hác gì trước đây đâu, đừng để cảm lạnh.】
"Gì mà lắm lời thế? Hỏi han ân cần chẳng bằng..." Cô nhướng mày cười: "Chẳng bằng đắp chăn cho tao đi, như thế tao mới không bị cảm."
【Tôi đắp rồi, còn đóng cả cửa sổ lại nữa, nói đúng ra thì không thể cảm được.】
Nghe vậy, Trần Đường lập tức nhướng cao mày, chất vấn: "Thì ra người đắp chăn cho tao tối qua là mày thật? Vậy người đóng cửa sổ cũng là mày? Sổ ghi chép kia cũng là mày viết à?"
Lời vừa dứt, màn hình máy tính ở một không gian khác đột nhiên xuất hiện một loạt ký tự rối loạn.
Người ngồi trước màn hình lập tức đỏ mặt, dường như hơi ngại ngùng, cầm cốc nước trên bàn lên uống liên tục mấy ngụm, rồi mới tiếp tục gõ bàn phím.
Trần Đường chờ vài giây, thấy hệ thống vẫn im lặng, liền tiếp lời: "Tao thấy dạo này mày càng lúc càng chu đáo đấy nhé. Trước kia thì tuyệt đối không chịu giúp tao làm mấy chuyện này đâu."
Cuối cùng, hệ thống cũng lên tiếng: [Cô là ký chủ của tôi, phục vụ cô là chức trách của tôi.】
Trần Đường gật đầu tán thành, cười tươi như hoa. "Tiểu Nhất à, mày đúng là thiên thần của tao!"
Trên màn hình máy tính ở thế giới kia lại hiện lên một đống ký tự loạn xạ, mất một lúc lâu mới khôi phục lại bình thường.
Tần Hạ cúi thấp đầu, dán gò má nóng hổi lên mặt bàn lạnh toát để hạ nhiệt. Đợi đến khi ngẩng lên, ánh mắt vô tình quét sang bộ máy tính bên cạnh đang hiển thị số liệu, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
【Trần Đường, bên chỗ Bạch Điềm Điềm xảy ra chuyện rồi.】
Nghe thấy vậy, lòng Trần Đường lập tức trầm xuống, phản xạ đầu tiên chính là nghĩ đến vụ bắt cóc từng được nhắc đến trong tự truyện.
"Chẳng lẽ bị bắt cóc thật rồi?"
Hệ thống im lặng một lát, rồi đáp:【Cũng có thể coi là bị bắt cóc, mà cũng có thể nói là chưa. Tình huống bây giờ hơi phức tạp...】
Còn chưa nói xong, điện thoại của Trần Đường đã rung lên, là Bạch Điềm Điềm gọi tới.
Cô lập tức nghe máy, trong đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ nghe thấy tiếng cầu cứu hoảng loạn.
Và thực tế quả thật là cầu cứu.
"Cứu mạng! Tôi vừa bắt được một tên xấu, giờ đang ở đồn cảnh sát, cô tới nhanh đi!"
Trần Đường như bị lag não mấy giây.
Cô có nghe nhầm không đấy?
Những từ mà Bạch Điềm Điềm vừa nói có phải bị sắp xếp lộn xộn không? Có phải nói ngược rồi không?
"Cô đợi đấy, tôi qua liền."
Nửa tiếng sau, Trần Đường đến đồn cảnh sát. Trước mắt cô là một khung cảnh khiến đầu óc rối bời, Bạch Điềm Điềm nước mắt lưng tròng đang xoa bụng cho Tần Thời Uyên, còn bên cạnh là một gã đàn ông trung niên người nước ngoài bầm tím mặt mày, nằm sõng soài dưới đất.
"Cuối cùng là ai đánh ai vậy trời?"
Cảnh sát chỉ từng người rồi giải thích: "Dựa theo lời nhân chứng tại hiện trường, cô gái này vừa khóc vừa đánh người đàn ông này ra nông nỗi này."
Bạch Điềm Điềm lau nước mắt, đáng thương phân trần: "Tôi nói rồi mà, là hắn định tấn công tụi tôi trước, tôi chỉ là tự vệ thôi."
Cảnh sát lại gật đầu: "Chúng tôi đã kiểm tra camera trong công viên lúc đó và tìm thấy thuốc mê trên người nghi phạm."
Vừa nói vừa mở đoạn video trích xuất từ camera công viên.
Trong video, Bạch Điềm Điềm đè gã đàn ông to như trâu mộng kia xuống đất, hết đấm trái lại đấm phải, cú nào cũng nện trúng, cú nào cũng rát mặt. Cú cuối cùng khiến hắn ôm đầu bỏ chạy như chuột.
Trần Đường há hốc mồm nhìn chằm chằm vào cô nàng đang rưng rưng nước mắt bên cạnh, không thể tin nổi vào mắt mình.
Không chỉ cô, ngay cả mấy cảnh sát trong đồn cũng bị sốc nặng. Trước khi Trần Đường tới, họ đã xem đi xem lại đoạn video kia không dưới mười lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu nổi:
"Thật sự rất khó tin là cô ấy có thể đánh một người đàn ông lực lưỡng ra nông nỗi này..."
Trần Đường không nói gì, nhưng trong lòng thì gào lên: "Tiểu Nhất! Chuyện này là sao hả?! Tên này chẳng phải là kẻ muốn bắt cóc Bạch Điềm Điềm sao?"
【Đúng vậy. Người đang nằm dưới đất kia chính là kẻ mà Tần Thời Viễn đưa từ nước ngoài về để hỗ trợ bắt cóc Bạch Điềm Điềm. Nhưng có lẽ bọn họ đã đánh giá thấp sức chiến đấu hiện tại của cô ấy.】
Trong nguyên tác, Bạch Điềm Điềm yếu ớt dễ bắt nạt, chỉ cần một tên tầm trung là bắt đi dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ...
Có khi phải gọi nguyên một tiểu đội đặc nhiệm tới mới đủ.
"Vậy phần bắt cóc trong cốt truyện coi như xong hả? Rốt cuộc là đã bị bắt cóc hay chưa?"
【Phải xem tình hình giữa Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm đã tiến triển đến đâu.】
Trần Đường lập tức bước tới hỏi hai người: "Hai người có sao không?"
Bạch Điềm Điềm lo lắng đáp: "Tôi không sao. Chỉ là Tần Thời Uyên bị đấm một cú, bị thương rồi."
Nghe vậy, ánh mắt Trần Đường dời sang Tần Thời Uyên, cẩn thận đánh giá, càng nhìn càng thấy nghi ngờ.
"Bị thương thật à? Sao tôi cứ thấy anh như trúng số vậy, cười từ nãy giờ không dứt?"
Từ lúc cô bước vào, anh ta đã cười ngây ngô suốt, rõ ràng vừa ăn đòn mà trông lại cứ như đang yêu đời lắm vậy.
Bị đánh lú rồi? Hay vốn đã lú sẵn?
Tần Thời Uyên ngẩng đầu nhìn Trần Đường, không nói gì, chỉ cười hề hề.
【Mặc dù vụ bắt cóc không thành công, nhưng hiệu quả thì hình như vẫn đạt được, quan hệ giữa Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm rõ ràng đã tiến thêm một bước.】
Vậy mà cũng được hả?
Trần Đường kinh ngạc nhìn về phía hai người, quả nhiên chỉ một ánh mắt nhìn nhau thôi mà cả hai đã đỏ mặt rồi. Khỏi cần nói cũng biết tình hình đã phát triển tới đâu.
Bên nhà họ Thẩm vốn đang ở nhà chuẩn bị ăn mừng cho Điềm Điềm thi đỗ, vừa nghe tin con gái suýt bị bắt cóc, lập tức vội vàng lao đến đồn cảnh sát.
Lúc vào tới nơi, khung cảnh xung quanh lại toàn là bong bóng hồng bay tứ tung.
Hai ông bà chẳng thèm để ý gì tới Tần Thời Uyên, chạy ngay tới bên con gái.
"Điềm Điềm! Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Bạch Điềm Điềm mặt mày hồng hào, lắc đầu: "Con không sao. Ba mẹ, con còn bắt được hắn nữa cơ."
Hai người nhìn cô ấy từ đầu tới chân, vẫn thấy sợ toát mồ hôi. Khó khăn lắm mới đoàn tụ với con gái, chỉ mong cô ấy được bình an, không chịu thêm tổn thương gì nữa.
Lúc này, cảnh sát cũng vừa thẩm vấn xong Mike.
"Chúng tôi đã xác minh xong. Theo lời khai, hắn và Tần Thời Viễn cùng nhau lên kế hoạch bắt cóc cô Bạch để tống tiền."
Kết quả này chẳng khiến Trần Đường ngạc nhiên chút nào, vì hệ thống đã nói từ trước.
Nhưng Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp thì không kìm được lửa giận, lập tức quay sang trừng mắt nhìn Tần Thời Uyên.
"Tần Thời Uyên! Chúng tôi giao Điềm Điềm cho cậu, cậu chăm sóc thế này đấy à? Chuyện của cậu thì tự xử lý đi, đừng kéo con bé vào!"
Ánh mắt Tần Thời Uyên trở nên lạnh lẽo.
Anh ta không ngờ Tần Thời Viễn lại vẫn chưa buông tay, còn dám ra tay với Bạch Điềm Điềm. Nếu hôm nay anh không có mặt, hoặc Điềm Điềm không biết võ, có lẽ đã bị bắt đi rồi!
Tất cả mộng đẹp đều hóa thành nỗi sợ.
Anh ta đứng lên, nghiêm túc nói: "Cô chú, cháu sẽ xử lý chuyện này. Tuyệt đối không để Điềm Điềm gặp nguy hiểm nữa."
"Cậu nói được thì phải làm được!"
Thẩm Hằng nổi giận quát lên, rồi kéo con gái rời đi.
Bạch Điềm Điềm ngoái đầu nhìn lại mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu theo ba mẹ rời khỏi.
Trần Đường nhìn theo bóng lưng ba người, sốt ruột hỏi hệ thống:【Kết thúc vụ này, không phải hai người họ nên chính thức bên nhau sao? Sao lại cứ thế mà đi luôn?】
【Trong nguyên tác, Bạch Điềm Điềm bị bắt đi suốt ba ngày, lúc được Tần Thời Uyên cứu về thì anh ta trọng thương, lập tức phải vào viện, hôn mê bất tỉnh. Nhà họ Thẩm thấy anh ta liều mình cứu người, tuy vẫn giận nhưng không làm khó nữa. Còn Bạch Điềm Điềm thì ngày đêm túc trực trong viện, đợi anh ta tỉnh lại, từ đó hai người chính thức đến với nhau. Nhưng bây giờ thì...】
"Anh ta bị thương nhẹ quá?"
【Đúng vậy. Vì Bạch Điềm Điềm không bị bắt cóc, Tần Thời Uyên cũng không bị thương, nên nhà họ Thẩm chuyển hết tức giận lên đầu anh ta.】
Hệ thống nói tới đây cũng có phần bất lực. Cốt truyện hiện giờ đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, không ai đoán nổi bước tiếp theo sẽ là gì.
Trần Đường vốn đã chuẩn bị tinh thần rút lui sau khi hoàn thành xong đoạn kịch bản này, nhưng hiện tại lại buộc phải tạm gác lại.
Cô liếc nhìn Tần Thời Uyên đang trầm ngâm, tay siết chặt, hỏi: "Bạch Điềm Điềm và ba mẹ cô ấy chắc chưa đi xa... Nếu bây giờ tôi đập cho Tần Thời Uyên một trận, tống thẳng vào bệnh viện, còn kịp không?"
【...Khuyên ký chủ nên giữ lòng thiện lương.】
Hôm đó, ngay sau khi xác nhận Tần Thời Viễn là kẻ chủ mưu, Tần Thời Uyên đã cùng cảnh sát trực tiếp tới công ty Viễn Phương, bắt người ngay tại chỗ.
Trần Đường không có mặt lúc đó, nhưng nghe hệ thống kể, đến khi bị còng tay rồi, Tần Thời Viễn vẫn không chịu nhận tội, còn la lối: "Tôi chẳng làm gì cả!"
Vừa dứt lời, cảnh sát đã tìm thấy trong điện thoại hắn đoạn chat thảo luận kế hoạch bắt cóc rõ ràng.
Khi Tần Dũng và Bùi Lan biết chuyện, trong lòng càng thêm áy náy. Khi xưa nhận nuôi Tần Thời Viễn, họ chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ trở thành như vậy, suýt nữa còn khiến cả nhà tan nát.
Hai ngày sau, Trần Đường nhận được tin nhắn mới từ Tần Thời Uyên. Không phải hỏi ý kiến, mà là một lời nhờ vả rõ ràng:【Trần Đường, giúp tôi một việc cuối cùng.】
Bạch Điềm Điềm đã chính thức đậu cao học, thậm chí còn được giáo sư chủ nhiệm ưu tiên giữ suất. Có thể nói chuyện thi cử đã chắc như đinh đóng cột. Dù giữa chừng xảy ra chút sự cố, nhưng nhà họ Thẩm vẫn nhất quyết tổ chức ăn mừng cho cô ấy, địa điểm chọn tại phòng 808 của nhà hàng Oak Tree.
Chỉ là tiệc nhỏ gia đình, không mời người ngoài.
Trần Đường và Bạch Điềm Điềm xuống xe, lúc này Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp vẫn chưa tới, hai người đi trước vào trong.
Trên đường đi, Trần Đường vừa quan sát người bên cạnh vừa cố gắng nhớ lại lần đầu gặp cô gái này, nhưng lại không thể nhớ nổi.
Thay đổi quá nhiều. Ánh mắt bình thản mà sáng ngời, dáng vẻ nhẹ nhàng đầy tự tin, từng bước đều toát ra khí chất trưởng thành từ bên trong. Đây là thành quả mà thành công mang lại cho cô ấy.
Một Bạch Điềm Điềm như vậy, nhất định sẽ có chỗ đứng trong sự nghiệp sau này, Trần Đường nghĩ, trong lòng dâng lên một tia kiêu hãnh.
"Điềm Điềm, dạo này cô với Tần Thời Uyên thế nào rồi? Còn liên lạc không?"
Nhắc đến Tần Thời Uyên, Bạch Điềm Điềm thở nhẹ một hơi, lắc đầu: "Ba mẹ tôi bây giờ vẫn rất giận anh ấy. Tần Thời Uyên nói sẽ cho họ một lời giải thích, mấy hôm nay vẫn đang phối hợp với cảnh sát để thẩm vấn Tần Thời Viễn. Tôi... cũng mấy ngày rồi không liên lạc."
Chuyện này Trần Đường đã nghe Tần Thời Uyên nói qua.
"Giờ cô còn tình cảm với anh ta không?"
Bạch Điềm Điềm nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Trước đây, tôi nghĩ nếu rời khỏi Tần Thời Uyên thì tôi sẽ không sống nổi, thậm chí sẵn sàng vì anh ấy mà từ bỏ tất cả. Nhưng sau khi rời đi, tôi lại hiểu ra không có ai là không thể sống thiếu ai. Tôi có cuộc sống của mình. Hai người không nhất thiết phải dính lấy nhau mọi lúc, có thể dựa vào nhau, nhưng không nên lệ thuộc."
Trần Đường gật đầu, đi thẳng vào trọng tâm: "Cô còn thích anh ta không?"
Câu hỏi vừa dứt, ánh mắt Bạch Điềm Điềm thoáng chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc trả lời: "Thích."
Trần Đường cười khẽ, gật đầu: "Thế là đủ rồi."
"Chú với dì đặt phòng ở 888, món ăn cũng đã chuẩn bị xong, cô qua đó trước đi. Tôi còn chút việc, lát nữa sẽ tới."
Bạch Điềm Điềm nhận lấy tờ ghi chú, liếc nhìn mà không để ý đến con số.
"Vậy cô nhanh lên nhé, tôi đi gọi thêm vài món cô thích ăn."
Nói rồi cô ấy xoay người, rảo bước về phía phòng 888.
Trần Đường đứng nhìn bóng lưng ấy rời đi, khẽ nói với vẻ hài lòng: "Xong rồi. Giờ giao lại cho Tần Thời Uyên. Tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi."
Yêu cầu cuối cùng của Tần Thời Uyên chính là: Mong Trần Đường giúp sắp xếp để anh ta được gặp Bạch Điềm Điềm một lần nữa.
Giờ phút này, Tần Thời Uyên đang chờ trong phòng 888. Chỉ cần Bạch Điềm Điềm bước vào, hai người sẽ gặp nhau, còn kết quả thế nào, là do họ tự lựa chọn.
【Cô đã làm hết khả năng rồi. Tôi nghĩ với cuộc gặp không bị ai làm phiền này, họ sẽ đưa ra lựa chọn đúng với mong muốn của lòng mình.】
"Đi thôi, ra ngoài chờ nào."
Trần Đường nhanh chóng rời khỏi, vừa ra đến sảnh thì đụng mặt Tiêu Vũ Phi.
Cô ta mặc vest tông xám mạnh mẽ, sải bước đầy tự tin, khí chất tựa như nữ tổng tài bước ra từ tiểu thuyết. Có vẻ là đang đến đây bàn chuyện làm ăn.
Sau khi về nước, Tiêu Vũ Phi cũng đã tự thành lập công ty riêng, hiện tại phát triển khá ổn định.
Vừa thấy Trần Đường, cô ta chủ động bước tới.
"Nghe nói cô đã rời khỏi công ty của Tần Thời Uyên rồi? Sao? Có hứng sang công ty tôi thử sức không?"
Trần Đường bật cười. Cô chưa từng ghét nổi Tiêu Vũ Phi, trái lại càng ngày càng nể phục.
Năm xưa dứt khoát chia tay Tần Thời Uyên, rút lui đúng lúc. Khi anh ta đau khổ giãy giụa, tìm người thay thế bóng hình cô ta, thì Tiêu Vũ Phi đã ra nước ngoài học tiếp, nâng cấp bản thân.
Về nước cũng không hề có ý định quay lại, chỉ toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp. Lúc buông bỏ thì dứt khoát, khi bắt đầu lại thì mạnh mẽ. Không dây dưa, không tiếc nuối.
Ngay cả việc đi mời nhân viên công ty cũ của bạn trai cũ cũng dám làm, đúng là người không tầm thường.
Nếu không phải sắp rời đi, có lẽ Trần Đường đã nhận lời. Với năng lực của Tiêu Vũ Phi, theo cô ta chắc chắn sẽ làm nên chuyện.
"Xin lỗi nhé, thời gian tới chắc tôi phải đi xa rồi."
"Đáng tiếc thật, tôi rất coi trọng cô." Ánh mắt Tiêu Vũ Phi tràn đầy tiếc nuối dành cho nhân tài, lại hỏi tiếp: "Phải rồi, Bạch Điềm Điềm vẫn ổn chứ?"
"Ổn cả. Hôm nay bọn tôi đến đây là để chúc mừng cô ấy đỗ cao học."
Tiêu Vũ Phi nghe vậy mới thở phào một hơi, nói: "Hôm qua tôi có tới trại tạm giam gặp Tần Thời Viễn rồi. Không ngờ hắn lại làm ra chuyện như thế... mà chuyện này, tôi cũng có một phần trách nhiệm."
Hôm qua khi tới gặp Tần Thời Viễn, Tiêu Vũ Phi mới biết được, hóa ra tất cả những gì hắn làm đều là vì cô ta.
Từ việc năm xưa cố tình phá đám giữa cô ta và Tần Thời Uyên, bám theo cô ta ra nước ngoài, rồi sau đó liên tục gây sự với Tần Thời Uyên, thậm chí đến cuối cùng còn lên kế hoạch bắt cóc Bạch Điềm Điềm, tất cả chỉ vì hắn muốn có được cô ta.
Lúc kể chuyện đó, Tần Thời Viễn thậm chí còn gần như phát điên: "Tôi chỉ muốn được ở bên em thì có gì sai? Vì em mà tôi không ngại đối đầu với Tần Thời Uyên. Tôi từ bỏ tất cả trong nước để theo em ra nước ngoài. Tôi bỏ thuốc anh ta, kéo anh ta xuống nước, tất cả đều là vì em mà, Tiêu Vũ Phi! Sao em lại không thấy được?"
"Giờ tôi vì em mà thân bại danh liệt, em... sao em vẫn không thể nhìn tôi một lần? Tôi yêu em, xin em... cho tôi một cơ hội, đợi tôi ra tù được không?"
Qua tấm kính, Tần Thời Viễn vừa khóc vừa nói đầy chân thành, khiến người nghe cũng thấy xót xa.
Trần Đường hỏi: "Thế cô có đồng ý không?"
Tiêu Vũ Phi đáp ngay không cần suy nghĩ: "Sao có thể chứ? Những việc hắn làm hoàn toàn không phải vì tôi."
"Dựa theo những gì tôi biết, từ trước cả khi tôi và Tần Thời Uyên quen nhau, hắn đã bắt đầu nhắm vào anh ta rồi. Hắn đối đầu với Tần Thời Uyên là vì muốn cướp sạch mọi thứ của anh ta. Hắn bỏ thuốc, là để nhìn anh ta ngã khỏi đỉnh cao. Hắn muốn bắt cóc Bạch Điềm Điềm, là để tống tiền nhà họ Thẩm."
"Người như Tần Thời Viễn, căn bản là ích kỷ đến cực độ. Mọi thứ hắn làm đều chỉ vì bản thân hắn, lại còn đổ thừa lên đầu tôi, muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi? Hắn tưởng tôi ngu chắc?"
"Không phải hắn thích tôi rồi mới chống đối Tần Thời Uyên, mà là vì muốn hạ gục anh ta nên mới cố tình giả vờ thích tôi, biến tôi thành một món chiến lợi phẩm. Tôi là người sống sờ sờ đấy, không phải vật phẩm để hắn dòm ngó."
Tiêu Vũ Phi cười nhạt, giọng dứt khoát, lạnh lùng.
"Huống hồ cho dù hắn có yêu tôi thật thì tôi cũng chẳng đời nào yêu một tên tội phạm."
Cô ta phẩy tóc, dứt khoát nói: "Con tôi sau này còn phải thi vào công chức cơ mà."
Trần Đường thật sự không ngờ trong số tất cả mọi người, Tiêu Vũ Phi lại là người tỉnh táo và rõ ràng nhất. Một người như vậy, bảo sao người ta không yêu cho được.
Tiêu Vũ Phi tiếp tục: "Còn về Bạch Điềm Điềm... thành thật mà nói, trước kia tôi từng lo cô ấy sẽ bị Tần Thời Uyên ảnh hưởng. Dù gì chuyện ngu xuẩn đó của anh ta cũng có liên quan đến tôi. Giờ thấy cô ấy tìm được con đường của riêng mình, tôi cũng yên tâm phần nào."
"Tôi bận việc, nếu không nhất định sẽ đến tận nơi để chúc mừng."
"Điềm Điềm từng nói với tôi, lần cuối cùng cô ấy quyết tâm rời đi là vì nhận được sự động viên từ cô. Cô ấy rất muốn cảm ơn."
Nghe vậy, Tiêu Vũ Phi nhướng mày, vui vẻ nói: "Thế thì được thôi, để hôm nào tôi chủ động liên lạc với cô ấy."
"Vừa hay tôi cũng khá có hứng thú với công ty của nhà họ Thẩm, không biết lời cảm ơn đó có thể quy đổi thành một bản hợp tác không?"
Cô ta nói rất thẳng thắn, nhưng không hề khiến người khác phản cảm.
Trần Đường gật đầu: "Tôi sẽ chuyển lời."
"Vậy tôi đi làm việc trước nhé."
Tiêu Vũ Phi vẫy tay, cùng mấy người mặc vest bên cạnh nhanh chóng rời đi.
Trần Đường nhìn theo bóng lưng cô ta, trong lòng bỗng dâng lên một chút ngưỡng mộ.
"Tiêu Vũ Phi thật sự rất ngầu. Đừng nói người khác, tao còn suýt yêu cô ấy mất."
Hệ thống im lặng mất vài giây, sau đó dè dặt hỏi:【...Cô, cô thích con gái à?】
"Hả? Không có! Tao chỉ là ngưỡng mộ! Là khâm phục!"
Nghe vậy, hệ thống rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
【Thế thì tốt.】
"Không biết bên Tần Thời Uyên và Điềm Điềm thế nào rồi nữa nhỉ?"
Tính theo thời gian thì chắc cũng gặp nhau rồi. Có khi còn đang ngồi tâm sự yêu đương ấy chứ.
Trần Đường lấy điện thoại ra liếc nhìn, tức thì sững người.
Trên màn hình là cả chục tin nhắn mới từ Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm.
Tần Thời Uyên:
【Trần Đường, hai người đến chưa?】
【Sắp đến giờ rồi, sao Điềm Điềm vẫn chưa vào?】
【Cô ấy biết tôi ở đây nên không muốn gặp à? Hay là bị ba mẹ phát hiện rồi?】
【Chẳng lẽ... cô ấy không cần tôi nữa? Không còn thích tôi nữa? Không được, tôi nhất định phải gặp cô ấy.】
【Trần Đường, hai người đang ở đâu vậy?!】
Sau đó là tin nhắn của Bạch Điềm Điềm:
【Trần Đường, phòng là 888 phải không? Sao cửa bị khóa vậy? Tôi không vào được.】
【Tôi gọi rồi, mà hình như bên trong không có ai.】
Rồi lại tới lượt Tần Thời Uyên:
【Tôi nghe thấy tiếng cô ấy rồi! Cô ấy sao lại không vào?】
【Tôi không dám lên tiếng, nhỡ đâu cô ấy biết tôi đang ở trong thì quay đầu bỏ đi thì sao?】
【Cửa bị khóa á? Không thể nào! Trần Đường, cô ra về lúc nãy... có phải tiện tay khóa cửa luôn không?!】
【Giờ cô ấy không vào được! Tôi cũng không ra ngoài được!!】
【Nói đi! Giờ phải làm sao?!】
Trần Đường đọc xong mấy dòng, lập tức thò tay vào túi móc ra một chiếc thẻ phòng.
Trên đó ghi rõ rành rành: Phòng 888.
Hồi sáng cô có tới nhà hàng xem trước địa hình, lúc vào 888 nói chuyện với Tần Thời Uyên xong, hình như... tiện tay... khóa cửa lại.
Trần Đường: .....................
Giờ thì hay rồi.
Phòng 888 bị khóa trái, Bạch Điềm Điềm không vào được, Tần Thời Uyên không ra nổi.
Tần Thời Uyên sợ hỏng kế hoạch "vô tình gặp mặt", không dám lên tiếng gọi người, giờ chắc đang quay vòng trong phòng như con ruồi mắc kẹt.
"Xong rồi xong rồi, toang thật rồi."
【Chuyện lớn rồi đó! Nếu hai người họ không gặp được nhau, thì bao nhiêu công sức chuẩn bị trước đó coi như đổ sông đổ biển!】Hệ thống hoảng hốt kêu lên.
"Đừng cuống, vẫn cứu được mà!"
Trần Đường lập tức quay đầu lao nhanh về phòng 888. Quả nhiên vừa đến nơi đã thấy Bạch Điềm Điềm đang đứng ngoài cửa, loay hoay vặn tay nắm. Vừa thấy Trần Đường xuất hiện, cô ấy liền hỏi gấp: "Trần Đường, cuối cùng cô cũng tới! Cửa phòng bị khóa, có phải là phòng này không?"
"Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Trần Đường bước lên, nghiêng người tránh qua Bạch Điềm Điềm, rồi móc thẻ phòng từ túi ra, nhẹ nhàng đặt lên ổ khóa điện tử.
Beep một tiếng, cánh cửa vốn bị khóa chặt rốt cuộc cũng mở ra.
Đúng khoảnh khắc đó, Tần Thời Uyên đứng trong phòng và Bạch Điềm Điềm đứng ngoài cửa ánh mắt chạm nhau, cả hai đều sững người, tròn mắt nhìn đối phương.
Trần Đường: "Hai người cứ tiếp tục đi, coi như tôi không tồn tại."
Nói dứt lời, cô chuồn mất hút, để lại hai người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Bạch Điềm Điềm vẫn còn hơi mơ màng: "Nhà em hẹn nhau ăn mừng ở nhà hàng này, chắc em đi nhầm phòng? Trùng hợp ghê..."
Không hề nhầm. Cũng chẳng có gì gọi là trùng hợp.
Tần Thời Uyên ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng thì đang âm thầm nguyền rủa Trần Đường: "Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm hỏng! Trừ lương! Trừ lương! Rõ ràng nói là giả vờ đi nhầm phòng, tạo một màn trùng hợp lãng mạn. Giờ thì sao? Bị lật bài ngửa luôn rồi!!"
Anh ta dứt khoát thẳng thắn: "Là anh nhờ Trần Đường dẫn em tới. Anh muốn gặp em, Điềm Điềm."
"Anh muốn gặp em, vậy mấy ngày qua sao không liên lạc?" Giọng Bạch Điềm Điềm mang chút trách móc.
Từ lần gặp nhau ở đồn cảnh sát, Tần Thời Uyên như bốc hơi khỏi trái đất, không một tin tức, khiến cô ấy cứ tưởng anh ta bị mình dọa sợ bỏ chạy rồi.
Tần Thời Uyên vội giải thích: "Xin lỗi. Dạo này anh phải phối hợp với cảnh sát điều tra, muốn cho em và nhà họ Thẩm một lời giải thích rõ ràng. Giờ mọi chuyện đã xong, anh mới dám đến gặp em."
"Cho nên anh cố tình nhờ Trần Đường đưa em tới đây?"
Bạch Điềm Điềm bực bội trừng mắt nhìn anh ta. Nhớ lại lúc nãy mình đứng trước cửa gõ mãi không ai trả lời, càng thêm tức: "Vậy lúc em gõ cửa, sao anh không lên tiếng?!"
Tần Thời Uyên lúng túng: "Anh sợ em biết anh ở trong đó sẽ không chịu gặp. Nhưng có mấy lời, anh... nhất định phải nói với em."
"Vậy anh nói đi."
Bạch Điềm Điềm quay đầu sang chỗ khác, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cô ấy không muốn dễ dàng tha thứ như vậy, rõ ràng mấy ngày không thèm nhắn tin, giờ vừa gặp đã bày trò, phải dằn mặt mới được.
Nhưng ngay lúc ấy, tay cô ấy đột nhiên bị anh ta nắm lấy.
Tần Thời Uyên tiến lên một bước, quỳ một gối xuống, nâng tay cô ấy lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, ánh mắt chân thành nghiêm túc: "Anh yêu em. Em đồng ý làm bạn gái anh được không?"
—
Cùng lúc đó, Trần Đường vừa cầm thẻ phòng rời khỏi, đứng trước cửa nhà hàng, lau mồ hôi trán.
"Chắc lần này không có vấn đề gì nữa nhỉ? Tuy giữa chừng có sự cố nho nhỏ, nhưng chắc không sao đâu."
【Cô chắc là không sao thật chứ?】Hệ thống tỏ vẻ nghi ngờ.
Kịch bản đã vạch sẵn là giả vờ đi nhầm phòng, tình cờ gặp lại nhau, một cú set-up đầy lãng mạn. Kết quả hiện tại? Không có gì đúng cả.
Liệu có thành công được không?
Đã gần đến trưa, khách vào nhà hàng ngày một đông. Đúng lúc đó, Bạch Minh Nghĩa vừa lạch bạch đi tới, trông thấy Trần Đường đứng trước cửa liền vui vẻ chạy lại: "Trần Đường, chị tôi đâu rồi? Mọi người tới chưa?"
Kể từ khi Bạch Điềm Điềm nhận lại thân phận con gái nhà họ Thẩm, người trong nhà cũng biết được những năm tháng cô ấy bị bỏ rơi phải sống như thế nào. Ai nấy đều phẫn nộ với nhà họ Bạch, nhưng người đã khuất thì cũng đành buông bỏ.
Bọn họ từng muốn tính sổ với Bạch Minh Nghĩa, nhưng nhờ sự khuyên nhủ của Bạch Điềm Điềm, lại thấy cậu ta giờ đã thực sự hối cải, nên rốt cuộc cũng bỏ qua. Lần ăn mừng này, còn mời cả cậu ta tới cùng.
"Điềm Điềm ở trong rồi, nhưng tạm thời anh đừng vào, lát nữa hãy vào."
"Ờ." Bạch Minh Nghĩa cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa. Chờ một lúc, cậu ta không nhịn được mà cảm khái: "Không thể tin được luôn á, chị tôi lại là con gái của nhà tài phiệt! Tài phiệt đó nha! Còn giàu hơn cả nhà Tần tổng nữa!"
Trần Đường liếc cậu ta một cái.
"Cậu không đang nghĩ bậy bạ gì đấy chứ?"
Bạch Minh Nghĩa giật mình vội xua tay lia lịa: "Không không, tôi không dám nghĩ gì đâu! Chị tôi là chị tôi, tôi là tôi. Với những chuyện tôi từng làm... mọi người chịu tha thứ cho tôi như bây giờ là tôi đã thấy mừng lắm rồi. Còn lại thật sự chẳng dám đòi hỏi gì thêm."
"Nói thật, từ nhỏ tôi đã cảm thấy tôi và chị ấy không giống nhau chút nào. Chị ấy tính cách dịu dàng, làm gì cũng chừng mực, còn tôi thì nóng nảy, làm việc thì bừa bãi. Hai người cứ như không phải cùng một mẹ sinh ra ấy. Ai ngờ... cuối cùng lại đúng thật!"
Giây phút này, trong lòng cậu ta thật sự chẳng còn chút suy nghĩ vẩn vơ nào nữa.
Trần Đường lúc này mới yên tâm, nhìn lướt qua bộ đồng phục bảo vệ trên người cậu ta.
"Anh đến ăn tiệc mà không chịu thay đồ à?"
Bạch Minh Nghĩa lập tức cười toe toét, đắc ý xoay một vòng: "Chị có thấy tôi hôm nay khác khác không? Nhìn kỹ đi! Nhìn chỗ này này!"
Cậu ta chỉ vào cánh tay áo của mình, nơi vừa được may thêm hai chữ to tướng: Tổ trưởng.
Trần Đường liếc qua một cái, thấy cậu ta cười tươi như hoa, không khỏi nhíu mày: "Biết cậu lên làm tổ trưởng bảo vệ rồi, có gì đáng khoe đâu hả?"
Bạch Minh Nghĩa càng đắc ý hơn, khoe khoang đi tới đi lui ngay trước cửa nhà hàng. Có khách tưởng cậu ta là bảo vệ của nhà hàng, bước tới hỏi đường, cậu ta cũng không cáu, vui vẻ đi giúp ngay.
Một lúc sau, Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp đến nơi, cả nhóm cùng nhau bước vào nhà hàng.
Mở cửa phòng 808 ra, đập vào mắt là hình ảnh Bạch Điềm Điềm và Tần Thời Uyên đang ngồi bên nhau, bầu không khí giữa họ tràn ngập sự ngọt ngào.
Sắc mặt của Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp lập tức sầm xuống. Chưa kịp mở miệng, Bạch Điềm Điềm đã kéo tay Tần Thời Uyên đứng dậy, mặt đỏ bừng, giới thiệu: "Ba mẹ, con giới thiệu một chút, đây là bạn trai con, Tần Thời Uyên."
Thấy cảnh này, Trần Đường nhoẻn miệng cười, khẽ nói với hệ thống: "Thấy chưa, tao biết mà, không có gì đáng lo cả. Hơn nữa tiến triển còn tốt hơn mình nghĩ."
Hai vợ chồng nhà họ Thẩm sững người, hoàn toàn không ngờ lại đột ngột đến mức này.
Tần Thời Uyên nghiêm túc cúi người, giọng nói chân thành: "Chú, dì... xin hãy cho cháu một cơ hội nữa. Cháu yêu Điềm Điềm, và sẽ không bao giờ để cô ấy phải tổn thương nữa."
Ánh mắt họ dừng lại trên đôi tay đang nắm chặt của hai người, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, đã đến đây thì cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm đi."
Tần Thời Uyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chú dì."
"Được rồi, mọi người đông đủ cả rồi, ăn cơm thôi."
Trần Đường lên tiếng thúc giục, ánh mắt đảo qua bàn ăn, lập tức phát hiện: Bạch Điềm Điềm thật sự đã gọi mấy món mà cô thích nhất. Tự nhiên thấy lòng ấm áp hẳn lên.
Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, không khí trong phòng cũng dần trở nên vui vẻ.
Bữa ăn trôi qua khá náo nhiệt. Bạch Minh Nghĩa thỉnh thoảng kể lại vài chuyện hồi nhỏ của Bạch Điềm Điềm, người nhà họ Thẩm nghe rất chăm chú. Tần Thời Uyên thì tranh thủ trò chuyện với Thẩm Hằng về vấn đề vận hành công ty, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn.
Trần Đường thì cắm cúi ăn, tranh thủ nếm hết tất cả món mình thích.
Khi sắp ra về, Bạch Điềm Điềm cười hỏi: "Trần Đường, nếu cô thích món này, thì để tôi nhờ nhà hàng gói cho cô một phần mang về nhé?"
Không ngờ Trần Đường lại từ chối: "Không cần đâu. Vậy là đủ rồi."
Bạch Điềm Điềm nghiêng đầu suy nghĩ, gật gù nói: "Cũng đúng ha, nhà hàng này cách nhà không xa, lúc nào thèm mình lại đến ăn là được."
Trần Đường mỉm cười, khẽ gọi cô ấy ra một góc.
"Điềm Điềm, tôi đã nhận được một công việc ở nước ngoài, sắp tới sẽ phải rời đi."
Nụ cười rạng rỡ trên mặt Bạch Điềm Điềm lập tức đông cứng lại. Cô ấy hoảng hốt nắm chặt tay Trần Đường: "Đi làm ở nước ngoài? Sao gấp vậy? Nhất định phải đi nước ngoài à? Nếu cô cần việc làm, công ty Tần Thời Uyên cũng được mà? Không thì đến chỗ nhà họ Thẩm cũng được?"
Với Bạch Điềm Điềm, Trần Đường là người bạn thân nhất. Giờ mọi thứ đã viên mãn, cô ấy thật sự không nỡ để Trần Đường rời đi.
Trần Đường vỗ nhẹ tay cô ấy, dịu dàng nói: "Không có cuộc vui nào không tàn. Tôi muốn đến một nơi mới, sống một cuộc sống mới. Điềm Điềm, cô bây giờ cũng hiểu được suy nghĩ của tôi rồi, đúng không?"
Phải.
Bây giờ cô ấy đã đủ trưởng thành để hiểu vì sao Trần Đường lại chọn rời đi.
Vì là bạn tốt nên càng phải ủng hộ nhau theo đuổi ước mơ, giống như bản thân cô ấy ngày trước.
Bạch Điềm Điềm cố nén nước mắt, hỏi nhỏ: "Vậy... cô còn quay lại không? Chúng ta... còn gặp lại nhau không?"
Trần Đường vốn định nói "không", nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cũng đến lúc rời đi. Từ giờ hai người sẽ ở hai thế giới khác nhau, không thể tái ngộ.
Nhưng nhìn ánh mắt đầy bi thương của cô gái ấy, cô lại mềm lòng. "Cũng... chưa chắc."
Nghe vậy, Bạch Điềm Điềm hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại tinh thần, siết chặt tay cô: "Được! Nhất định sẽ có ngày chúng ta gặp lại!"
Trần Đường chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Cô không nói với ai chuyện mình sắp rời đi, ngoài Bạch Điềm Điềm ra.
Rời khỏi nhà hàng, Trần Đường vẫy tay chào mọi người: "Tôi đi trước đây."
Nói xong, cô xoay người, lặng lẽ bước vào màn đêm phía trước.
Lúc này, Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp còn đang bàn nhau sau này nên đi đâu du lịch, còn nhắc đến chiếc xe mới xem hôm trước, dự định mua tặng Trần Đường và Bạch Điềm Điềm mỗi người một chiếc.
Bạch Điềm Điềm thì lặng lẽ rơi nước mắt, lao vào lòng Tần Thời Uyên mà khóc không thành tiếng.
"Điềm Điềm, sao thế?"
Tần Thời Uyên khẽ vỗ về cô ấy, không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết thì thầm dỗ dành.
Trong ngõ tối không có đèn.
Trần Đường rẽ vào một khúc cua, bóng dáng lập tức tan vào màn đêm, trong chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.
Trước khi ý thức hoàn toàn rời khỏi, Trần Đường lặng lẽ thì thầm trong tâm trí: "Tiểu Nhất, tao có thể về nhà rồi chứ?"
【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ. Khi tỉnh lại, cô sẽ quay về nơi thuộc về mình.】
Trần Đường khẽ cong môi, ý thức ngày càng mơ hồ. "Tạm biệt... Tiểu Nhất."
【Tạm biệt, Trần Đường.】 Giọng nói của hệ thống ngày càng xa xăm, như bị gió cuốn đi...
【Hẹn gặp lại trong tương lai, Trần Đường.】
- HOÀN CHÍNH VĂN -