Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 45

"Má ơi!"

Bùi Lan hét lên một tiếng, lao tới bóp huyệt nhân trung của Tần Thời Uyên, kéo anh ta từ Quỷ Môn Quan trở về.

"Tần Thời Uyên, chỉ là bị đá thôi mà! Cũng đâu phải lần đầu, có gì phải nghĩ quẩn thế chứ?"

Tần Thời Uyên vừa tỉnh lại, nghe xong câu đó, suýt nữa lại lăn ra lần nữa, cố gắng gạt tay.

"Đừng nói nữa. Điều tôi lo là sự an toàn của Bạch Điềm Điềm. Cô ấy mất tích hơn mười hai tiếng rồi, tôi gọi điện, nhắn tin đều không trả lời. Như vậy chẳng phải gọi là mất tích sao?"

Bùi Lan và Tần Dũng liếc nhau một cái, nói: "Bình thường mà. Nếu là mẹ chia tay rồi, mẹ cũng chẳng muốn liên lạc với người yêu cũ đâu."

Tần Thời Uyên: ...

Từng chữ đâm vào tim, từng câu đều như dao găm.

Đến mức Trần Đường cũng không nỡ nhìn nữa, phải ra tay ngăn hai vị phụ huynh đang hăng say chọc đúng chỗ đau của con trai.

"Hai người làm ơn tha cho con trai mình đi."

Thật không biết là đến an ủi hay đến đâm thêm vài nhát chí mạng nữa.

Trần Đường bước tới, nghiêm mặt nói: "Tần tổng, hôm nay anh có đi làm không? Trong công ty còn cả đống việc đang đợi anh xử lý kìa."

Tần Thời Uyên mặt mũi u ám.

"Tôi thất tình rồi, không đi."

Vua cày việc tuyên bố đình công??

Trần Đường cau mày, kéo thẳng người từ ghế dậy. "Thất tình thì sao? Thất tình là được nghỉ làm chắc? Anh thử ra công ty hỏi xem, có ai vì chia tay mà dám xin nghỉ không? Mấy cái việc kia anh không làm thì ai làm? Không làm thì lấy gì trả lương cho nhân viên? Tiền thưởng của tôi tính sao? Dậy! Theo tôi đến công ty!"

Nói xong, cô lôi một xấp tài liệu từ cặp ra ném lên người anh ta.

Tần Thời Uyên đứng hình. Từ trước tới giờ chỉ có anh ta ra lệnh người khác làm việc, ép người ta cày. Lần đầu tiên bị ép ngược lại.

Anh ta nghiến răng, hạ quyết tâm.

"Được, tôi đến công ty. Bây giờ công ty không thể không có tôi."

Nói rồi đứng dậy, vươn vai vận động, chỉnh lại vest bị xộc xệch, cài nút áo, rồi cầm lấy tài liệu.

Thấy ánh mắt đầy lo lắng của Tần Dũng và Bùi Lan, anh ta nói: "Hai người không cần lo, con không sao. Con ổn lắm. Thất tình thôi mà, không đánh gục được con đâu."

Nói xong, sải bước rời đi đầy khí thế.

Tần Dũng và Bùi Lan ngẩn người nhìn theo anh ta ra khỏi cửa.

"Chúng ta có nên nhắc nó là đầu tóc bây giờ trông như ổ gà không?"

"Thôi đi. Hiếm lắm nó mới chịu vực dậy, đừng làm mất hứng."

"Ừ... cũng đúng."

-

Bốn mươi phút sau.

Tần Thời Uyên với đầu tóc rối như ổ gà, dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc, sải bước vào MQ.

Cô lễ tân đang uống nước suýt nữa phun ra, ho sặc sụa: "Tổng... tổng giám đốc Tần?!"

Tần Thời Uyên khẽ gật đầu, bước thẳng vào thang máy, không dừng lại.

Cô lễ tân trợn mắt há mồm, nhìn mái tóc "tạo hình mới" của anh ta, rồi lại liếc sang Trần Đường đi theo phía sau mà gương mặt vẫn bình tĩnh như không có gì bất thường, cả người như lọt vào sương mù.

Cho đến khi cửa thang máy khép lại, hình ảnh phản chiếu từ cửa thép khiến Tần Thời Uyên sững sờ khi thấy được quả đầu gà của chính mình.

Anh ta trừng mắt, mặt biến sắc.

"Trần Đường! Sao cô không nhắc tôi tóc bị rối?!"

Trần Đường thản nhiên: "Tôi tưởng đấy là tạo hình mới sau thất tình của anh, không nghĩ là đầu rối thật. Xin lỗi nhé, lần sau thất tình tôi sẽ nhắc."

Tần Thời Uyên tức nghẹn, thấp giọng mắng: "Tôi phải thất tình bao nhiêu lần mới đủ?!"

Anh ta giận dữ chỉnh tóc trước mặt cửa thang máy như tấm gương, vuốt một hồi cũng chỉ gọi là miễn cưỡng tạm ổn, còn đẹp trai thì đừng mơ.

Tần Thời Uyên chán nản, sải bước vào văn phòng, đập bàn: "Tất cả công việc đưa lên đây hết! Hôm nay không làm xong tôi không về!"

Trần Đường gật đầu, mở nhóm chat nội bộ nhân viên, gửi tin nhắn:【Tần tổng nổi điên rồi, mang hết công việc của cả năm lên. Là anh ta bảo đấy.】

Sau đó quay đầu nói với anh ta: "Tôi không thất tình đâu, đến giờ tôi vẫn tan làm như bình thường nhé."

Dứt lời, nhấc chân rời khỏi văn phòng, để lại Tần Thời Uyên bơ vơ đứng giữa cuồng phong.

Không phải nói chơi.

Chiều vừa điểm giờ tan làm, Trần Đường đã dọn đồ, đẩy cửa văn phòng.

Mới đầu chưa thấy bóng người, cô đi vào trong, vòng qua đống tài liệu cao như núi, mới thấy Tổng giám đốc Tần đang viết hăng say phía sau.

"Tần tổng, tôi tan làm đây. Hôm nay không tăng ca, trả thêm cũng vô ích."

Nói xong vẫy tay chào, xách cặp rời khỏi công ty.

-

Điểm đến đầu tiên là nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm là gia tộc trăm năm, ban đầu làm ăn buôn bán, sau chuyển hướng sang bất động sản, nhờ làn sóng kinh tế mà phát tài cực mạnh, tiền bạc đếm không xuể. Giờ đầu tư khắp nơi, lĩnh vực nào cũng có dính tay, là một trong những tập đoàn top đầu trong nước.

So với nhà họ Thẩm, MQ đúng là xách dép không kịp.

Khó trách trong nguyên tác, sau khi Bạch Điềm Điềm về lại nhà họ Thẩm, bố mẹ ruột liền xem thường Tần Thời Uyên.

Theo đúng cốt truyện, là nhà họ Thẩm chủ động điều tra, phát hiện thân phận thật của Bạch Điềm Điềm, rồi đến tìm cô ấy. Nhưng giờ vì Trần Đường can thiệp, mọi chuyện đã lệch đi ít nhiều.

Vì phần thưởng một tỷ được ghi trên tờ truyền triệu, Trần Đường quyết định chủ động dẫn theo mẫu DNA của Bạch Điềm Điềm tìm đến cửa.

Biệt thự Tứ Hợp Viện nằm ở trung tâm thành phố, cổ kính mà xa hoa, từng góc từng nét đều thấp thoáng sự giàu có.

Trần Đường trình bày ý định, được dẫn vào phòng khách chờ. Chưa đến mười phút, một cặp vợ chồng trung niên bước nhanh vào.

"Cô tìm được con gái chúng tôi rồi?!"

Trần Đường gật đầu, trước tiên lấy tờ truyền đơn có ghi số tiền thưởng ra.

"Tiền thưởng ghi trên đây vẫn còn hiệu lực chứ? Có thể xác nhận DNA xong rồi trả cho tôi cũng được."

Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp ngạc nhiên tròn mắt, không ngờ đối phương vừa đến đã vào thẳng chủ đề, chẳng thèm vòng vo.

Hai mươi mấy năm qua cũng có không ít người tới tìm, ai cũng là vì tiền, kết quả đều là lừa đảo.

Nhưng người trước mắt này...

Mặc vest công sở gọn gàng, xách cặp theo như vừa tan sở ghé qua, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng tin.

Quan trọng nhất là cô nói có thể xác nhận DNA trước rồi mới trả tiền, chứng tỏ cô cực kỳ tự tin.

Thẩm Hằng lập tức gật đầu chắc nịch: "Có hiệu lực! Cô cứ yên tâm, chỉ cần thật sự là con gái chúng tôi, một xu cũng không thiếu cho cô!"

"Vậy thì tôi yên tâm rồi."

Trần Đường đưa ra mấy sợi tóc của Bạch Điềm Điềm: "Đây là tóc cô ấy, hai người có thể lấy đi làm xét nghiệm."

Hai người vội vàng nhận lấy, nâng như bảo vật. Có lẽ là vì thần thái tự tin của Trần Đường khiến họ cũng không kiềm được tò mò.

"Cô Trần đúng không? Con gái chúng tôi... bây giờ sống thế nào rồi?"

"Cô ấy đang chuẩn bị thi cao học."

Hai người ngẩn người: "Bây giờ mới thi? Tính từ lúc thất lạc thì cũng đã 25 tuổi rồi mà..."

"Vâng, trước đây gặp vài chuyện nên bị lỡ dở, năm nay mới bắt đầu ôn thi lại."

Nghe xong, hai người gật gù, lại hỏi: "Con bé hiện giờ tên là gì?"

"Bạch Điềm Điềm."

Trần Đường lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh của Bạch Điềm Điềm đưa cho họ xem: "Cô ấy hiện tại trông như thế này."

Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp lập tức ghé lại nhìn.

"Á! Trông giống y như hồi tôi còn trẻ! Nhất là đôi mắt này! Có đúng không, ông xã?"

Thẩm Hằng cũng gật đầu liên tục.

"Đúng rồi, giống thật đấy!"

Chu Mộng Điệp càng thêm kích động: "Có lẽ thật sự là con gái của chúng ta! Con gái của tôi!"

Thẩm Hằng kéo bà lại, cố gắng giữ bình tĩnh: "Chúng ta cứ làm xét nghiệm DNA trước, có kết quả rồi tính."

Không trách họ cẩn thận, suốt hơn hai mươi năm qua, rất nhiều người vì tiền mà giả vờ là con gái họ, khiến họ đến giờ vẫn còn bị ám ảnh.

Trần Đường rất tán thưởng sự cẩn trọng đó, nếu họ mà sơ sẩy một chút, tiền thưởng của cô đã bị người khác cuỗm mất rồi.

"Vật chứng tôi đã mang đến, đây là thông tin liên hệ của tôi. Kết quả có rồi thì cứ liên lạc."

Cách cư xử chừng mực, lui tới có thước tấc khiến hai người càng thêm thiện cảm, thậm chí còn đích thân tiễn cô ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng Trần Đường rời đi, hai vợ chồng nắm chặt tay nhau, vì quá xúc động mà khẽ run lên.

"Ông xã, tôi có linh cảm lần này là thật, đúng là con gái chúng ta rồi."

"Đừng vội, đừng vội. Chúng ta đã chờ hơn hai mươi năm rồi mà."

Dù miệng nói vậy, nhưng trong đầu ông lại không ngừng hiện lên tấm ảnh vừa nhìn thấy, không kìm được mà thốt lên: "Con gái mình lớn lên xinh thật."

"Ừ."

-

Khi Trần Đường về đến nhà thì trời đã tối, tiện đường ghé dưới lầu mua bốn phần cơm hộp đem lên.

Bạch Điềm Điềm vẫn đang học hành chăm chỉ, cả người vùi trong đống tài liệu, trông chẳng khác gì Tần Thời Uyên lúc tăng ca ở văn phòng.

Thấy Trần Đường về, cô ấy bụm bụng, loạng choạng bước ra, đói đến mức mắt nổ đom đóm.

"Cuối cùng cô cũng về rồi..."

Trần Đường kéo cô ra, đặt ngồi xuống bàn ăn: "Cô chưa ăn trưa à?"

Hệ thống vang lên trong đầu:【Cô ấy bắt đầu học từ sáng sớm đến giờ không nghỉ, chỉ ăn một cái bánh mì cầm hơi.】

"Xem ra cô ấy thật sự muốn quay lại trường."

【Tất nhiên, đó luôn là ước mơ lớn nhất của cô ấy.】

May mà Trần Đường mua hẳn bốn phần, bày đầy bàn.

"Ăn đi, không đủ thì tôi xuống mua tiếp."

Bạch Điềm Điềm nhào tới bắt đầu ăn như gió cuốn. Ăn xong một phần mới thở ra được, ngập ngừng hỏi:

"Cô đi làm rồi, Tần Thời Uyên... sao rồi?"

Từ lúc rời khỏi nhà họ Tần, cô ấy đã chặn hết mọi cách liên lạc với anh ta, nhưng hôm nay vẫn không nhịn được mà nhớ tới anh ta. Chỉ có thể dùng việc học để phân tán sự chú ý, làm mấy bộ đề, điểm cũng tạm ổn.

Trần Đường nhớ lại tình hình ban sáng: "Lúc đầu anh ta không đến công ty, tôi phải đến tận nhà tìm. Thấy anh ta uống rượu rất nhiều, trông thảm vô cùng."

"Anh ấy có khóc không?"

"Có."

Khi cúi đầu, cô nhìn rõ ánh nước lấp lánh nơi đáy mắt anh ta.

Bạch Điềm Điềm dừng đũa, cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Trần Đường sợ cô ấy mềm lòng, đang định nói thêm vài câu an ủi, lại nghe Bạch Điềm Điềm hỏi: "Khóc... có đẹp không? Cô có chụp lại không?"

"...Chụp?"

"Phải đó." Bạch Điềm Điềm hào hứng nói: "Tần Thời Uyên khóc rất đẹp mà. Trước đây tôi nói với cô rồi mà? Lúc ấy cô nên chụp lại ngay, tôi muốn xem!"

Trần Đường: ...

Ngay cả người như cô cũng không biết phải phản ứng sao với câu này.

Sau khi ăn xong, Bạch Điềm Điềm dọn dẹp chiến trường, lại quay về phòng chiến đấu tiếp.

Trần Đường ngồi trên giường, bắt đầu tổng kết tình tiết và lên kế hoạch tiếp theo. Nếu nhà họ Thẩm thuận lợi, thì kết quả xét nghiệm DNA sớm nhất ba ngày là có.

Đến lúc đó, nhà họ Thẩm sẽ đón Bạch Điềm Điềm về, cô cũng nhận được một triệu tệ tiền thưởng, khỏi phải ở MQ cày mặt nữa.

Tổng tài thất tình thì khó hầu gấp mười lần bình thường. Tiền nhận rồi, làm gì phải ở lại?

Hệ thống:【Nếu cô rời đi, vậy bên phía Tần Thời Uyên tính sao?】

"Không sao. Anh ta với Bạch Điềm Điềm rồi cũng sẽ tái hợp. Tao chỉ cần ở bên Bạch Điềm Điềm là được."

Hệ thống im lặng một lúc, rồi hỏi:【Cô chọn theo Bạch Điềm Điềm, có phải vì nhà họ Thẩm giàu hơn không?】

Trần Đường không do dự.

"Đúng vậy."

Việc ít, tiền nhiều, còn dễ tính, chần chừ một giây cũng là không tôn trọng chính mình.

【...Cô cũng thật thà thật.】

"Đó là một trong số ít ưu điểm của tao mà."

Trần Đường nằm dài trên giường, lướt điện thoại, thì thấy Tần Thời Uyên - người gần như không bao giờ đăng gì - vậy mà vừa mới đăng một bài.

【Tắt đi một ngọn đèn, cả thế giới của tôi cũng tối theo. Ánh trăng ngoài cửa sáng lắm, nhưng chẳng soi nổi lòng tôi. Người đông như biển, chỉ là phông nền. Từ nay, độc hành.】

Dưới bài là ảnh chụp từ văn phòng tổng giám đốc MQ, qua lớp kính có thể lờ mờ thấy bóng dáng anh ta.

Hừ!

Giả trân ghê gớm!

Trần Đường lập tức để lại bình luận:【Cúp điện thì đi đóng tiền đi, bày đặt u sầu chi cho mệt vậy?】

Ấn gửi xong, vừa làm mới trang, liền thấy cả đống bình luận phía dưới.

Quản lý Vương:【Thơ hay thơ hay, Tần tổng văn phong bay bướm, nên xuất bản luôn! Tôi chắc chắn là người đầu tiên mua!】

Chương Thanh Đồng:【Cái gì cơ? Đây là Tần tổng tự viết à? Tôi tưởng là trích từ lời hay ý đẹp đoạt giải Nobel Văn học cơ!】

Trần Đường trợn tròn mắt.

Tên Vương kia nịnh quen rồi không nói, không ngờ Chương Thanh Đồng cũng sa ngã theo!

Thật đúng là đạo đức xã hội suy đồi.

Cô lắc đầu, mở lại bình luận mình vừa viết, bấm xóa. Sau đó sửa lại:【Thơ thật cảm động, đọc xong lòng cũng nhói. Thi tiên, là anh sao?】

Gửi đi. Vài phút sau, tiếng thông báo vang lên.

Nhóm chat bật sáng.

Chương Thanh Đồng:【@Trần Đường, cậu nịnh hơi quá rồi đấy.】

Quản lý Vương:【@Chương Thanh Đồng, cô cũng vậy còn gì!】

Trần Đường:【@Quản lý Vương, anh cũng đâu vừa~】

...

Im lặng một phút.

Trần Đường:【Vì tiền, không xấu hổ.】

Chương Thanh Đồng:【+1】

Quản lý Vương:【+1】

Tắt điện thoại, Trần Đường chui vào chăn ngủ một mạch.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, tiếng gõ cửa dồn dập đã đánh thức cô dậy.

Bên ngoài truyền đến giọng của Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp: "Cô Trần? Cô có ở đó không? Chúng tôi đến đón con gái! Cô Trần? Kết quả DNA có rồi, cô có thể dẫn chúng tôi đi gặp Điềm Điềm không?"

Gọi hai lần không thấy trả lời, lại tiếp tục: "Cô Trần, mở cửa đi! Chúng tôi mang theo một triệu tệ tiền thưởng đến rồi!!"

Bình Luận (0)
Comment