【Có câu này hay lắm: Muốn trói một người, thì phải trói bằng dạ dày của người ta. Mặc dù anh bị nhà họ Thẩm chặn ngoài cửa, nhưng đồ vẫn gửi vào được. Lúc ấy tôi sẽ đưa giúp cho.】
Nhìn tin nhắn mới mở ra của Trần Đường trên điện thoại, Tần Thời Uyên hơi cau mày.
Tối hôm qua kết thúc mọi chuyện, vốn dĩ anh ta định bám riết ở nhà họ Thẩm không buông, ai ngờ Trần Đường lại bày cho anh ta cái chiêu này.
Anh ta nhìn bó hoa hồng đỏ 9999 bông mới được người ta mang đến, trong lòng có chút do dự.
【Tặng hoa không được à?】
Trần Đường: 【Giờ sến lắm rồi, giờ Bạch Điềm Điềm có tiền, chẳng lẽ còn thiếu bó hoa của anh chắc? Giữa mùa đông lạnh buốt, một bữa cơm được nấu bằng cả tấm lòng còn dễ chạm tới lòng người hơn. Hồi trước cô ấy nấu cơm cho anh, anh không cảm động à?】
Tần Thời Uyên: 【Cô ấy chưa từng nấu cơm cho tôi, tụi tôi toàn gọi đồ ăn ngoài.】
Trần Đường: 【Vậy thì đúng rồi, nếu anh chủ động nấu cho cô ấy, nhất định cô ấy sẽ rất cảm động. Đừng đứng đực ra nữa, bắt đầu đi, nhớ làm hai phần, tôi thử độc trước cho.】
Tần Thời Uyên: 【Biết rồi.】
Anh ta đặt điện thoại xuống, cho người thu bó hoa lại, rồi đầy tự tin bước vào bếp. Nhưng vừa nhìn thấy nồi niêu xoong chảo, anh ta lập tức đơ người.
Anh ta cũng đâu biết nấu ăn... Hay là tìm ai đó dạy?
Trong trí nhớ, hình như Bùi Lan rất thích nấu nướng, cách vài hôm lại gửi đồ ăn tới công ty.
Dù trong lòng vẫn còn chút khúc mắc với ba mẹ, nhưng vì Bạch Điềm Điềm, anh ta đành phải nuốt cái tôi xuống, chủ động gọi điện cho Bùi Lan.
"...Mẹ, có chuyện này, con muốn nhờ mẹ giúp một tay."
Cùng lúc đó, Trần Đường nhắn xong cho Tần Thời Uyên thì ngồi trong phòng khách nhà họ Thẩm, đối diện là gương mặt căng thẳng của Bạch Điềm Điềm.
"Anh ấy thật sự sẽ làm theo lời cô à? Hồi trước sống cùng Tần Thời Uyên, tôi chưa từng thấy anh ấy vào bếp."
Trần Đường thản nhiên: "Không làm thì thôi, cô khỏi gặp, bye thì bye, người sau ngoan hơn."
"...Hả? Như vậy có quá tàn nhẫn không?"
Bạch Điềm Điềm hơi do dự.
Trước kia cô ấy chọn chia tay, thật ra là muốn bắt đầu lại từ đầu với Tần Thời Uyên. Nếu Trần Đường không cản, có khi vừa thi xong cô ấy đã chạy đi tìm anh ta rồi.
"Thứ gì càng khó có được thì càng đáng quý. Người khác coi trọng cô đến đâu, phụ thuộc vào việc cô có coi trọng chính mình hay không. Cô càng xem nhẹ bản thân, người ta càng không xem ra gì."
Bạch Điềm Điềm ngơ ngác gật đầu, "Vậy... khi nào thì tôi mới được gặp lại anh ấy?"
"Ít nhất phải chờ đến khi anh ta phá bỏ lối suy nghĩ cũ, nghiêm túc đối diện lại với mối quan hệ giữa hai người."
Tần Thời Uyên hành động rất nhanh, chiều hôm đó đã mang một hộp cơm siêu to tới, lén lút đến tìm Trần Đường, mong cô giúp đưa vào trong.
Trông anh ta hơi lôi thôi, tóc tai rối bời, khác hẳn dáng vẻ chỉn chu thường ngày. Trên áo còn dính vết dầu, tay có mấy vết đứt nho nhỏ.
"Là tôi tự tay làm. Phiền cô đưa cho Điềm Điềm."
Trần Đường nhìn lướt qua, chưa đụng vào đã hỏi: "Chỉ có một phần à?"
Rồi dứt khoát đóng sập cửa lại.
Bạch Điềm Điềm đứng cách đó không xa, lo lắng đến mức dậm chân tại chỗ.
"Sao cô không cho anh ấy vào?"
"Bảo làm hai phần, anh ta lại chỉ làm một. Cuối cùng vẫn thấy không cần thiết, vẫn đang cắt giảm chi phí. Từ lúc tôi nhắn tới giờ chỉ mới ba tiếng, với một người chưa từng nấu ăn, nhìn cũng biết làm qua loa."
Không phải cô đoán, mà vì hệ thống theo dõi Tần Thời Uyên 24/24, nhất cử nhất động đều bị cô nắm rõ.
Bạch Điềm Điềm khẽ gật đầu, nghiêm túc nghe cô giảng.
"Giờ làm gì tiếp?"
Trần Đường nhìn đồng hồ.
"Đi ăn bánh thôi. Chúng ta cũng phải học cách tận hưởng cuộc sống chứ."
Dứt lời, kéo cô ấy đi thẳng.
Tần Thời Uyên tức đến mức ném luôn hộp cơm xuống đất.
Không ngờ mình vất vả như vậy mà Trần Đường lại dứt khoát phũ phàng. Dù hồi ở nhà họ Tần, anh ta cũng chưa từng bị đối xử như thế.
Nếu là trước kia, chắc chắn anh ta đã đuổi cổ Trần Đường, nhưng giờ Trần Đường không còn là nhân viên của anh ta nữa, mà người anh ta muốn gặp là Bạch Điềm Điềm, hiện vẫn còn đang giận anh ta.
Anh ta đứng chết trân ngoài cửa nửa tiếng, cảm xúc mới tạm nguôi lại. Rồi lại cúi xuống nhặt hộp cơm, gom rác sạch sẽ, quay người rời đi.
Năm tiếng sau, Tần Thời Uyên quay lại trước cửa nhà họ Thẩm.
Lần này anh ta mang theo hai phần cơm.
Trần Đường nhận được tin thì ra mở hộp cơm ra xem, bên trong mấy món đen sì sì, nhìn chẳng ra món gì, sắc – hương – vị không dính chữ nào. Cô chỉ lắc đầu, lại đi vào.
"Những thứ như này, anh ăn nổi không?"
Tần Thời Uyên giận đến trừng cô hồi lâu, đi qua đi lại ngoài cửa hơn mười phút rồi lại bỏ đi.
Lần thứ ba tới là sáng sớm hôm sau, Tần Thời Uyên trông còn thảm hơn, áo dính thêm mấy vết dầu, sắc mặt tiều tụy, chắc chắn là thức trắng cả đêm.
Trần Đường thì ngủ ngon lành, còn ngáp dài ngáp ngắn bước ra, nhìn hộp cơm anh ta đưa tới.
Lần này anh ta có đầu tư. Tính giờ đến đúng bữa sáng, chuẩn bị đủ món Trung lẫn Tây, nhìn sơ cũng thấy không tệ.
"Là anh ta làm à?" Trần Đường hỏi trong đầu.
【Là anh ta làm. Tối qua về nhà xong luyện tập cả đêm, thất bại sáu lần, đây là mẻ thứ bảy, vừa làm xong đã mang tới.】
Nghe vậy, Trần Đường mới chịu nhận lấy.
"Tôi đem vào cho Điềm Điềm."
Tần Thời Uyên thở phào, bất ngờ đưa thêm một hộp nữa.
"Phần này chuẩn bị cho chú Thẩm và cô Chu, mọi người có thể ăn cùng."
Trần Đường khá bất ngờ, không ngờ mới một ngày mà tiến bộ nhanh vậy.
Sự thật chứng minh, không phải không làm được, mà là trước giờ không chịu nghĩ.
"Có tiến bộ."
Cô giơ ngón cái, xách ba hộp bước vào, lúc này ba người nhà họ Thẩm cũng vừa dậy.
"Của Tần Thời Uyên gửi tới."
Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp vừa nghe, sắc mặt lập tức tối sầm.
"Quăng đi."
"Quăng mấy lần rồi đó." Trần Đường nói, "Hôm nay là vừa làm xong, mang tới liền."
Nghe vậy, sắc mặt hai người mới dịu chút xíu, nhưng vẫn chẳng mấy mặn mà.
Bạch Điềm Điềm hí hửng chạy tới, mắt sáng rực.
"Thật sự là anh ấy tự làm sao? Trần Đường, toàn là món tôi thích! Anh ấy vậy mà còn nhớ!"
Trần Đường bóc một cái bánh bao, mềm mịn xốp phồng, nhìn thôi đã thấy không thua gì tiệm.
Nam chính đúng là nam chính, học nấu ăn cũng nhanh như vậy, trước kia đúng là uổng phí tài năng.
Cô cắn một miếng rồi nhanh chóng nhai nuốt, Bạch Điềm Điềm vội hỏi: "Sao rồi? Ngon không?"
"Cũng ổn."
Nhưng mà sao lại thấy là lạ...
Lạ ở đâu nhỉ?
Chưa kịp nghĩ ra thì...
Bạch Điềm Điềm chạy đi rửa mặt đánh răng, xong xuôi chạy ra ngồi vào bàn, chuẩn bị ăn thì Trần Đường đột ngột biến sắc, ôm bụng chặn cô lại.
"Khoan đã!"
"Sao vậy?" Bạch Điềm Điềm dừng tay, nghi hoặc nhìn sang.
Trần Đường cau mày, bụng càng lúc càng quặn thắt, một cơn sóng dữ tợn cuộn lên, lập tức phản ứng.
"Đừng ăn! Mấy thứ này không ăn được!"
Vừa dứt lời đã ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
Cả buổi sáng hôm đó, cô đều ngồi lì trong đó chửi không ngừng.
"Tần Thời Uyên, anh dám hạ độc tôi hả?!"
Hệ thống lấp lánh ánh sáng, nghiêm túc giải thích:【Thật ra đây chắc là hiểu lầm. Vì cả nhà họ Tần cũng đang đau bụng, bao gồm cả Tần Thời Uyên.】
"Xui thật sự, tới cái bánh bao cũng làm không xong, còn đòi làm đàn ông gì nữa?!"
【Thông thường dạ dày cô và Tần Thời Uyên đã được huấn luyện, mạnh hơn người bình thường nhiều. Hồi Tần Thời Viễn bỏ thuốc xổ, Tần Thời Uyên còn không có cảm giác. Không ngờ lần này bánh bao lại hạ gục được cả hai.】
Trần Đường mặt không còn giọt máu.
"Tiền khó kiếm, cứt khó nuốt, hai chục triệu này đúng là không dễ ăn..."
"Tao trước giờ ăn đồ thiu còn không bị gì, anh ta rốt cuộc làm kiểu gì vậy?"
【Tôi nghi là anh ta để đồ quá lâu nên bị hỏng.】
Bạch Điềm Điềm lo lắng tới gõ cửa, giọng đầy quan tâm.
"Trần Đường, cô ổn không đó?"
Trần Đường lớn giọng dặn dò: "Không sao, nhưng những thứ Tần Thời Uyên đưa tới, cô tuyệt đối không được ăn, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi."
Sau khi đem đám bánh bao đó đi tiêu hủy, Trần Đường phải nằm bẹp suốt một ngày mới hồi lại được. Lúc Tần Thời Uyên quay lại thì đã là ba ngày sau.
Hai người đối mặt nhau qua cánh cửa, mặt mày ai nấy đều tái mét như rau dớn.
Mà trông Tần Thời Uyên còn tiều tụy hơn một bậc, anh ta khẽ hỏi với vẻ yếu ớt: "Điềm Điềm... không sao chứ?"
"Cô ấy không ăn."
"Vậy thì tốt."
"Nhưng tôi ăn rồi." Trần Đường nghiến răng nghiến lợi.
Tần Thời Uyên khựng lại, sau đó run rẩy lôi từ sau lưng ra hai hộp cơm: "Cái này là tôi mới làm, phiền cô giúp tôi đưa cho Điềm Điềm."
Nếu là trước kia, Trần Đường chắc chắn đã buông vài câu cà khịa cho sướng miệng, nhưng giờ cô thật sự hơi rén.
"Lần này không có độc chứ?"
Tần Thời Uyên yếu ớt lắc đầu: "Yên tâm, tôi thử rồi mới mang tới."
Ngay lập tức, hệ thống vang lên trong đầu cô: 【Tôi có thể làm chứng, lần này anh ta thực sự thử rồi, không có độc.】
Được rồi. Cho thêm một cơ hội nữa đi.
Trần Đường nhận lấy hộp cơm, lững thững trở lại phòng ăn. Ba người nhà họ Thẩm đều có mặt, vừa thấy hộp cơm quen thuộc liền đồng loạt biến sắc, như thể gặp phải đại dịch.
"Lại là đồ Tần Thời Uyên đưa tới? Nó định hạ độc cả nhà chúng ta à?"
Từ sau vụ Trần Đường ăn đồ của Tần Thời Uyên rồi bị ngộ độc thực phẩm, Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp một mực tin rằng anh ta cố tình hạ độc.
Bằng không người bình thường làm sao ra nổi cái thứ như vậy?
Nhưng Bạch Điềm Điềm đã đi lên, mở nắp hộp cơm. Hôm nay là những món khác: thịt bò kho, trứng xào cà chua, khoai tây chua cay.
Mấy món này trước kia cô ấy từng ăn cùng Tần Thời Uyên.
"Thơm ghê."
Cô ấy cầm đũa lên, vừa định gắp thử, Chu Mộng Điệp hoảng hốt hét lớn: "Điềm Điềm, không được ăn!"
Nhưng vẫn chậm một bước.
Bạch Điềm Điềm nhai cẩn thận, cảm nhận hương vị trong miệng, mắt sáng bừng, gương mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
"Ngon lắm luôn!"
Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp nghe thế cũng tiến lại nếm thử vài miếng, tuy vẫn chẳng ưa gì Tần Thời Uyên, nhưng cũng phải gật đầu thừa nhận: "Không ngờ Tần Thời Uyên biết nấu ăn, mà còn nấu ngon vậy."
Đâu phải biết sẵn, là mấy hôm nay cắn răng học ra đó.
Trần Đường đi ra cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng Tần Thời Uyên vẫn lượn qua lượn lại trước cửa, mắt cứ dán chặt về phía này, liền giơ ngón cái về phía anh ta.
Giây tiếp theo, Tần Thời Uyên vui đến mức nhảy cẫng lên.
Những ngày sau đó, Tần Thời Uyên bắt đầu đổi món liên tục gửi đồ ăn tới nhà họ Thẩm. Dần dần, anh ta đến mà không còn bị bảo vệ chặn lại nữa.
Khi anh ta hỏi Bạch Điềm Điềm có chuyện gì khó xử, Trần Đường đang đánh bài, vẫn rảnh tay gửi tin nhắn: 【Anh phải học cách đặt mình vào vị trí của đối phương. Trước khi cô ấy mở miệng, anh phải chủ động giải quyết giúp. Sự quan tâm đến trễ không gọi là quan tâm. Điều khiến người ta rung động chính là điều họ chưa kịp nói ra.】
Khi Tần Thời Uyên muốn kể lể quá trình học nấu ăn để mong được đồng cảm, Trần Đường đáp: 【Cứ lải nhải kể công chỉ là khoe khoang. Không khiến người ta cảm động, mà chỉ thấy phiền.】
Thế là Tần Thời Uyên im lặng, tự băng bó vết thương, vẫn kiên trì mang cơm đến như cũ.
Khi nghe tin có giáo sư muốn mời Bạch Điềm Điềm đi du học, anh ta định lén từ chối giúp, thì Trần Đường cảnh báo: 【Anh không thể quyết định thay ai cả. Ngăn cản người khác theo đuổi ước mơ của mình, chẳng khác nào hủy hoại tương lai người ta.】
Thế là Tần Thời Uyên chủ động gửi tin báo cho Bạch Điềm Điềm, kèm luôn cả thông tin liên lạc của giáo sư.
Ngày hôm đó, cuối cùng anh ta cũng nhận được tin nhắn đầu tiên từ cô ấy: 【Cảm ơn.】
Tần Thời Uyên sung sướng đến mức thức trắng đêm không ngủ, đi làm mà cứ cách vài phút lại móc điện thoại ra nhìn.
Trong đầu anh ta bây giờ, trong tim anh ta hiện tại, tất cả đều là Bạch Điềm Điềm.
Trần Đường biết hai người họ đã lén liên lạc lại, nhưng không can thiệp, cứ coi như không biết gì.
Giờ cô còn phải lo toan chuyện hai bên gia đình, còn phải trông chừng quả bom hẹn giờ mang tên Tần Thời Viễn. Từ lúc biết Tần Thời Uyên đang cải thiện quan hệ với ba mẹ, tên đó gần như nghiến răng đến vỡ vụn.
Mất đi chỗ dựa là nhà họ Tần, công ty hắn bắt đầu lụn bại, lộ ra dấu hiệu suy sụp. Ai mà biết hắn có làm liều không.
Trần Đường đành phải liên tục rà lại cốt truyện, lên kế hoạch từng bước một, chỉ sợ xảy ra biến cố. Dù gì tuyến thời gian bây giờ cũng đã hoàn toàn rối tung, chẳng ai đoán nổi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đồng thời, cô cũng không lơi là khóa huấn luyện thư ký của hệ thống.
Dù không còn làm ở MQ, nhưng Trần Đường chưa bao giờ dừng việc học.
Ở thế giới ban đầu, cô từng rất muốn đi học, muốn học đủ thứ, chỉ tiếc không có cơ hội. Bây giờ có rồi, cô nhất định phải học, học cho bằng hết.
Hệ thống cảm nhận được ý chí của cô, lập tức sắp xếp thêm đủ loại khóa học, hận không thể nhét hết mọi kiến thức vào đầu cô một lần.
Trần Đường học rất nghiêm túc, siêng năng không biết mệt. Mỗi khi cả nhà họ Thẩm đã tắt đèn đi ngủ, phòng cô vẫn còn sáng.
Hệ thống trực tiếp c*m v** máy tính, không cần cô điều khiển, những dòng chữ lần lượt hiện lên trên màn hình. Nhưng chẳng mấy chốc, tốc độ gõ phím chậm dần rồi dừng hẳn.
Con trỏ nhấp nháy, Trần Đường đã ngủ gục lúc nào không hay.
Tay vẫn cầm bút, chữ trên vở bắt đầu ngoằn ngoèo, cô đã ngủ say, tóc rũ xuống mặt, má ửng đỏ.
Gió đêm tháng Mười Hai lùa vào, cuốn rèm cửa bay phấp phới, mang theo cái lạnh khiến cô khẽ co người lại. Trong mơ, cô lại quay về cảnh sống dưới gầm cầu ngày trước, cái lạnh ấy khiến giấc mơ đẹp bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Nhận ra sự thay đổi, những tia sáng lấp lánh tụ lại giữa không trung, một sợi ánh sáng mảnh khảnh uốn lượn vươn về phía cửa sổ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, kéo kín rèm rồi quay lại bên giường Trần Đường, tựa như đang quan sát cô.
Ngừng lại vài giây, sợi sáng đó do một người ở thế giới khác điều khiển, khẽ kéo chăn lên đắp cho cô, rồi cầm lấy cây bút rơi khỏi tay, vừa xem vở ghi chú vừa lặng lẽ đánh dấu bổ sung.
Thời gian này, dù Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm vẫn chưa gặp nhau, nhưng tin nhắn giữa họ lại ngày càng nhiều. Bạch Điềm Điềm mỗi ngày đều như cô gái đang yêu, mắt long lanh, mặt mày rạng rỡ.
Chẳng mấy chốc, Trần Đường lại nhận được tin nhắn từ Tần Thời Uyên.
【Bước tiếp theo tôi nên làm gì?】
Trần Đường đang xem lại tập vở ghi chép thì phát hiện bên trong xuất hiện rất nhiều nội dung mới, chữ viết cũng không giống của cô. Nghĩ qua nghĩ lại, chỉ có thể là do hệ thống ghi lại.
Hồi còn làm ở MQ, nhờ viết tài liệu mà nó còn lười, vậy mà giờ lại tự nguyện ghi chép giúp?
Xem ra hệ thống cũng không đến nỗi máu lạnh vô tình.
Trần Đường bật cười, cất sổ vở đi, rồi nhắn lại cho Tần Thời Uyên:【Làm đàn ông thì phải phóng khoáng, nhân phẩm mới là tiêu chuẩn để người ta chọn lựa.】
【Chuyển trước mười vạn coi nhân phẩm thế nào.】
Tần Thời Uyên: 【......】
Một phút sau, điện thoại bật ra một tin nhắn chuyển khoản mới.
Trần Đường: 【Điểm thi cao học của Điềm Điềm sẽ có vào ngày mai, anh biết nên làm gì rồi chứ?】
Tần Thời Uyên: 【Biết rồi, tôi sẽ cùng cô ấy chứng kiến thời khắc quan trọng này. Dù là đậu hay rớt, tôi cũng sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô ấy. Không phủ nhận, không tổn thương, ủng hộ và cổ vũ.】
Trần Đường hài lòng cong khóe môi.
【Tốt lắm, tốt nghiệp rồi đó. Đến lúc thì nhớ thanh toán nốt tiền còn lại nhé, đang cần gấp.】
-
Khi Bạch Điềm Điềm thi xong, cô ấy đã cùng giáo sư tính nhẩm điểm trước, gần như nắm chắc phần thắng. Nhưng để chắc ăn, cô ấy vẫn quyết định đến trường, vừa để xem điểm cùng giáo sư, vừa bàn bạc trước về vòng phỏng vấn sắp tới.
Sáng sớm, khi Trần Đường và người nhà họ Thẩm chuẩn bị ra cửa, đã thấy Tần Thời Uyên đứng sẵn ngoài cổng.
Hôm nay trông anh ta rất chỉnh tề, rõ ràng đã chăm chút kỹ càng cho vẻ ngoài. Hôm qua, Trần Đường vừa mới nhắn anh ta một câu:【Ngoại hình của đàn ông là thể diện của phụ nữ. Anh nghĩ xem, nếu bản thân nhếch nhác, không biết tự giữ mình, thì ai muốn sánh vai cùng anh ra đường?】
Vậy nên hôm nay, Tần Thời Uyên tóc tai chải chuốt gọn gàng, vest thẳng thớm không một nếp nhăn, giày da đánh bóng loáng, kẹp cà vạt và nút tay áo lấp lánh dưới ánh nắng, nhìn mà chói cả mắt, đúng chuẩn công tử bảnh bao, thậm chí có phần lấn át cả khổng tước xòe đuôi.
Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp vừa nhìn thấy anh ta, mặt lập tức sầm xuống, nhưng không lập tức đuổi người.
Tần Thời Uyên bước tới, trang nghiêm mở lời: "Chú Thẩm, cô Chu, hôm nay cháu đến để đưa Điềm Điềm đến trường xem điểm."
Hai người không trả lời ngay, mà quay sang hỏi Bạch Điềm Điềm: "Là con nhờ nó tới?"
Bạch Điềm Điềm đỏ mặt gật đầu. Hai người họ đã hẹn trước từ hôm qua.
Đã một thời gian không gặp nhau, giờ lại chạm mặt, chỉ cần liếc nhau một cái, hai má cô ấy đã ửng hồng, tim như nhảy loạn lên.
Suốt thời gian qua, Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp cũng thấy rõ tình ý trong lòng con gái, hơn nữa cơm canh Tần Thời Uyên gửi đến, họ cũng không ít lần ăn ké.
Đúng là "ăn của người ta thì khó mà mở miệng mắng."
Chu Mộng Điệp trong lòng tuy thở dài bất đắc dĩ, nhưng cũng bắt đầu mềm lòng, nghiêm mặt hỏi: "Cậu biết tra điểm như thế nào không?"
Tần Thời Uyên lập tức gật đầu, lấy ra tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
"Trước khi tới, cháu đã tìm hiểu kỹ rồi."
Từ cách tra điểm đến các bước tiếp theo, anh ta đều chuẩn bị đủ cả, xấp tài liệu dày như từ điển.
Hai người nhà họ Thẩm có phần kinh ngạc, lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của con gái, cuối cùng cũng gật đầu: "Thôi được rồi, để nó đưa con đi."
Bạch Điềm Điềm mừng rỡ chạy ra xe, quay đầu hỏi: "Trần Đường, cô đi cùng tụi tôi không?"
Trần Đường nhìn gương mặt đỏ bừng của cô ấy, rồi lại liếc sang Tần Thời Uyên với ánh mắt không kém phần mong chờ, cảm thấy rõ ràng hai người này đã vào "thế giới hai người", nên cô cũng không muốn làm cái bóng đèn lấp ló làm gì.
"Không đi, tôi còn chút việc."
"Vậy bọn tôi đi đây~"
Ánh mắt Bạch Điềm Điềm lấp lánh niềm vui, hí hửng bước lên xe. Tần Thời Uyên lịch sự đóng cửa xe cho cô ấy, sau đó quay lại, đứng trước mặt Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp, cúi người thật sâu: "Chú Thẩm, cô Chu, hai người cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Điềm Điềm thật tốt."
Phong thái hôm nay của Tần Thời Uyên hoàn toàn khác hẳn, nét kiêu ngạo từng ghim sâu nơi đáy mắt giờ đã tan biến sạch sẽ, thay vào đó là sự khiêm nhường và dịu dàng hiếm thấy.
Nhìn chiếc xe dần lăn bánh, Chu Mộng Điệp khẽ thở ra: "Trông cũng đỡ chướng mắt hơn trước nhiều, xem ra thật sự muốn sửa đổi."
Trần Đường nghe vậy, mỉm cười nhẹ.
"Chú, dì, com cũng đi trước đây. Hôm nay hẹn gặp ông chủ tiệm đồ hiệu."
Thẩm Hằng gật đầu cười: "Đi đi. Điểm của Điềm Điềm chắc không tệ đâu, đợi nó về rồi, mọi người cùng ăn mừng."
Trần Đường xách theo vài chiếc túi, bước nhanh rời đi.
Đây là lô trang sức và hàng hiệu cuối cùng trong tay cô. Lần này cô định quy đổi tất cả thành tiền mặt, phòng khi cần rút lui bất ngờ.
Vừa đi, cô vừa hỏi hệ thống trong đầu: "Chuyện bắt cóc trong tự truyện của Tần Thời Uyên, xác định được khi nào xảy ra chưa?"
【Xin lỗi, vì cốt truyện bị đẩy lùi ba tháng nên hiện giờ không thể xác định chính xác thời điểm.】
Trần Đường cũng đoán được điều đó.
Theo như miêu tả trong cuốn tự truyện, sau khi Bạch Điềm Điềm quay về nhà họ Thẩm, thân phận và địa vị của cô ấy lập tức tăng vọt, khiến cô ấy nhanh chóng trở thành mục tiêu nhắm tới. Đúng lúc công ty của Tần Thời Viễn lâm vào khủng hoảng tài chính, hắn liền cấu kết với người ngoài, lên kế hoạch bắt cóc Bạch Điềm Điềm, một phần là để tống tiền, phần còn lại là nhằm trả thù Tần Thời Uyên.
Bạch Điềm Điềm sau khi bị bắt, Tần Thời Uyên lo đến mức phát điên, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cuối cùng vì cứu cô ấy mà bị thương nặng, đây cũng chính là bước ngoặt giúp hai người làm hòa.
Tuy vụ việc này rất nguy hiểm, nhưng cũng không thể thiếu. Tới lúc đó, chỉ cần đảm bảo không ai bị thương trí mạng là được.
"Tao có xem tình hình công ty của Tần Thời Viễn rồi, e là cầm cự không nổi lâu nữa đâu. Nếu hắn định ra tay, chắc cũng nằm trong khoảng thời gian này. Đợi Điềm Điềm về, tao sẽ nhắc nhở cô ấy một tiếng."
Cùng lúc đó, bên phía Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm đã tới trường.
Trước kỳ thi, Bạch Điềm Điềm vẫn luôn theo học với một vị giáo sư kỳ cựu ở đây, hơn nữa cô ấy cũng từng hẹn sẽ tới trường xem điểm nên vừa bước vào, cô ấy đã dẫn Tần Thời Uyên đi thẳng vào khu làm việc.
Đến giờ, cô ấy đăng nhập website để tra điểm. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Bạch Điềm Điềm đạt 416 điểm, lọt top 5 thí sinh cao điểm nhất.
Vị giáo sư già gật gù liên tục, đầy hài lòng.
"Với số điểm này, nguyện vọng một của em coi như cầm chắc rồi. Bây giờ chỉ còn chờ chọn giảng viên hướng dẫn. Em đã quyết định chưa?"
Bạch Điềm Điềm gật đầu, những điều này, cô ấy đã suy nghĩ kỹ từ lâu.
"Thưa giáo sư Quách, em nghe nói mấy năm gần đây thầy đang nghiên cứu về thiết bị bay tự động. Em muốn xin gia nhập nhóm của thầy, có được không ạ?"
-
Từ lúc đón được Bạch Điềm Điềm, Tần Thời Uyên gần như không nói một lời.
Rất kỳ lạ, trước kia khi không gặp được cô ấy, trong đầu anh ta có vô vàn lời muốn nói. Vậy mà giờ phút này, khi đã thật sự ở bên nhau, anh ta lại chẳng muốn nói gì nữa, chỉ muốn lặng lẽ nhìn cô ấy như vậy là đủ mãn nguyện rồi.
Anh ta yên lặng đứng bên cạnh, nhìn Bạch Điềm Điềm thảo luận chuyện chuyên môn với giáo sư. Nghe được một lúc, anh ta mới nhận ra mình chẳng hiểu gì cả. Nhưng điều kỳ lạ là, những thuật ngữ khô khan khó hiểu ấy, từ miệng Bạch Điềm Điềm thốt ra lại khiến cô ấy như đang phát sáng.
Lúc này đây, Bạch Điềm Điềm sống động đến mức khiến người ta không thể rời mắt, thậm chí còn rạng rỡ hơn bất cứ khi nào cô ấy còn bị bao nuôi.
Cho đến khi cô ấy trò chuyện xong với giáo sư, xác nhận xong người hướng dẫn, cô ấy mới hào hứng rảo bước đi ra ngoài. Gần tới cổng trường, như chợt nhớ ra điều gì, Bạch Điềm Điềm liền chậm bước lại.
"Xin lỗi nha, lúc nãy mải nói chuyện quá, quên mất anh luôn."
Trước kia, Tần Thời Uyên luôn là tâm điểm của mọi đám đông, không bao giờ chấp nhận bị ngó lơ, càng không thích bị người khác cướp spotlight.
Nhưng lúc này, anh ta chỉ mỉm cười dịu dàng: "Không sao. Giờ thì anh hiểu tại sao Trần Đường nhất quyết bắt em đi thi cao học rồi."
Bạch Điềm Điềm nhìn anh ta, nghi hoặc: "Sao cơ?"
Tần Thời Uyên giơ tay, nhẹ nhàng giúp cô ấy vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi tung: "Vừa nãy em giống như đang phát sáng vậy."
Tim Bạch Điềm Điềm lập tức đập thình thịch, má đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta nữa, cúi đầu thật thấp.
"Vậy... giờ chúng ta đi đâu?"
"Ừm, cũng có thể..."
Tần Thời Uyên bất ngờ rút ra từ phía sau một bó hoa hồng rực rỡ, nói: "Chúng ta đi hẹn hò nhé, được không?"
Bạch Điềm Điềm đỏ mặt nhận lấy bó hoa, cảm thấy từng giây từng phút của ngày hôm nay, cô ấy đều đang rơi vào lưới tình.
"Ừm."
Hai người lên xe rời đi. Mà ở phía sau không xa, mọi hành động của họ đã sớm lọt vào tầm mắt của một người.
Một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh, đeo mũ và khẩu trang trông khá nổi bật. Hắn dùng thứ tiếng Trung vụng về nói chuyện điện thoại với Tần Thời Viễn.
"Qin, anh trai cậu giàu thế, sao không bắt anh ta luôn cho nhanh? Dù sau này có bị phát hiện, các người là người nhà với nhau, chẳng lẽ họ sẽ báo cảnh sát bắt cậu à?"
Tần Thời Viễn ở đầu dây bên kia khẽ cười lạnh.
"Mike, họ có bao giờ coi tôi là người nhà đâu. Với thể hình của Tần Thời Uyên, cậu nghĩ mấy người chúng ta có bắt nổi không? Bạch Điềm Điềm dễ ra tay hơn nhiều. Bây giờ cô ta là bảo bối của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm áy náy với cô ta, cái gì cũng đồng ý. Đến lúc đó muốn gì chẳng được?"
Nghe vậy, Mike hồi tưởng lại dáng vẻ của hai người. So với Tần Thời Uyên cao lớn vạm vỡ, Bạch Điềm Điềm nhỏ nhắn yếu đuối trông đúng là dễ xử lý hơn thật, thậm chí không cần người hỗ trợ, chỉ một mình hắn cũng có thể bắt được.
"Được rồi, cậu nói có lý. Tôi vẫn đang theo dõi hai người họ, đến lúc sẽ lập tức liên hệ với cậu, cùng nhau ra tay."
Vừa dứt cuộc gọi, Mike lập tức lái xe bám theo.
Hai người trước mặt đi ăn trưa, rồi xem phim, đến chiều thì cùng nhau đến công viên.
Giữa một chiều ngày thường, công viên vắng hoe, chỉ có họ ngồi trên ghế đá bên hồ.
"Lần đầu tiên gặp nhau, em không thể ngờ được, sẽ có một ngày như thế này." Bạch Điềm Điềm xúc động nói.
Tần Thời Uyên nghe vậy, lòng lập tức căng lên, lo lắng cô ấy sẽ nói lời chia tay.
Ba tháng vừa rồi, với anh ta mà nói, là địa ngục.
"Điềm Điềm, xin lỗi em. Trước kia anh đã không để ý đến cảm xúc của em, để em phải chịu nhiều tổn thương. Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?"
Giọng anh ta đầy nôn nóng.
Bạch Điềm Điềm vẫn chưa quen với mấy lời ngọt ngào của anh ta, mỗi câu anh ta nói đều khiến mặt cô ấy đỏ thêm một chút. Giọng cô ấy nhỏ xíu, giải thích: "Tần Thời Uyên, thật ra em chọn rời đi không phải vì không thích anh, mà là..."
"Em muốn chúng ta bắt đầu lại với một thân phận mới. Nếu không rời đi, tiếp tục duy trì mối quan hệ méo mó khi đó, tụi mình không thể nào đi lâu dài được."
Thời gian qua, cô ấy đã dần bình tâm lại và ngày càng chắc chắn rằng, lựa chọn ngày đó của mình là đúng.
Cô ấy không nên sống dựa vào Tần Thời Uyên, không nên xem tình yêu của anh ta là nguồn sống của mình. Cô ấy có cuộc đời riêng, hai người nên gặp lại nhau ở đỉnh cao, chứ không phải quấn lấy nhau một cách méo mó.
"Tần Thời Uyên, anh nghĩ sao?"
Cô ấy quay sang, muốn nghe câu trả lời của anh ta, lại bắt gặp ánh mắt ngơ ngác như bị sét đánh.
Tần Thời Uyên nhìn cô ấy chằm chằm, ánh mắt dập dềnh ánh sáng, như thể không dám tin vào tai mình.
"Điềm Điềm... vừa rồi em nói thích anh..."
Bạch Điềm Điềm sững người, lúc nãy cô ấy lỡ miệng!
Mặt cô ấy đỏ bừng, bối rối đến độ không biết phải trốn đi đâu.
"Em..." Cô ấy định giải thích, nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm vào ánh mắt ấy, lời định nói lập tức bay biến, cuối cùng lắp bắp: "Em đi vệ sinh chút."
Nói rồi cúi đầu, hoảng hốt chạy về phía nhà vệ sinh gần đó.
Cô ấy vốc một vốc nước lạnh tạt lên mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương, hai má vẫn đỏ ửng, không cách nào dập tắt nổi.
Chỉ cần nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Tần Thời Uyên là tim cô ấy lại đập loạn.
"Trần Đường bảo phải phơi nắng Tần Thời Uyên thêm tí nữa mới được. Mình tuyệt đối không được chủ động!"
Cô ấy lẩm bẩm tự nhắc, sửa sang lại quần áo, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhưng ngay khi vừa ra tới cửa, cô ấy lập tức dừng chân.
Một người đàn ông đeo mũ và khẩu trang đang đứng đó.
Cô ấy thấy người này hình như đã theo họ từ lâu rồi.
Mike đã theo sát hai người cả ngày.
Trước đó, phần lớn thời gian Bạch Điềm Điềm đều ở nhà họ Thẩm, mỗi khi ra ngoài đều có người đi cùng nên khó ra tay. Hôm nay cuối cùng cũng đợi được cô ấy tách ra đi một mình, hắn lập tức bám theo, âm thầm chuẩn bị hành động.
Đây là cơ hội không thể bỏ lỡ!
Chỉ cần mang cô ấy về là có thể nhận thưởng một tỷ, nếu bắt cóc thành công, đòi nhà họ Thẩm mười tỷ cũng không phải chuyện hoang đường.
Mike đang tự tin nghĩ ngợi, tay đã vươn ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm.
Trước kia ở nước ngoài, hắn từng bắt cóc không ít người, mấy tên đàn ông to cao còn không phải đối thủ của hắn, huống hồ là một cô gái mảnh mai yếu đuối?
Một tay hắn cũng xử đẹp.
Lúc mới bước ra, Bạch Điềm Điềm không để ý đến người này lắm, ánh mắt vẫn đang tìm Tần Thời Uyên ở phía xa. Nhưng khi tới gần, đối phương đột nhiên vươn tay chộp lấy cô ấy!
Kể từ khi bắt đầu tập gym, Bạch Điềm Điềm còn đăng ký thêm vài lớp phụ. Trông thì vẫn yếu ớt dịu dàng, nhưng phản xạ đã nhanh hơn hẳn.
Ngay khoảnh khắc đối phương ra tay, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi, ánh mắt sắc lạnh hẳn, phản xạ chớp nhoáng chụp lấy cổ tay đối phương.
"Muốn làm gì?!"
Mike không ngờ cô ấy phản ứng nhanh vậy, khựng lại một chút rồi thấp giọng đe dọa: "Bạch Điềm Điềm, ngoan ngoãn đi theo tôi một chuyến, nếu chịu hợp tác, tôi sẽ không làm khó cô."
Hắn định giật tay ra để chộp lấy người, nhưng không ngờ dù đã dùng lực, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo kia vẫn kẹp chặt lấy cổ tay hắn không nhúc nhích.
Mike sững sờ, ra sức vùng vẫy hơn, lại định dùng tay còn lại khống chế đối phương, nhưng vẫn bị cô ấy chặn lại.
Cánh tay mảnh khảnh kia không hiểu lấy sức từ đâu ra, lại có thể vững vàng khống chế hành động của hắn.
"Anh là ai? Muốn làm gì?" Bạch Điềm Điềm lạnh giọng chất vấn.
"f*ck!"
Mike chửi thề, lúc này mới nhận ra mình đã đánh giá hoàn toàn sai, trong hai người kia, hóa ra Bạch Điềm Điềm mới là người khó xơi hơn cả!
Ngay lúc đó, Tần Thời Uyên đã phát hiện ra có chuyện, vội chạy tới.
"Điềm Điềm! Có chuyện gì vậy?!"
Không ổn!
Mike thấy Tần Thời Uyên tới thì hoảng loạn, đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch thay thế thiên tài.
Không bắt được Bạch Điềm Điềm thì bắt Tần Thời Uyên!
Dù gì nhà họ Tần cũng nhiều tiền, chẳng kém gì nhà họ Thẩm.
Nghĩ là làm, hắn lập tức gạt tay Bạch Điềm Điềm ra, lao thẳng về phía Tần Thời Uyên.
"Tần Thời Uyên, là anh tự tìm tới!"
Hắn nói rồi tung một cú đấm vào bụng dưới của Tần Thời Uyên.
Tần Thời Uyên không kịp đề phòng, đau quá cúi rạp người xuống, lập tức bị tóm lấy tay. Mike nhanh chóng lôi trong túi ra một chai xịt, nhắm thẳng vào mũi và miệng anh ta.
Đúng lúc đó, một tràng bước chân gấp gáp vang lên sau lưng.
"Đừng hòng phá hỏng buổi hẹn hò đầu tiên của tôi!"
Cùng với tiếng quát như sấm, Bạch Điềm Điềm từ phía sau lao lên, tung một cú đá thẳng vào lưng Mike.
Hắn ngã sấp xuống đất, vừa đau vừa choáng váng, trời ơi cái sức mạnh gì thế này?! Bạch Điềm Điềm này không phải nên yếu đuối dễ bắt lắm sao?
Tình báo sai bét!
Sai hoàn toàn rồi!
Hắn lảo đảo định đứng dậy, nhưng ngay giây sau liền bị đè xuống, ăn trọn một cú móc trái.
Rồi một cú nữa.
Rồi một cú nữa.
Mỗi cú đều đi kèm với giọng hét phẫn nộ của Bạch Điềm Điềm: "Không! Cho! Phép! Bắt nạt! Bạn trai! Của tôi!"