Sau khi bước ra khỏi MQ, Tiêu Vũ Phi không rời đi ngay mà lại vòng qua, đi thẳng vào công ty đối diện.
Công ty "Viễn Phương" do Tần Thời Viễn vừa sáng lập hiện đang trong giai đoạn khởi nghiệp, đội ngũ hắn ta mang về từ nước ngoài khiến toàn bộ môi trường làm việc tràn đầy sức sống, khí thế ngút trời.
"Chị Vũ Phi!"
Tần Thời Viễn đích thân bước ra đón cô ta, gương mặt rạng rỡ nụ cười, thậm chí còn có chút lấy lòng.
"Chị gọi cho em là được rồi, em sẽ tự mình tới đón chị."
Tiêu Vũ Phi nhìn người trước mắt, trong lòng dâng lên chút cảm xúc phức tạp.
Hai năm trước, cô ta chọn ra nước ngoài học nâng cao, Tần Thời Uyên không đi cùng cô ta, mà là Tần Thời Viễn đuổi theo cô ta ra tận nước ngoài, bên cô ta suốt hai năm.
Cô ta nhìn thấu được lòng Tần Thời Viễn, tiếc là, cô ta vẫn luôn chỉ xem hắn như em trai.
Tiêu Vũ Phi sải bước đi vào, ngồi đối diện với hắn.
"Chị vừa đến MQ."
"Chị thấy người thế thân rồi à?"
Tiêu Vũ Phi gật đầu: "Đúng là hơi giống chị thật. Chị không ngờ Tần Thời Uyên lại làm ra chuyện như thế."
"Anh ta xưa nay vẫn vậy mà," Tần Thời Viễn nói: "Cô gái đó rất đáng thương, bị anh ta coi là thế thân của chị, mất cả tự do, bị ép phải ở bên cạnh anh ta."
Hắn liếc nhìn Tiêu Vũ Phi, nói tiếp: "Chị biết không, cô ta tên là Bạch Điềm Điềm, vốn là con gái nhà họ Bạch, gia đình mở công ty, cuộc sống cũng coi như đầy đủ. Nhưng từ khi bị anh ta để mắt đến thì rơi vào hoàn cảnh thảm thương như bây giờ. Bị bao nuôi, em trai thì phải đi làm bảo vệ, ba mẹ cũng đều mất hết rồi... thật sự là đáng thương."
Lời hắn nói rất khéo, không một câu nào là bịa đặt, nhưng lại giấu đi rất nhiều chi tiết. Với một người đã hai năm chưa về nước như Tiêu Vũ Phi, những lời này chẳng khác nào đang nói rằng Tần Thời Uyên vì muốn có được Bạch Điềm Điềm mà hại cô ấy thê thảm đến thế.
Tiêu Vũ Phi nhíu chặt mày: "Thật có thể như vậy sao?"
"Chị nhìn em đi, nhìn ba mẹ em đi, là sẽ hiểu Tần Thời Uyên giỏi thủ đoạn đến mức nào."
Tiêu Vũ Phi nhớ lại dáng vẻ Bạch Điềm Điềm vừa rồi đứng bên cạnh Tần Thời Uyên, hình như có phần sợ anh ta thật, cô gật nhẹ đầu: "Chị hiểu rồi."
Tần Thời Viễn thấy mục đích đã đạt được, cười mãn nguyện.
Chắc bên Tần Thời Uyên bây giờ loạn hết cả rồi nhỉ?
Sự trở về của Tiêu Vũ Phi, đối với anh ta, với Bạch Điềm Điềm, với Trần Đường, đều sẽ là một cú sốc lớn. Không uổng công hắn hao tâm tổn trí thuyết phục cô ta về nước.
"Chị Vũ Phi, chị đợi em một lát nhé, để em xử lý nốt công việc rồi mình đi ăn với nhau."
Ai ngờ Tiêu Vũ Phi lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không cần đâu, hôm nay chị đến là vì công việc. Chị nghe nói công ty em có một nhà thiết kế rất giỏi..."
-
Trần Đường lập tức gọi hệ thống tra tư liệu về Tiêu Vũ Phi.
Trong nguyên tác, sau khi cô ta trở về nước, Tần Thời Uyên cứ lưỡng lự giữa cô ta và Bạch Điềm Điềm, cả hai người đều yêu anh ta đến phát cuồng.
Nhưng hồi nãy nhìn Tiêu Vũ Phi ngoài đời, rõ ràng là hình mẫu nữ chính kiểu sự nghiệp làm đầu, lúc đối mặt với Tần Thời Uyên thì mắt lật trắng lên tận trời, kiểu như cực kỳ chán ghét anh ta ấy.
Tra cứu xong, Trần Đường mở group chat nội bộ của công ty, chuyện Tiêu Vũ Phi đến công ty đã lan truyền khắp nơi.
【Tiêu Vũ Phi quay về rồi? Thật hay giả thế?】
【Tôi tận mắt thấy luôn! Vẫn khí chất ngút trời như xưa! Nhưng cô ta vừa về là công ty lại sắp hỗn loạn rồi đó! Nhớ năm đó lúc cô ta đi, Tần tổng phát điên hành hạ tụi tôi chết đi sống lại, nghĩ mà rùng mình...】
【Thế Bạch Điềm Điềm tính sao? Tôi đang đu cặp đó mà! Từ khi Tần tổng yêu đương với cô ấy, tôi không cần OT nữa, lương cũng tăng, có lý do gì không ủng hộ?】
【Tiêu Vũ Phi còn thích Tần tổng không? Vừa về nước đã tới tìm rồi, đúng là bạch nguyệt quang có khác.】
...
Trần Đường lướt nhanh group chat, moi ra không ít chuyện cũ giữa Tần Thời Uyên và Tiêu Vũ Phi. Đúng lúc đó, cửa văn phòng tổng tài lại mở ra, Bạch Điềm Điềm đi ra, thở dài một hơi.
Không ổn rồi.
Trần Đường lập tức nhớ tới những đoạn chat vừa xem, chẳng lẽ Tần Thời Uyên lại vì Tiêu Vũ Phi trở về mà lòng bắt đầu dao động?
"Điềm Điềm, cô không sao chứ?" Cô lo lắng hỏi.
Bạch Điềm Điềm lắc đầu, vừa vặn vẹo cánh tay vừa nói: "Nãy phải ôm lấy Tần Thời Uyên dỗ một hồi mới ổn, tay tôi tê rần luôn."
Ôm?
Dỗ?
Trần Đường lập tức nhớ lại cảnh mình vừa lướt qua khi bước vào: Tần Thời Viễn ngồi trên đùi Bạch Điềm Điềm, được cô ấy ôm chặt vào lòng.
Trời má.
Một tổng tài nghiêm túc giờ bị điều chỉnh thành cái thể loại gì thế?
"Anh ta buồn vì chuyện Tiêu Vũ Phi à?"
"Buồn vì lương của cô đó, hai mươi vạn, đau lòng muốn chết luôn."
Trần Đường: "..."
"Thôi được, thế còn Tiêu Vũ Phi thì sao?"
Bạch Điềm Điềm nghĩ ngợi một chút. "Không rõ lắm, hình như anh ấy chưa nhắc gì đến. Tôi tuy là thế thân, nhưng Tần Thời Uyên ít khi nhắc về cô ấy lắm. Trần Đường, cô biết chuyện xưa của bọn họ không?"
"Tôi cũng biết không rõ lắm, nhưng mà..."
Trần Đường mở điện thoại, tìm đoạn chat nhân viên rồi đưa cho cô ấy xem.
"Ở đây có."
Bạch Điềm Điềm kéo ghế ngồi xuống, nghiêm túc đọc tin nhắn.
Công ty có không ít nhân viên theo Tần Thời Uyên từ trước đến giờ, gần như là tận mắt chứng kiến quá trình yêu đương giữa hai người, nên kể lại vô cùng chi tiết.
Ban đầu, Bạch Điềm Điềm còn hào hứng đọc, càng đọc càng im lặng.
Tần Thời Uyên và Tiêu Vũ Phi quen nhau từ thời học sinh, có thể xem là thanh mai trúc mã, lúc chưa chia tay thì đúng là trai tài gái sắc, tình cảm mặn nồng.
Ngay cả một người ngoài như cô ấy cũng nhận ra đó là một mối quan hệ bình thường, chân thành, không giống với những gì cô ấy và anh ta đang có chút nào.
"Tình cảm của họ tốt thật đấy. Lúc nãy cô ấy nói đúng, với thân phận như tôi, thật sự không có tư cách lên tiếng."
Trần Đường an ủi: "Nhưng Tần tổng đã tỏ tình với cô rồi mà?"
"Nhưng bọn tôi vẫn là mối quan hệ bao nuôi mà... Ngay cả bản thân tôi cũng không chắc, rốt cuộc anh ấy thích tôi, hay thích cái hình ảnh thế thân của tôi nữa."
Bạch Điềm Điềm càng nghĩ càng lo, lúc nãy đối mặt với Tiêu Vũ Phi còn giữ được bình tĩnh, giờ thì mắt đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Trần Đường thấy cô ấy như vậy, bèn nói: "Hay là để tôi đề nghị với Tần tổng chấm dứt quan hệ bao nuôi giữa hai người?"
Vừa nghe xong, Bạch Điềm Điềm khóc càng dữ.
"Đó là cả năm mươi vạn đó! Tôi không nỡ!"
Trần Đường: "..."
Nữ chính này cũng khó chiều ghê.
Trần Đường thấy cô ấy khóc thương tâm như vậy, do dự một chút, dứt khoát nói: "Bạch Điềm Điềm, thật ra với thân phận của cô, căn bản không cần lo lắng gì về năm mươi vạn kia đâu. Đợi cô trở về bên cha mẹ ruột, tiền tiêu đến mấy kiếp cũng không hết."
Dù sao thì cha mẹ ruột của Bạch Điềm Điềm trong nguyên tác cũng là một trong những gia tộc tài phiệt hàng đầu quốc tế, tiền nhiều như núi, phú khả địch quốc. Về sau khi Bạch Điềm Điềm đoàn tụ với họ, cô ấy sẽ trở lại một cách mạnh mẽ trong thân phận con gái của tỷ phú hàng đầu.
Bạch Điềm Điềm đang khóc đến rối bời, nghe đến câu này thì chớp mắt, mặt đầy nghi hoặc: "Cha mẹ ruột? Là sao cơ?"
Trần Đường lấy từ trong túi ra một tờ truyền đơn đã cũ kỹ, chỉ vào cặp vợ chồng sang trọng quý phái trên đó, bình tĩnh nói: "Ban đầu định để thêm vài hôm nữa mới nói với cô, nhưng thấy cô buồn thế này thì thôi, nói sớm luôn vậy. Điềm Điềm, thật ra cô là con nuôi của nhà họ Bạch, cha mẹ ruột của cô là hai người này."
Lời vừa dứt, Bạch Điềm Điềm đã sững sờ tại chỗ, nước mắt còn vương nơi khóe mắt, gương mặt viết đầy sự chấn động, đứng đó không động đậy nổi.
"Cô nói... gì cơ?"
Trong đầu Trần Đường, hệ thống đang nổ tung vì chuỗi cảnh báo gắt gao:【Trần Đường! Cô đang làm gì vậy?! Tiết lộ thông tin này quá sớm rồi!!!】
【Theo kịch bản, cô phải đợi đến lúc Bạch Điềm Điềm gặp nguy hiểm suýt mất mạng mới được nói ra bí mật này cơ mà!】
Trần Đường bình tĩnh đáp: "Mày chắc hiện giờ Bạch Điềm Điềm còn có thể gặp nguy hiểm à?"
Theo nguyên tác, nửa tháng sau, Bạch Điềm Điềm sẽ bị Tần Thời Viễn sai người bắt cóc, lâm vào cảnh nguy hiểm tính mạng, rồi từ đó mới biết thân thế thật sự của mình.
Nhưng mà giờ nhìn cơ bắp tay cô ấy đi!
Cô ấy hiện giờ thậm chí có thể đẩy tạ 70kg! Một cú đẩy nhẹ cũng đủ hất người ta bay.
Cho dù Tần Thời Viễn có phái người tới, Bạch Điềm Điềm mà vung tay một cái, chắc đối phương cũng bị tát văng mất dép. Đến lúc đó, ai nguy hiểm tính mạng còn chưa biết đâu nhé.
Hệ thống nghe vậy liền câm nín. Theo dữ liệu quét được, sau thời gian chăm chỉ luyện tập, lực chiến của Bạch Điềm Điềm đúng là tăng vọt, gần như tiệm cận với Trần Đường.
【Dù là vậy... cũng không nên tiết lộ sớm như thế, kịch bản chưa đến đoạn đó mà.】
Trần Đường: "Hết cách rồi, tao không chịu nổi cảnh con gái khóc."
Bạch Điềm Điềm vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng, đến khóc cũng quên mất.
"Trần Đường, vừa rồi cô nói gì cơ? Cha mẹ ruột của tôi là sao?"
Trần Đường bèn dốc hết mọi thông tin mình có ra kể.
"Thật ra từ lúc Tần tổng quyết định bao nuôi cô, tôi đã âm thầm tra cứu tư liệu của cô rồi. Tình cờ phát hiện ra, cô vốn không phải con ruột nhà họ Bạch, mà là họ nhận nuôi từ cô nhi viện. Về cha mẹ ruột của cô, tôi cũng tra được rồi."
"Hai mươi năm trước, con gái của tỷ phú Thẩm Hằng và phu nhân Chu Mộng Điệp bị kẻ thù truyền kiếp trong gia tộc bắt cóc và vứt bỏ. Họ treo thưởng một triệu để tìm con, nhưng mãi vẫn không có tung tích. Sau đó số tiền thưởng không ngừng tăng, từ một triệu lên thành chục triệu, cuối cùng thậm chí còn ra thông báo: bất kỳ ai tìm được tung tích con gái họ, gia tộc Thẩm thị sẽ hậu tạ bằng tài sản lên tới hàng trăm triệu. Thông báo này hiệu lực vĩnh viễn."
Bạch Điềm Điềm nghe đến đây, cảm giác như mình đang nằm mơ, ánh mắt rơi xuống hai dòng chữ in trên tờ truyền đơn.
"Họ thật sự là cha mẹ tôi sao?"
Trần Đường gật đầu.
Nữ chính mà, thân phận không đặc biệt thì còn là nữ chính làm gì?
"Chắc chắn luôn. Cho nên cô yên tâm đi, sau khi đoàn tụ với cha mẹ ruột, người không xứng với cô sẽ là Tần Thời Viễn. Sao nào, nếu thật sự cảm thấy lấn cấn, hay là chia tay với anh ta luôn bây giờ, rồi đến tìm cha mẹ ruột? Như vậy mọi vấn đề đều được giải quyết dứt điểm."
Không cần bận tâm đến khoản nợ mà nhà họ Bạch để lại, không cần lo lắng đến khoảng cách thân phận giữa cô ấy và Tần Thời Uyên, năm mươi vạn cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Dù sao thì với tư cách con gái tỷ phú hàng đầu, Bạch Điềm Điềm sẽ nắm trong tay khối tài sản khổng lồ.
Với mức độ cưng chiều của cha mẹ ruột dành cho cô ấy, chỉ cần một câu nói, nhà họ Thẩm thậm chí có thể xây riêng cho cô ấy một viện nghiên cứu chỉ để giúp cô ấy thực hiện giấc mơ của mình.
"Nếu cô muốn, tôi có thể đưa cô đến ngay bây giờ, đảm bảo nhận thân thành công. Quyết định là ở cô."
Nếu người nói những lời này là ai khác, Bạch Điềm Điềm chắc chắn sẽ thấy thật buồn cười. Dù sao thì cô ấy cũng lớn lên trong nhà họ Bạch, sao có thể không phải là con ruột của họ?
Nhưng người nói lại là Trần Đường...
Trong lòng cô ấy bây giờ rối như tơ vò. Tin tức mà Trần Đường mang đến quá sốc, đủ sức lật đổ hơn hai mươi năm cuộc sống của cô ấy.
Cô ấy suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mở miệng: "Trần Đường, chuyện này quá bất ngờ... Cô cho tôi thêm chút thời gian được không? Tôi muốn suy nghĩ kỹ đã."
Trần Đường gật đầu.
"Không sao, lựa chọn là của cô mà."
Bạch Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cất kỹ tờ truyền đơn cũ vào túi, rồi trong trạng thái mơ màng mà rời khỏi MQ.
Nhìn bóng lưng cô ấy khuất dần, Trần Đường bắt đầu lo lắng liệu cô ấy có sa vào lưới tình mà chọn ở lại bên Tần Thời Uyên không, rồi từ bỏ chuyện về bên nhà họ Thẩm.
Dù sao thì trong nguyên tác, tình tiết này đã từng xảy ra.
Vì đã yêu Tần Thời Uyên quá sâu đậm, nếu sau này không phải vì một hiểu lầm lớn mà chia tay, cô ấy có lẽ sẽ thật sự bỏ qua cơ hội đoàn tụ với cha mẹ ruột.
Nếu cô ấy thật sự làm vậy, Trần Đường nhất định sẽ gõ đầu cô ấy ra xem trong đó rốt cuộc chứa cái gì.
"À mà Tiểu Nhất, theo nguyên tác, Tiêu Vũ Phi là vì Tần Thời Uyên mà quay về nước, vừa về là bắt đầu tranh giành anh ta với Bạch Điềm Điềm. Nhưng vừa nãy nhìn thái độ cô ta... có vẻ chẳng buồn quan tâm đến Tần Thời Uyên chút nào?"
"Nếu như trước đó cốt truyện thay đổi là vì tao can thiệp, thì Tiêu Vũ Phi này sao lại vậy được? Tao với cô ta vừa gặp lần đầu mà, đừng nói là cũng tại tao luôn đấy nhé?"
Trần Đường đã thắc mắc chuyện này từ lâu rồi.
Cái gọi là "nguyên tác" mà hệ thống cung cấp, thật sự chẳng ăn nhập gì với diễn biến hiện tại. Ngoài trừ tên nhân vật trùng nhau, cốt truyện như thể đến từ hai thế giới khác nhau.
"Tra lâu thế rồi, mày tra ra lý do chưa?"
Vừa nhắc tới, hệ thống lập tức ấp a ấp úng.
Lúng túng mãi mới mở miệng:【Thực ra... gần đây tôi cũng tra được một vài manh mối. Tôi cũng bị lừa đấy, ai mà ngờ được... Thôi, để tôi gửi cho cô một bản tư liệu mới. Những tình tiết sau này, cô có thể dựa theo đó để tự đánh giá.】
Phản ứng của nó kỳ quặc đến nỗi Trần Đường lập tức cảnh giác.
"Mày đừng nói với tao là... lại đưa tao một cuốn tiểu thuyết lậu nữa nhé?"
Hệ thống: 【Lần này là bản gốc chính tông, nhưng độ tin cậy thì... tôi cũng không dám đảm bảo.】
Lời vừa dứt, một quyển sách nhanh chóng hiện ra trong đầu Trần Đường. Chỉ nhìn tựa đề thôi cũng đủ khiến người ta sốc tận óc.
《Bước tới thành công: Cuộc đời sóng gió huy hoàng của tôi》
Tác giả: Tần Thời Uyên
Trần Đường: ...
"Cái gì vậy trời? Sách do Tần Thời Uyên viết à???"
Hệ thống không trả lời, chỉ nhắc cô cứ tiếp tục đọc tiếp.
Trần Đường làm theo, mở trang đầu tiên, bị chói mù cả hai mắt.
"Trong suốt cuộc đời tôi, từng có lúc rơi xuống đáy vực, cũng từng đứng trên đỉnh cao danh vọng. Từng vật lộn nơi thương trường, cũng từng gặp gỡ mối tình định mệnh. Trong đó, đáng nói nhất chính là mối tình đầu Tiêu Vũ Phi và người yêu trọn đời Thẩm Điềm Điềm, hai người họ vì tôi mà trở mặt, đấu đá ngầm, công khai, tranh giành kịch liệt. Ngay cả thư ký bên cạnh tôi cũng từng thầm thương trộm nhớ tôi. Họ không nói, nhưng tôi biết hết."
Trần Đường: ????
"Ai cơ?"
"Cái người 'thư ký' mà anh ta nói... chẳng lẽ là tao á?"
"Cái thể loại tạp nham gì vậy trời? Tần Thời Uyên tăng ca đến lú luôn rồi sao?"
Ngay sau đó, Trần Đường chú ý đến dòng ngày tháng dưới phần tiêu đề.
Tháng 7 năm 2965.
"Anh ta viết cuốn này... bốn mươi năm sau?"
Hệ thống: 【Đúng vậy. Cuốn sách này là tự truyện của Tần Thời Uyên, hoàn thành khi anh ta bảy mươi tuổi, ghi lại toàn bộ cuộc đời mình. Mấy cái 'tình tiết nguyên tác' mà tôi nói với cô lúc đầu đều được trích từ cuốn này.】
Trần Đường lật nhanh vài trang, liếc sơ qua nội dung, phát hiện đúng là giống y chang cái gọi là 'nguyên tác' mà hệ thống từng đưa. Cô giận sôi máu: "Tự truyện mà còn thêm mắm dặm muối? Khác gì ngồi nhậu xong bốc phét đâu?! Vậy mà mày cũng tin sái cổ à?!"
Hệ thống lúng túng thấy rõ: 【Tôi cũng từng nghi có chỗ sai lệch, nhưng không ngờ là sai từ đầu đến cuối.】
Trong tự truyện, Tần Thời Uyên tự vẽ mình thành hình mẫu anh hùng vĩ đại: từ nhỏ khổ sở, cha mẹ hờ hững, tự lập tự cường, cắn răng vượt qua nghịch cảnh.
Ngoài đấu đá thương trường, còn xen thêm một đống tình cảm dây mơ rễ má với các mỹ nhân. Mỗi người đều yêu anh ta đến chết đi sống lại, khổ sở theo đuổi mà chẳng được đáp lại.
Vì có mối quan hệ đặc biệt với Tần Thời Uyên nên hệ thống lúc đầu cũng chẳng nghi ngờ gì mấy tình tiết đó. Cho đến khi truyện dần dần tiến triển, nó mới phát hiện mọi thứ thực tế đều trái ngược hoàn toàn.
Ví dụ nhé, mới mấy ngày trước, cái người được miêu tả là bá chủ có thể gây bão thương trường trong tự truyện, lại đang cầm ống nhòm lén lút ngó sang công ty đối thủ, rồi nhờ Trần Đường bắt từng con cá chép may mắn của đối thủ đem ra phơi nắng để lấy vía.
Thế này là "thương chiến" đấy hả??? Có liên quan gì đến cái gọi là 'nguyên tác' không trời?!
Đã thế, anh ta không chỉ bịa thêm vụ với Tiêu Vũ Phi và Bạch Điềm Điềm, mà ngay cả Trần Đường cũng không tha.
Trong sách, cô bị miêu tả thành cô thư ký mê trai hết thuốc chữa, bởi vì không được Tần Thời Uyên đáp lại tình cảm nên dứt khoát chống lưng cho chuyện tình yêu giữa anh ta và Bạch Điềm Điềm.
Sỉ nhục!
Còn hơn cả sỉ nhục!!
Dám bóp méo tình yêu chân chính mà cô dành cho tiền bạc thành kiểu não tàn vì tình!
Trần Đường hít sâu một hơi, giơ điện thoại lên.
"Tần Thời Uyên đúng là có vấn đề. Tao phải lập tức đặt lịch khám thần kinh cho anh ta, kiểm tra kỹ cái đầu ấy coi có bị nước vào không."
Hệ thống hoảng hốt: 【Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!】
【Theo điều tra của tôi, lúc hoàn thành cuốn sách này thì Tần Thời Uyên đã lớn tuổi rồi. Anh ta chỉ cung cấp vài sự kiện cơ bản trong đời, còn nội dung chi tiết là do người khác viết hộ. Tôi nghi họ cố ý chèn thêm mấy tình tiết hot trend thời đó để tăng doanh số.】
Nghe đến đây, Trần Đường lật ngay trang cuối cùng, quả nhiên thấy tên tác giả viết thay: Thỏ Thỏ Tử.
Nhìn xuống phần tác phẩm tiêu biểu của cô ta: 《Tổng tài bá đạo yêu say đắm》, 《Tổng tài tà mị yêu tôi》, 《Tổng tài tổng tài đừng chạy》
Tác phẩm nào cũng chấn động cả cõi mạng.
Xem ra lúc viết tự truyện giúp Tần Thời Uyên, cô ta cũng thêm vào bao nhiêu motif yêu thích của mình.
Trần Đường hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng rút ra kết luận cuối cùng: "Tao thấy mấy thứ trong cuốn này không có chữ nào đáng tin cả! Vậy thì khỏi cần lo cốt truyện đi lệch nữa. Miễn là kết cục ổn là được."
Hệ thống: 【Vậy giờ cô định làm gì tiếp theo?】
Trần Đường còn chưa kịp trả lời thì điện thoại nội tuyến trên bàn reo lên.
Giọng nói trầm thấp của Tần Thời Uyên truyền đến: "Thư ký Trần, vào phòng tôi một chút."
Trần Đường cười lạnh, xoay cổ tay, siết nắm đấm: "Trước mắt để tao vô táng anh ta một trận cái đã. Mấy chuyện khác tính sau."
Hệ thống do dự mãi, cuối cùng cũng chỉ có thể lí nhí:【...Nhẹ tay thôi. Bây giờ anh ta còn chưa đủ điều kiện nhập viện.】