là nhờ hệ thống.

Bạch Minh Nghĩa dạo này làm bảo vệ ngày càng "mát tay", suốt ngày trực ban nhiệt huyết sôi trào, ước gì được 24/24 trong ca trực.

Ban đầu Trần Đường còn thấy có cậu ta làm quen cũng tiện, có động tĩnh gì ở cổng công ty là cô nắm được ngay. Nhưng từ sau vài lần cô chủ động hỏi han, Bạch Minh Nghĩa bắt đầu báo cáo cực chi tiết, kiểu:

【Chị Trần, giám đốc Giang của Vân Đào vừa tới công ty mình.】

【Chị Trần, đồ ăn anh Vương gọi đến rồi.】

【Chị Trần, có người tên là Tiêu Vũ Phi tới tìm tổng giám đốc Tần.】

【Chị Trần, bên kia đường có hai con chó đang đánh nhau, chị muốn xem không? Bấm 1 để tôi quay clip.】
...

Sáng nào vừa vào ca là tin nhắn oanh tạc tới tấp. Trần Đường đang định bảo cậu ta nghỉ tay một lúc thì bỗng nhìn thấy tin mới nhất.

Khoan đã! Tiêu Vũ Phi?!

Không phải là bạch nguyệt quang trong lòng Tần Thời Uyên sao?!

Hai năm trước khi Tiêu Vũ Phi ra nước ngoài, Tần Thời Uyên buồn đến muốn chết, cả công ty đều biết. Cô ta giờ lại trở về?! Mới về đã đến thẳng MQ?!

Trần Đường lập tức thấy căng thẳng.

"Tiểu Nhất! Tiêu Vũ Phi tới rồi! Không phải cô ta nói tháng sau mới về nước sao?"

Bên hệ thống phát ra tiếng chạy CPU rào rào, rồi đáp: 【Vì Tần Thời Viễn mất hậu phương, buộc phải rời công ty sớm nên chủ động liên lạc với Tiêu Vũ Phi, bảo cô ta về nước.】

"Chơi không lại nữa thì dắt boss cũ ra à? Đổi từ âm sang dương luôn?"

Với tư cách là bạch nguyệt quang của Tần Thời Uyên, sự xuất hiện của Tiêu Vũ Phi chắc chắn sẽ gây xáo trộn cực lớn cho anh ta.

Chưa kể còn có Bạch Điềm Điềm...

Gần đây mối quan hệ giữa Bạch Điềm Điềm và Tần Thời Uyên tiến triển cực nhanh. Hôm nay cô ấy còn đặc biệt tới MQ thăm Tần tổng.

Mà giờ chính chủ quay về rồi.

Trần Đường có thể tưởng tượng ra cảnh ba người gặp nhau sẽ bão táp thế nào.

Cô vội gửi tin nhắn hỏi Bạch Minh Nghĩa: 【Tiêu Vũ Phi đâu rồi?】

Bạch Minh Nghĩa: 【Vừa lên thang máy. Người này là ai vậy ạ?】

Trần Đường: 【Bạch nguyệt quang của Tần tổng.】

Bạch Minh Nghĩa: 【Vậy chẳng phải là chính chủ của "chị gái thế thân" nhà tôi à? Chết rồi, chỉ sợ chị ấy bị đá mất thôi.】

【À không đúng, bây giờ Tần tổng còn không đánh lại chị Trần, lỡ đâu Tần tổng bị chị tôi đá thì sao?】

Trần Đường liếc điện thoại rồi đẩy cửa bước vào văn phòng tổng giám đốc.

"Tần tổng, không ổn rồi..."

Còn chưa dứt câu đã thấy Tần Thời Uyên luống cuống bật dậy khỏi đùi của Bạch Điềm Điềm, mặt nghiêm lại gằn giọng: "Thư ký Trần! Cô vào sao không gõ cửa?!"

Trần Đường chớp chớp mắt.

Vừa rồi cô có phải nhìn thấy tổng giám đốc Tần ngồi trên đùi Bạch Điềm Điềm không?

Bạch Điềm Điềm cũng hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, đứng lên kéo nhẹ quần thể thao, lắp bắp giải thích: "Thời Uyên bị đau chân, tôi đang... kiểm tra giúp anh ấy."

Trần Đường thật sự rất tò mò cái loại đau gì mà đau tới mức phải ngồi lên đùi người khác. Nhưng lúc này không kịp hỏi.

"Tần tổng, Tiêu Vũ Phi tới rồi."

Tần Thời Uyên sững người, ngẩng đầu hoảng hốt: "Cô ấy về nước rồi? Giờ đang ở đâu?!"

"Đang lên thang máy, sắp tới rồi."

"Cái gì?!"

Tần Thời Uyên hoàn toàn rối trí, trong mắt lộ rõ vẻ hoang mang, cau mày: "Sao cô không nói sớm? Cô ta đến công ty làm gì? Tôi phải..."

Vừa nói đến đây thì ánh mắt anh ta lướt qua, thấy Bạch Điềm Điềm vẫn đang ngồi trên ghế sofa. Giọng nói lập tức ngắt ngang, thoáng sững người.

Trong lúc này, anh ta mới chợt nhớ Bạch Điềm Điềm là thế thân của Tiêu Vũ Phi.

Lông mày Tần Thời Uyên nhíu lại, nhất thời không biết phải xử lý sao cho ổn.

Cũng may đúng lúc ấy, Bạch Điềm Điềm lên tiếng: "Để cô ấy vào đi."

Trần Đường: "Rõ."

Cô cố ý liếc Tần Thời Uyên một cái. Anh ta đang cúi đầu, vẻ mặt do dự, không biết đang nghĩ gì.

Trần Đường ra khỏi văn phòng thì đúng lúc Tiêu Vũ Phi vừa lên tới, đang đứng trước bàn thư ký chờ có người vào báo.

Quả đúng là rất giống Bạch Điềm Điềm, nhất là phần đôi mắt.

Tiêu Vũ Phi mặc một bộ vest chỉn chu, tóc dài ngang eo, cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại mang theo khí chất không thể xem thường.

Khác hẳn với vẻ ngoan hiền kiểu "bé ngoan" của Bạch Điềm Điềm, dù nét mặt có phần tương đồng, nhưng không thể nhầm lẫn được.

Đặc biệt là hiện tại, hai người càng không giống nhau chút nào.

Chỉ là hôm nay, không rõ cô ta tới MQ để làm gì? Theo nguyên tác, Tiêu Vũ Phi vừa về nước đã tuyên bố chủ quyền, yêu Tần Thời Uyên đến chết đi sống lại. Cô ta và Bạch Điềm Điềm sau đó vì tranh đoạt Tần tổng mà đấu nhau tơi bời, ngoài sáng trong tối đều có.

Trần Đường bước lại gần: "Xin chào, cô Tiêu đúng không? Tần tổng mời cô vào phòng."

Tiêu Vũ Phi liếc nhìn Trần Đường, chưa vội trả lời mà hỏi: "Hồi nãy tôi đi thang máy lên, thấy mỗi tầng công ty đều treo cờ thi đua, trên đó đều có tên Trần Đường. Là cô à?"

"Vâng."

Tiêu Vũ Phi khẽ mỉm cười: "Tôi từng nghe kể một số chuyện về cô rồi."

Gì cơ?! Tin đồn về cô lan cả ra nước ngoài à?

Trần Đường hơi ngạc nhiên, đẩy cửa phòng tổng giám đốc.

Vừa bước vào, thấy Tần Thời Uyên đã ngồi ngay ngắn lại ghế tổng tài, vẻ luống cuống ban nãy đã biến mất, thay vào đó là gương mặt nghiêm nghị và lạnh lùng.

Bạch Điềm Điềm vẫn ngồi trên ghế sofa đối diện, mặc nguyên bộ đồ thể thao, hoàn toàn lệch tông với không gian văn phòng lạnh băng quanh cô.

Cả Tiêu Vũ Phi và Bạch Điềm Điềm vừa vào là lập tức nhìn thấy đối phương, ánh mắt lập tức khóa chặt nhau, đồng thời âm thầm quan sát.

Phòng làm việc yên tĩnh lạ thường, không ai nói gì, không khí căng đến mức gần như ngưng đọng.

Rất lâu sau, chính Tần Thời Uyên là người lên tiếng phá vỡ im lặng: "Tiêu Vũ Phi, tôi nhớ rất rõ, trước khi cô ra nước ngoài, chúng ta đã nói rõ mọi chuyện rồi. Bây giờ cô còn đến tìm tôi làm gì?"

Ánh mắt anh ta thoáng chút đau đớn, vẻ mặt khó xử.

Hai năm trước, khi Tiêu Vũ Phi ra nước ngoài, anh ta quả thật từng đau khổ rất lâu. Cũng vì thế mới dùng Bạch Điềm Điềm để thay thế cô ta.

Nhưng từ lúc nào không hay, trong lòng anh ta đã chỉ còn lại một người là Bạch Điềm Điềm, không tìm nổi bóng dáng của Tiêu Vũ Phi nữa.

Vậy mà đúng lúc này, Tiêu Vũ Phi quay về, lại còn tự mình tìm đến MQ. Nếu hai người vì anh ta mà cãi nhau thì sao?

Tiêu Vũ Phi đứng đối diện, bình tĩnh mở lời: "Tần Thời Uyên, tôi đến đây chỉ để hỏi anh một câu thôi..."

"Không cần hỏi. Từng yêu."

Tần Thời Uyên giơ tay cắt ngang lời Tiêu Vũ Phi, sau đó thở dài một hơi, ánh mắt mang theo chút buồn bã: "Nhưng đó đều là chuyện đã qua rồi. Bây giờ tôi đã có Điềm Điềm."

Nghe đến đây, Trần Đường quay đầu liếc nhìn Bạch Điềm Điềm, cô ấy đang lật tạp chí, bộ dạng hoàn toàn chẳng để tâm gì đến chuyện đang diễn ra trước mặt.

Tiêu Vũ Phi lại hơi nhíu mày, ánh mắt đảo nhẹ lên trần, biểu cảm đầy ngao ngán.

"Thật ra hôm nay tôi không phải đến tìm anh." Cô ta nhìn thẳng Tần Thời Uyên, bình tĩnh nói: "Tôi đến tìm Trần Đường."

Câu này vừa thốt ra, vẻ mặt Tần Thời Uyên lập tức cứng đờ, bao nhiêu tình sâu nghĩa nặng vừa thể hiện xong như bị đập thẳng mặt, mà người ngượng lại chỉ có mình anh ta.

Dù vậy, là người từng trải sóng gió, anh ta vẫn ho nhẹ hai tiếng, cố ra vẻ trấn định: "Cô tìm... Trần Đường?"

Tiêu Vũ Phi gật đầu, dứt khoát: "Phải. Tôi muốn hỏi anh là anh có sẵn lòng chuyển thư ký của mình cho tôi không?"

Đứng bên cạnh xem trò vui nãy giờ, Trần Đường mở to mắt, mơ ước thành hiện thực, thật sự có người đến đào cô đi!

Tiêu Vũ Phi đã bước đến trước mặt cô, mỉm cười tự tin, đưa ra cành ô liu: "Trần Đường, có hứng thú gia nhập công ty tôi không? Tôi đã nghe về thành tích của cô, thật sự rất ngưỡng mộ. Ở MQ sẽ chỉ kìm hãm sự phát triển của cô. Sao không về với tôi? Tôi có thể cho cô một bệ phóng tốt hơn."

Trần Đường còn chưa kịp nói, sắc mặt Tần Thời Uyên đã đen như đáy nồi.

"Cô dám đến trước mặt tôi lôi kéo nhân viên MQ?"

"Chỉ là cho một cơ hội. Anh chuyển cô ấy cho tôi, điều kiện có thể thương lượng."

"Không đời nào!"

Một giọng nói khác xen vào, Bạch Điềm Điềm đột ngột đứng dậy, vứt tạp chí sang bên.

Lúc Tiêu Vũ Phi muốn "giật" Tần Thời Uyên, cô ấy không phản ứng. Nhưng mà động đến Trần Đường, cô ấy lập tức xông pha tiền tuyến.

"Trần Đường làm việc ở đây rất tốt, sắp tới còn được phát lương, sao cô ấy phải đi?" Cô ấy như gà mẹ bảo vệ gà con, chắn trước Trần Đường.

Dù gì Tiêu Vũ Phi cũng là bạch nguyệt quang của Tần Thời Uyên. Lỡ đâu anh ta mềm lòng, nhân tiện đem Trần Đường biếu không như món quà tiễn biệt thì sao?

Đối phương là công ty gì, chế độ đãi ngộ ra sao còn chưa rõ, nếu thật lòng thì phải liên hệ riêng, nêu rõ ưu đãi chứ không phải đứng trước mặt sếp cũ mà "xin người" như đi đổi chác.

Tiêu Vũ Phi nhìn cô ấy một cái, lạnh nhạt nói: "Tôi đang đàm phán với tổng giám đốc Tần. Cô có tư cách gì lên tiếng? Cô giữ chức vụ gì trong MQ?"

"Trần Đường là bạn thân của tôi!"

...

Không khí giữa hai người căng như dây đàn.

Tần Thời Uyên đứng giữa, nhìn trái rồi nhìn phải, càng lúc càng thấy sai sai.

Khoan đã? Hai người này không phải nên cãi nhau vì anh ta sao? Không phải nên giành giật trái tim anh ta chứ? Sao bây giờ lại hóa thành giành Trần Đường rồi?!

Vậy anh ta là cái gì đây?

"Tôi... Điềm Điềm, anh..."

Tần Thời Uyên định kéo sự chú ý của hai người về, mới mở lời thì bị Bạch Điềm Điềm giơ tay chặn lại.

"Anh đừng lên tiếng."

"...Được."

Tần tổng lặng lẽ im miệng.

Phía đối diện, Tiêu Vũ Phi và Bạch Điềm Điềm đã giương cung bạt kiếm vì Trần Đường.

"Khoan đã!"

Trần Đường nhanh chóng giơ tay ngăn lại, mặt đầy khó hiểu.

Plot này sai hướng rồi. Đáng lẽ phải là giành Tần Thời Uyên, sao thành đấu giá mình vậy?

Cô liếc nhìn Bạch Điềm Điềm và Tần Thời Uyên, lại quay sang Tiêu Vũ Phi: "Cô định trả tôi bao nhiêu tiền một tháng?"

Thấy cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, Tần Thời Uyên gào lên: "Trần Đường!"

Trần Đường phất tay, vẫn kiên trì nhìn Tiêu Vũ Phi, chờ câu trả lời.

Tiêu Vũ Phi đáp: "Mười vạn."

Trần Đường lập tức quay đầu nhìn Tần Thời Uyên: "Tần tổng, xem người ta kìa!"

Lương cao hơn anh ta trả nhiều.

Bạch Điềm Điềm cuống quá, bắt đầu chọc vào lưng của Tần tổng không ngừng.

Sắc mặt Tần Thời Uyên đen đến mức không thể đen hơn. Với sự "ham tiền" của Trần Đường, chắc chắn cô sẽ bị mức lương kia hấp dẫn. Chuyện này cô còn vừa nhắc tới ở hội chợ sản phẩm mấy ngày trước.

Chơi khô máu luôn!

Anh ta nghiến răng: "Tôi trả mười lăm vạn!"

Tiêu Vũ Phi: "Mười tám vạn!"

"Tôi trả hai mươi vạn!!"

Nghe đến con số này, Tiêu Vũ Phi cau mày, không nhịn được thốt lên: "Chỉ là một thư ký thôi, đáng giá sao?"

Tần Thời Uyên mặt không đổi sắc: "Đương nhiên là đáng. Trần Đường năng lực vượt trội, xử lý mọi việc đâu ra đấy, bất kể công việc hay đời sống đều hoàn hảo. Là một thư ký xuất sắc toàn diện, cô ấy xứng đáng với mức đãi ngộ này."

Anh ta vừa nói vừa nhìn Trần Đường với ánh mắt đầy "ngưỡng mộ", khiến cô nổi da gà, có cần khen quá đà thế không?

Tần tổng để giữ cô lại, quả thật không cần lòng tự trọng luôn rồi.

Tiêu Vũ Phi mím môi, im lặng vài giây, nhìn thẳng vào anh ta: "Vậy là vì tình nghĩa xưa cũ giữa chúng ta, anh cũng không chịu nhường?"

Tần Thời Uyên không nói, mà giờ anh ta còn đang bị chọc sắp rách lưng!

Tiêu Vũ Phi không còn cách nào, quay sang nhìn Trần Đường.

"Còn cô thì sao?"

Trần Đường: "Tôi chọn hai mươi vạn."

Do dự một giây cũng là không tôn trọng ví tiền.

Tiêu Vũ Phi thở dài bất lực: "Tôi cứ tưởng tìm được một nhân tố tiềm năng cho công ty, ai ngờ lại thất bại. Trần Đường, nếu có cơ hội, tôi vẫn mong cô cân nhắc công ty của tôi. So với theo Tần Thời Uyên thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Anh ta là người thế nào, chắc cô cũng hiểu."

Trần Đường gật đầu chắc nịch: "Hiểu chứ."

Thất bại trong việc chiêu mộ, Tiêu Vũ Phi không ngồi lại thêm giây nào, xoay người bỏ đi.

"Tôi còn hẹn một ứng viên khác, hẹn gặp lại sau."

Vừa bước tới cửa, cô ta lại khựng lại, quay đầu liếc nhìn Bạch Điềm Điềm như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Cửa văn phòng tổng giám đốc đóng lại.

Tần Thời Uyên vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lông mày nhíu chặt, hồi tưởng lại lời đối thoại nãy giờ giữa Tiêu Vũ Phi và Trần Đường, sắc mặt càng lúc càng đen.

Khoan đã, nãy giờ mình có phải bị chửi không?

Anh ta xoa xoa lưng chỗ bị chọc sưng, gọi Trần Đường lại, nghiêm mặt nói: "Khụ khụ... Thư ký Trần, chuyện cô mắng tôi nãy giờ, tôi coi như chưa nghe."

Trần Đường gật đầu ngoan ngoãn: "Tần tổng anh minh."

Nhưng chưa kịp mừng, Tần Thời Uyên lại nói tiếp: "Còn về vụ lương hai mươi vạn kia, tôi nói vậy là để hù Tiêu Vũ Phi thôi, cô coi như chưa nghe thấy nhé?"

"Không được."

"..."

Trần Đường còn nhiệt tình nói thêm: "Nếu Tần tổng không có gì dặn thêm, tôi sẽ qua phòng nhân sự chỉnh sửa bảng lương, cố gắng xong trước kỳ phát lương hôm kia."

Nói xong, cô quay đầu chuồn lẹ.

Phụt! Tần Thời Uyên suýt hộc máu tại chỗ.

"Thư ký Trần! Đợi đã... Thư ký Trần..."

Anh ta gọi hai tiếng, định giữ người lại, nhưng Trần Đường đã nhanh như gió, loáng cái biến mất khỏi văn phòng.

Tần Thời Uyên ôm ngực, mặt mày tuyệt vọng: Hai mươi vạn! Nguyên hai mươi vạn một tháng! Gấp đôi hồi trước!! Bao nhiêu ngày tăng ca mới kiếm lại nổi số này đây?!

Bạch Điềm Điềm vỗ vai an ủi, kéo anh ta vào lòng: "Thôi được rồi, lỡ mồm thì lỡ rồi. Hai mươi vạn thì hai mươi vạn. Trần Đường giỏi như vậy, hai mươi vạn mỗi tháng là đáng mà."

Bình Luận (0)
Comment