Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 47

Chín giờ sáng, Tần Thời Uyên đúng giờ bước vào công ty.

Tối qua anh ta ở lại công ty đến tận đêm khuya, cuối cùng cũng vượt qua được rào cản trong lòng. Sáng nay thức dậy, anh ta lại một lần nữa hạ quyết tâm: cho dù không vì bản thân, thì cũng phải vì các nhân viên luôn ủng hộ mình mà tiếp tục đứng dậy.

Anh ta bình thường chẳng mấy khi đăng gì lên vòng bạn bè, chẳng ngờ nhân viên công ty lại yêu quý anh ta đến vậy.

Những bình luận nhận được tối qua vẫn còn văng vẳng trong đầu, câu nào cũng thật lòng, không giống giả tạo chút nào. Khi đọc mấy lời động viên ấy, suýt chút nữa anh ta đã xúc động rơi nước mắt.

Thế nên hôm nay, Tần tổng chỉnh tề gọn gàng, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, đúng giờ đúng giấc, sải bước đầy tự tin đi vào công ty.

Anh ta đảo mắt nhìn quanh, cả người tràn đầy tự tin, mỉm cười với từng nhân viên đi ngang qua, trong đầu cứ văng vẳng nhớ lại từng lời bình luận hôm qua:

Nhân viên A: "Tần tổng cố lên, tụi em đều ủng hộ anh!"

Nhân viên B: "Tần tổng lúc buồn cũng đẹp trai y như khi tăng lương cho em vậy! À mà khi nào tăng lương tiếp ạ?"

Nhân viên C: "Đừng buồn nữa Tần tổng, tài liệu em giao hôm qua anh đọc xong chưa? Em đợi nha, không gấp lắm đâu."

...

Tất cả đều là những lời cổ vũ dành cho anh ta. Như vậy thì anh ta còn sa sút sao được?

Tần Thời Uyên bước vào sảnh, ánh mắt sáng ngời như thể vừa được sống lại một lần nữa.

Anh ta ngẩng cao đầu, sải bước tiến thẳng vào văn phòng, khí thế ngút trời, sẵn sàng bắt đầu một ngày làm việc bùng nổ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trần Đường đâu.

Anh ta vẫn còn nhớ rõ lời động viên mà cô dành cho mình ngày hôm qua. Nếu không có cô kéo anh ta đến công ty, thì giờ chắc chắn anh ta chưa thể vực dậy nổi.

Cô thư ký này bình thường hay trái ý anh ta, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì chưa từng rớt xích bao giờ. Lúc nào cũng miệng lưỡi độc địa nhưng lòng lại mềm, tối qua còn đăng lên vòng bạn bè để cổ vũ anh ta.

Tần Thời Uyên muốn cảm ơn cô một cách đàng hoàng, bèn ra khỏi phòng đi tìm, vừa nhìn ra thì thấy bàn làm việc của cô trống trơn, liền quay sang hỏi Chương Thanh Đồng.

Chương Thanh Đồng nhìn bàn của Trần Đường chưa hề động qua, đoán chắc là cô vẫn chưa đi làm. Bây giờ đã mười giờ rồi, quá trời muộn luôn.

Cô nàng đảo mắt một vòng, bịa luôn: "Thư ký Trần đi vệ sinh rồi ạ."

Tần Thời Uyên không nghi ngờ gì, khẽ gật đầu.

"Cô ấy về thì bảo vào gặp tôi."

Sau đó quay lại phòng, xử lý liền một lúc năm bộ tài liệu, họp một cuộc họp online, mắng hai quản lý bên công ty đối thủ khóc ròng, rồi lại cầm điện thoại lên lần nữa.

"Trần Đường vẫn chưa quay lại à?"

Chương Thanh Đồng như ngồi trên đống lửa.

Trần Đường bình thường vì muốn được thưởng chuyên cần nên chưa từng đi muộn, hôm nay sao vẫn chưa đến? Cô nàng đã nhắn cho mấy tin rồi mà không thấy phản hồi, giờ thì bịa cũng sắp hết đường.

Cô nàng đành liều mình trả lời: "Về rồi ạ, nhưng vừa mới đi ra ngoài nữa."

"Lại đi vệ sinh à?"

"...Dạ, đúng vậy."

Tần Thời Uyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ rồi.

Anh ta im lặng mấy giây, rồi nói: "Bảo cô ấy khi nào quay lại thì vào gặp tôi. Đã nói rồi là đừng gói ghém mấy đồ ăn thừa đó đem về nữa mà không nghe, ăn đến mức đau bụng rồi chứ gì..."

Anh ta dập máy.

Kết quả là cả ngày hôm đó, Tần Thời Uyên cũng không thấy bóng dáng Trần Đường đâu.

Dù có chậm tiêu đến mấy thì anh ta cũng cảm thấy có gì đó sai sai.

Anh ta hỏi bao nhiêu lần, Chương Thanh Đồng cũng chỉ nói là cô đang trong nhà vệ sinh. Nhưng chẳng lẽ Trần Đường đi vệ sinh mười mấy lần trong một ngày sao? Quan trọng hơn nữa là: bàn làm việc của cô, từ sáng tới giờ vẫn y nguyên như lúc mới tới!

Tần Thời Uyên nhíu mày, nhìn chồng tài liệu ngổn ngang trên bàn.

Chương Thanh Đồng không đáng tin nữa rồi. Anh ta phải hỏi một người thành thật hơn. Đúng lúc đó, anh ta thấy quản lý Vương vừa đi ngang qua.

Người này chính là người đầu tiên bình luận trong vòng bạn bè của anh ta hôm qua, lời lẽ chân thành, cảm xúc chân thật.

"Quản lý Vương, hôm nay Trần Đường có đến công ty không?"

Quản lý Vương ngẩn người.

"Không đến à? Có thể là xin nghỉ rồi?"

Tần Thời Uyên nói: "Cô ấy không xin nghỉ, trợ lý Chương nói cô ấy ở trong nhà vệ sinh. Nhưng tôi cả ngày không thấy mặt cô ấy. Cô ấy có phải không hề đến làm không?"

Nghe thế, ánh mắt quản lý Vương khựng lại, lập tức nhận ra có chuyện.

Trần Đường chắc chắn là chưa đi làm. Theo quy định của MQ, như vậy sẽ bị trừ tiền, vậy chẳng phải như lấy mất mạng cô sao?

Phải tìm cách cứu vớt!

Nghĩ vậy, quản lý Vương đập tay một cái, giả vờ tức giận nói: "Sao trợ lý Chương lại nói thế chứ? Thư ký Trần đâu có ở nhà vệ sinh, cô ấy cả ngày nay đều đang họp với tôi mà! Xin lỗi Tần tổng, tôi bận quá nên chưa kịp báo cáo."

Tần Thời Uyên hơi nheo mắt.

"Họp? Họp cái gì?"

"À... thì là... thảo luận xem quý sau có cần họp để thảo luận lại quý trước không..."

Tần Thời Uyên: ...

Anh ta nhìn giống đồ ngốc lắm à?

"Cô ấy có phải không đến làm không?"

Quản lý Vương im re, không dám nói gì.

Tần Thời Uyên thở dài, biểu cảm không hề tức giận: "Mọi người không cần giấu nữa đâu. Không đến công ty cũng không sao, tôi sẽ không trách cô ấy, cũng không trừ tiền. Hôm qua cô ấy đã giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn, cho nghỉ vài hôm là xứng đáng."

Quản lý Vương thở phào một hơi thật dài.

"Tần tổng thật rộng lượng. Hôm nay chắc chắn thư ký Trần có lý do đặc biệt mới không đi làm. Cô ấy mê công việc lắm, chắc là không rời đi được thôi."

"Cũng có thể."

Tần Thời Uyên thầm nghĩ, có khi Trần Đường gặp khó khăn gì thật. Đúng lúc đó, "ting!", điện thoại vang lên một tiếng.

Tin nhắn từ Trần Đường, người biến mất cả ngày hôm nay:【Xin lỗi, tôi vừa mới ngủ dậy nên giờ mới thấy tin nhắn của mọi người. Hôm nay tôi không đến công ty nữa đâu, tôi nghỉ việc.】

Đọc xong tin nhắn, mắt Tần Thời Uyên trợn to, sự tự tin vừa được xây dựng lại phút chốc vỡ vụn thành từng mảnh.

Nghỉ việc?!

Chương Thanh Đồng cũng nhận được tin, lập tức gọi điện cho Trần Đường để xác nhận.

Lúc này trời đã chiều, Trần Đường vừa mới tỉnh ngủ, thấy hàng chục tin nhắn của Chương Thanh Đồng, mới phát hiện ra cả công ty đang tìm mình, liền gửi một tin nhắn chung cho tất cả:【Xin lỗi, hôm nay tôi không đến công ty nữa. Tôi nghỉ việc rồi.】

"Đang làm ngon lành, sao lại nghỉ đột ngột vậy chứ?!"

Trần Đường mấy tháng qua ở MQ như cá gặp nước, ai trong công ty cũng quý cô. Nhìn thấy cô mỗi ngày chăm chỉ kiếm tiền, không ai nghĩ rằng cô sẽ đột ngột nghỉ việc.

Trần Đường đang thu dọn quần áo.

"Tôi vừa giúp nhà họ Thẩm tìm được cô con gái thất lạc nhiều năm, tiền thưởng cũng đã vào tài khoản. Họ mời tôi về nhà họ ở một thời gian. Về sau tôi sẽ tận hưởng cuộc sống."

"Vcl!!!"

Chương Thanh Đồng hét lên một tiếng kinh ngạc: "Cô con gái trị giá một trăm triệu của nhà họ Thẩm?!"

Lúc này gần như cả nước đều biết chuyện, phần thưởng được treo suốt bao nhiêu năm không có động tĩnh, không ngờ lại bị Trần Đường đoạt được.

"Bảo sao cậu nghỉ việc, một trăm triệu đấy! Là tớ thì tớ cũng nghỉ!"

Chương Thanh Đồng bên đầu dây kia thèm nhỏ dãi không thôi.

Trần Đường: "Tớ nghỉ rồi, công ty có nói gì không?"

"Cả công ty đều tiếc cậu đấy, nhưng bị đả kích nặng nhất vẫn là Tần tổng. Nghe nói anh ta hoàn toàn sụp đổ rồi, trước là bạn gái bỏ đi, giờ đến cậu cũng bỏ, anh ta không đau lòng mới lạ. Lúc rời công ty thì cả người như mất hồn, nhìn ai cũng như muốn xé xác vậy."

Trần Đường gãi mũi, không dám nói thật rằng cô với Bạch Điềm Điềm là chạy cùng một chuyến.

"Tớ sắp chuyển nhà rồi, đợi đến nơi rồi sẽ liên lạc lại với cậu."

Cúp điện thoại, Trần Đường xách hành lý bước ra khỏi phòng, thấy Bạch Điềm Điềm đã đứng ngoài đợi sẵn, Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp cũng đã xuống dưới, đang đứng cạnh xe.

"Trần Đường, mình đi thôi."

Trần Đường kéo vali đi theo, quay đầu nhìn lại căn phòng của mình lần cuối.

"Nơi này đúng là căn phòng mơ ước của mình... Sau này chắc chẳng còn chỗ nào hợp với mình như thế nữa đâu. Mình sẽ mãi mãi nhớ nó. Nếu không quen được với nhà họ Thẩm... mình quay về cũng chưa muộn."

Nơi này là căn nhà tốt nhất mà cô từng ở, từ nhỏ đến lớn chưa từng được ở chỗ nào dễ chịu như thế. Mấy tháng sống ở đây, giờ thật sự phải rời đi, trong lòng dâng lên một nỗi luyến tiếc mơ hồ.

Trên đường đến nhà họ Thẩm, Trần Đường không khỏi cảm thấy lo lắng.

Nhà họ Thẩm là gia đình giàu có hàng đầu, đương nhiên ở biệt thự siêu cấp. Lần trước cô từng đến một lần, khi dẫn Bạch Điềm Điềm tới nhận thân, chỉ mới bước vào phòng khách ở một góc nhỏ thôi đã đủ thấy độ xa hoa choáng ngợp.

Nhưng xa hoa thì sao chứ?

Dù có lộng lẫy đến mấy, cũng đâu thể so được với tình cảm gắn bó vài tháng qua ở chỗ cũ?

Cô đâu phải người vô tình như vậy. Nếu ở không quen, cô chắc chắn sẽ quay về.

Trần Đường kiên định nghĩ vậy. Nhưng đến khi đặt chân vào phòng được sắp xếp cho mình tại nhà họ Thẩm, cô mới hiểu thế nào gọi là quên mất gốc gác.

Căn phòng ngủ trước mắt rộng đến mức không tưởng, Trần Đường nghi ngờ nó còn lớn hơn cả căn nhà nguyên căn mà mình từng thuê. Tông màu chủ đạo là lam nhạt, chiếc giường king size siêu sang được đặt giữa phòng, rộng đến mức có lăn năm vòng cũng chưa chắc rơi xuống.

Bàn trang điểm tinh xảo lấp lánh đã được bày sẵn đầy đủ mỹ phẩm và đồ dưỡng da, còn có phòng thay đồ riêng, phòng tắm riêng, và một ban công lớn đủ tổ chức party.

Chu Mộng Điệp cười dịu dàng nói: "Trần Đường, đây là phòng mà bọn ta chuẩn bị cho cô, ngay cạnh phòng của Điềm Điềm. Nếu cô không thích, có thể đổi lại, từ vị trí đến phong cách đều tùy cô chọn."

Trần Đường là người đã giúp họ tìm được con gái, dĩ nhiên họ phải tiếp đón bằng tất cả tấm lòng, mọi thứ đều đặt cô lên hàng đầu.

Trần Đường trợn to mắt, lúc này mới cảm thấy mình quá thiển cận.

"Có thể tùy chọn sao?"

"Đương nhiên rồi, trong nhà còn mấy chục phòng nữa, cô thích ở đâu cũng được."

Nghe vậy, Trần Đường hít sâu một hơi lạnh, cuộc sống trước đây của cô, rốt cuộc là khổ đến mức nào vậy trời?

Tiễn Chu Mộng Điệp xong, Trần Đường đặt hành lý xuống, tò mò nhìn quanh khắp nơi.

Bạch Điềm Điềm đứng bên lo lắng hỏi: "Trần Đường, cô có định dọn về chỗ cũ không?"

Cô ấy sợ Trần Đường không thích sống ở đây.

Cô ấy vừa mới nhận lại cha mẹ, tình cảm chưa đủ thân thiết, rất hy vọng Trần Đường có thể ở lại bên mình thêm một thời gian.

Trần Đường quay đầu lại, sốc nặng: "Tôi chuyển đi đâu được nữa? Nơi này chính là căn phòng mơ ước của tôi! Tôi thích mấy phòng kiểu sang chảnh thế này lắm!"

"Nhưng lúc xuất phát, cô còn nói không thích chỗ xa hoa, tình cảm mới là quan trọng nhất mà."

Trần Đường sốc toàn tập.

"Cái gì?! Tôi đã từng nói mấy lời vớ vẩn như vậy à? Quả nhiên là tôi còn quá trẻ, bị tình cảm làm mờ mắt. Sau này nếu tôi còn nói mấy câu kiểu thế nữa, cô cứ xem như tôi tuyệt vọng rồi!"

Nghe vậy, Bạch Điềm Điềm bật cười vui vẻ.

"Cô thích nơi này thì tốt quá, sau này bọn mình còn được sống chung nữa."

Sau khi Bạch Điềm Điềm rời khỏi, Trần Đường nằm lăn lộn trên giường. Lúc này, hai dải ánh sáng lặng lẽ tụ lại trong không trung, dần dần ngưng tụ thành thực thể, từ phía sau cô lặng lẽ duỗi ra.

Ánh sáng xoay một vòng trên không như đang quét qua môi trường xung quanh, rồi chậm rãi tiến đến bên hành lý, nhẹ nhàng mở nắp ngăn ẩn, lấy quần áo bên trong ra treo vào tủ.

Trần Đường liếc nhìn, biết hệ thống đã online, nên tiếp tục lăn lộn.

"Sớm biết nhà họ Thẩm tốt thế này, ngay lần đầu gặp Bạch Điềm Điềm là tao đã dắt cô ấy về đây rồi."

Hệ thống: 【Nếu làm thế thì Bạch Điềm Điềm và Tần Thời Uyên đã chẳng có cơ hội gặp nhau. Chúc mừng ký chủ. Hiện tại cốt truyện đã tiến vào giai đoạn thứ ba, khi Tần Thời Uyên tìm đến, hai người họ sẽ hóa giải hiểu lầm, tiến tới kết cục HE, đến lúc đó cô có thể thành công lui thân.】

Trần Đường suy nghĩ một lúc, hỏi: "Có thể hoãn cuộc tái ngộ của hai người lại một chút không?"

【Vì sao?】

Hệ thống còn tưởng cô muốn ở đây thêm ít ngày cho sướng, ai ngờ Trần Đường đáp: "Bạch Điềm Điềm sắp thi rồi, cô ấy ôn tập suốt thời gian dài, tao không muốn cô ấy bị phân tâm."

Lần này Bạch Điềm Điềm chủ động rời đi, cũng vì muốn tập trung ôn thi, bắt đầu cuộc sống mới bằng thân phận mới, bao gồm cả mối quan hệ với Tần Thời Uyên.

Theo lời hệ thống, trong tuyến thời gian gốc, Bạch Điềm Điềm không có sự nghiệp riêng nên mới sớm gặp lại Tần Thời Uyên.

Nhưng hiện giờ thì khác. Trần Đường muốn giúp cô ấy có thêm thời gian chuẩn bị.

Dáng vẻ học ngày cày đêm của cô gái đó vẫn còn nguyên trong đầu, cô thật sự không muốn mọi thứ đổ bể ngay lúc nước rút.

Hệ thống im lặng một lúc.

【Cô cần bao lâu?】

"Ba tháng, đợi thi xong đã."

【Được, trong thời gian này tôi sẽ liên tục theo dõi tình hình bên phía Tần Thời Uyên. Cô cứ tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm, nếu có gì bất thường lập tức gọi tôi.】

Giai đoạn này là then chốt trong cả chuỗi cốt truyện, mà thực tế lại đang có quá nhiều chuyện phải xử lý, hệ thống không thể online 24/7, chỉ sợ có biến cố gì xảy ra.

"Biết rồi, biết rồi."

Trần Đường phẩy tay, tiếp tục khám phá căn phòng.

Sau khi sắp xếp hết đồ đạc, hệ thống lục tung vali, lôi ra một xấp lon màu sắc sặc sỡ, chính là mấy lon nước mà Trần Đường mang theo từ tương lai lúc xuyên tới.

Không rõ vì sao, rõ ràng hệ thống này chỉ có chức năng truyền tải ý thức qua các chiều không gian, mà mấy lon này lại cũng lằng nhằng đi theo được. Đã vậy đến giờ chuyển nhà, Trần Đường vẫn khư khư mang theo.

Sau khi treo mấy lon nước lên tường và xếp hết đồ đạc, hệ thống mới từ từ chuẩn bị offline.

Nhưng vừa mới rút được một nửa, bỗng nghe thấy giọng Trần Đường hốt hoảng gọi: "Tiểu Nhất! Tiểu Nhất! Mau ra đây! Nhanh lên!"

Động tác rút lui lập tức ngừng lại, hệ thống hoảng hốt tái nhập, giọng nói vượt qua cả giới hạn điện tử, lộ rõ vẻ lo lắng:【Sao vậy? Có chuyện gì à?!】

Vừa nói, ánh sáng lập tức tụ lại, bắt đầu quét toàn bộ môi trường xung quanh, phát hiện Trần Đường đang ở trong phòng tắm.

Cô đứng trước bồn tắm, kích động chỉ vào cái vòi nước màu vàng trước mặt: "Tiểu Nhất! Tiểu Nhất! Mau nhìn xem cái vòi nước này! Làm bằng vàng đó!"

Hệ thống đã quét hết một vòng quanh nhà, xác nhận không có nguy hiểm nào. Nghe Trần Đường nói vậy, luồng ánh sáng lập tức khựng lại giữa không trung, phóng tới thẳng mặt cô, chọc đầu lia lịa.

Bốp! Bốp! Bốp!

【Cô đừng cố tình dọa tôi như vậy nữa!!】

Nói xong, nó giận dỗi biến mất.

Tia sáng hóa thành hạt lấp lánh rồi tan biến trong không khí. Trần Đường bĩu môi, hơi hơi không phục.

"Vòi nước bằng vàng thật mà, đồ hiếm có đấy, mình tốt bụng gọi nó tới chiêm ngưỡng, vậy mà còn không thèm nhìn... Xem ra chỉ có mình tự thưởng thức thôi."

Ngày tháng của Trần Đường ở nhà họ Thẩm đúng nghĩa là cá gặp nước.

Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp vì muốn bù đắp cho Bạch Điềm Điềm mà cưng chiều cô ấy hết mực, có cái gì tốt đều ném hết cho con gái. Trần Đường là "phụ kiện đính kèm" của Bạch Điềm Điềm, chỉ cần vớt vát chút "rơi rớt" từ tay nhà giàu cũng đủ để cô sống phè phỡn.

Lúc này, Trần Đường đang cầm trên tay một sợi dây chuyền kim cương đôi do Chu Mộng Điệp vừa tặng.

"Vừa nhìn là biết hợp với hai đứa rồi, dì mua luôn hai cái, con với Điềm Điềm mỗi người đeo một cái."

Đúng là người có tiền! So với cái tên keo kiệt Tần Thời Uyên kia thì đúng là một trời một vực.

Mới đến đây được mấy ngày mà cảm giác như làm việc ở MQ mấy tháng cũng không bằng.

"Tiểu Nhất, mấy món này mang về tương lai được không?"

Mấy ngày nay Trần Đường hỏi câu này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhận được quà là lại ấp ủ mưu đồ "mang về làm của".

【Không được.】

Mấy chai nhựa là tai nạn ngoài ý muốn. Sau này hệ thống đã thử đi thử lại nhiều lần, đều thất bại.

【Nhưng mà...】

Hệ thống ngập ngừng, cảm nhận rõ sự hụt hẫng từ Trần Đường, bèn tiếp lời: 【Cô có thể đổi những món này ra tiền mặt ở thế giới này, tôi sẽ giúp cô quy đổi.】

"Mừng muốn xỉu!"

Trần Đường lập tức phấn khởi, lôi hết đống quà được nhà họ Thẩm tặng trong mấy ngày qua ra, tính toán kiếm cơ hội đem bán đổi lấy tiền mặt.

Đang mở điện thoại lên tra giá thị trường, thì điện thoại rung lên, là Tần Thời Uyên gọi tới.

Từ sau khi cô nghỉ việc đến nay đã ba ngày, đây là lần đầu tiên Tần Thời Uyên chủ động liên hệ.

Vừa bắt máy, Trần Đường đã dứt khoát: "Tần tổng, phần bàn giao sau khi nghỉ tôi đã hoàn tất rồi, anh còn chuyện gì sao?"

Đầu bên kia im lặng một lúc, giọng Tần Thời Uyên vang lên trầm thấp: "Trần Đường, cô là một thư ký rất xuất sắc. Tôi hy vọng cô có thể tiếp tục ở lại công ty. Nếu cô đồng ý, tôi có thể tăng lương thêm 10%."

Gì cơ?! Cái con gà sắt này lại biết nhượng bộ?!

Tiếc là...

Trần Đường nhìn viên đá quý trong tay, kiên định từ chối: "Xin lỗi nha Tần tổng, tôi đã nghỉ rồi. Anh nên tìm thư ký mới thì hơn."

Tần Thời Uyên lập tức rơi vào im lặng.

"Không còn gì nữa thì tôi..."

Còn chưa nói xong, anh ta bỗng hỏi gấp: "Vậy... dạo này cô có gặp Bạch Điềm Điềm không?"

Hệ thống vừa mới nói với cô hôm nay, sau khi cả cô và Bạch Điềm Điềm rời khỏi, Tần Thời Uyên bị đả kích lớn, lần nữa sụp đổ, bắt đầu khắp nơi tìm tung tích Bạch Điềm Điềm.

Nhưng hiện tại cô ấy được nhà họ Thẩm bảo vệ, không muốn để anh ta biết thì anh ta chẳng thể điều tra được gì.

Sau mấy ngày liên tiếp chẳng thu hoạch gì, tinh thần anh ta càng lúc càng sa sút. Nhưng Trần Đường không lo lắng, tình tiết này trong sách cũng đã đề cập.

Cô liếc nhìn biệt thự nhà họ Thẩm trước mắt, bình tĩnh đáp: "Không, chưa từng gặp."

Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Bạch Điềm Điềm hớn hở chạy vào, vui sướng hét to: "Trần Đường! Bài thi thử vừa rồi tôi làm được 144 điểm môn chuyên ngành!"

Giọng cô ấy truyền thẳng vào điện thoại, Tần Thời Uyên ở đầu dây bên kia lập tức hoảng hốt: "Trần Đường, đó là..."

Chưa kịp nói hết, Trần Đường đã nhanh tay cúp máy, rồi mỉm cười hỏi: "Kỳ thi ba tháng tới, có tự tin không?"

Bạch Điềm Điềm nhìn chiếc điện thoại đã tắt màn hình, không biết vừa rồi là ai gọi, liền gật đầu đầy khí thế: "Có chứ! Ba mẹ tìm cho tôi một giáo viên chuyên môn, là một trong những người nổi tiếng trong giới đó! Chiều nay tôi sẽ đến phòng thí nghiệm của thầy ấy. Trần Đường, cô muốn đi cùng không?"

"Thôi, hôm nay tôi cũng có việc. Cố lên nhé, tôi đợi tin vui của cô."

Từ sau khi về nhà họ Thẩm, không còn bị người nhà họ Tần quấy rầy, không bị Bạch Minh Nghĩa cản trở, chẳng cần lo cơm ăn áo mặc, không còn gì vướng bận nữa, Bạch Điềm Điềm toàn tâm toàn ý vùi đầu vào học.

Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp cực kỳ ủng hộ quyết định này, giúp cô ấy sắp xếp đủ thứ khóa học mà trước đây cô ấy không dám mơ tới. Thành tích của cô ấy tiến bộ thấy rõ.

Tài năng như vậy, sao có thể không bay cao?

Trần Đường càng ngày càng kiên định với lựa chọn của mình: ba tháng này, không ai được phép làm phiền Bạch Điềm Điềm.

Tiễn Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp đưa Bạch Điềm Điềm đi, Trần Đường liền liên hệ với Chương Thanh Đồng, hỏi tình hình của Tần Thời Uyên dạo gần đây.

Dù sao thì hôm nay anh ta đã nghe thấy giọng Bạch Điềm Điềm qua điện thoại, không biết có kìm được không.

Chương Thanh Đồng: "À, cậu hỏi Tần tổng hả? Dạo này anh ta sống dở chết dở luôn, còn thảm hơn cả lần thất tình trước ấy. Nhưng mà anh ta vẫn đang điều tra tung tích của cậu và Bạch Điềm Điềm, không có kết quả gì đâu. Tớ cũng không nói gì về nhà họ Thẩm cả."

"Vậy thì tốt, cảm ơn cậu nhiều nha, Thanh Đồng."

Chương Thanh Đồng cười hí hí: "Chuyện nhỏ! Hồi trước cậu toàn mang đồ ăn ngon cho tớ, giờ đến lượt tớ báo đáp rồi. Cứ yên tâm, chỉ cần Tần tổng có hành động gì, tớ sẽ báo ngay cho cậu!"

Trần Đường lúc này mới yên tâm phần nào, hẹn ngày hẹn giờ lần tới đi ăn với Chương Thanh Đồng, sau đó xách đống quà nhà họ Thẩm tặng, một mình ra ngoài đi dạo.

Trong khi Trần Đường và Bạch Điềm Điềm đang vui vẻ sống cảnh đời "phú quý an nhàn", thì bên kia, Tần Thời Uyên đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

Anh ta chắc chắn rằng trong cuộc điện thoại vừa rồi, mình đã nghe thấy giọng của Bạch Điềm Điềm.

Bạch Điềm Điềm đi trước, vài ngày sau Trần Đường cũng nghỉ việc, bây giờ cả hai cùng bốc hơi không dấu vết, không cần nghĩ cũng biết hai người này có liên quan với nhau.

Nhưng kể từ khi cuộc gọi bị cúp máy, dù anh ta gọi lại bao nhiêu lần cũng không kết nối được nữa.

Có người đang ngăn cản anh ta tìm Bạch Điềm Điềm, người anh ta phái đi điều tra mấy ngày trời không thu được thông tin nào.

Ban đầu anh ta nghi ngờ là Tần Thời Viễn, bèn xông qua công ty đối phương đánh cho một trận, kết quả không moi ra được lời nào.

Sau đó lại nghi ngờ là Tiêu Vũ Phi, đến hỏi thử thì bị ăn một trận đòn, còn bị mắng: "Anh không coi Bạch Điềm Điềm là con người, người ta bỏ đi là đáng!"

Tần Thời Uyên cảm thấy quá oan ức.

Anh ta không coi Bạch Điềm Điềm là người sao? Anh ta đối xử với cô ấy không đủ tốt à?

Trở lại công ty, Tần Thời Uyên ngồi nhìn mấy con cá chép trong bồn tắm, ánh mắt mơ màng.

Trước đây, anh ta luôn thấy Trần Đường là một thư ký nghiệp vụ kém, suốt ngày gây phiền phức, nhưng giờ cô đi rồi, mọi chuyện đều rối tung rối mù, ngay cả đám cá cũng bắt đầu tuyệt thực.

Chỉ mấy ngày thôi, mấy con cá chép được xem là linh vật công ty đã gầy sọp cả đi. Thức ăn thay hết lần này đến lần khác mà chúng vẫn không chịu ăn, có con còn bắt đầu lật bụng nổi lên.

Tần Thời Uyên bực mình ném một nắm thức ăn cá vào, nhưng lũ cá không thèm động đậy, lại còn quay đầu nhìn anh ta chằm chằm.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ mấy con cá này tự tuyệt luôn thật?

Hồi Trần Đường còn ở đây, đám cá rất biết điều, cho gì ăn nấy. Rốt cuộc là khác ở chỗ nào?

Tần Thời Uyên cố gắng nhớ lại cảnh Trần Đường cho cá ăn, thời gian, địa điểm, thức ăn... đều giống y hệt, tại sao bây giờ lại không ăn?

Đột nhiên, một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu anh ta.

Là ngày Tần Dũng đến công ty, trong camera giám sát, anh ta từng thấy Trần Đường sau khi cho cá ăn xong còn làm một động tác đặc biệt...

Đúng lúc đó, Chương Thanh Đồng gọi xong cho Trần Đường, tiện tay cầm một xấp tài liệu định vào gặp Tần Thời Uyên thăm dò tình hình.

Vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy Tần Thời Uyên đang nghiêm túc chắp tay lạy đám cá trong bồn.

Chương Thanh Đồng: "???"

Động tác trên tay cô nàng lập tức khựng lại giữa không trung, sau đó vô cùng bình tĩnh mà đóng cửa lại, lặng lẽ lui ra ngoài.

Lấy điện thoại, nhắn cho Trần Đường một tin: [Tần tổng phát rồ rồi.]

Bình Luận (0)
Comment