Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 51

Lúc mở mắt ra lần nữa, Trần Đường bị lạnh đến mức tỉnh dậy.

Ngay giây phút thức giấc, cô vẫn còn hơi mơ màng. Dù đang là mùa đông nhưng nhà họ Thẩm vẫn luôn bật điều hòa suốt ngày đêm, mấy hôm trước ngủ còn thấy nóng, sao hôm nay lại lạnh thế này?

Cô nhắm mắt lại, với tay kéo chăn, nhưng chỉ chạm vào được một lớp chăn mỏng và vài tấm bìa cứng. Phải đến lúc đó, cô mới dần tỉnh táo, đầu óc lập tức sáng bừng.

Mở mắt ra, đập vào mắt là khung cảnh thành phố rực rỡ xa hoa nơi xa, ánh đèn lấp lánh như một thế giới tương lai bước ra từ phim ảnh.

Mà nơi cô nằm lại là một khu ổ chuột lạnh lẽo, xung quanh, ngoài Trần Đường ra, còn có rất nhiều người vô gia cư đang co ro tìm chỗ sưởi ấm trong đêm.

Trời tuy là sáng mùa hè, nhưng sớm tinh mơ vẫn khá lạnh. Cái chăn mỏng quấn người chẳng biết bị hất ra từ lúc nào, giờ gió lạnh len lỏi khắp cơ thể, thổi thẳng vào tận xương tủy.

Cô cúi đầu nhìn xuống người mình, quần áo rách nát, loang lổ bùn đất, lòng bàn tay đầy những vết xước do lượm ve chai, trên bắp chân còn có những vết phồng rộp do khí độc ăn mòn... Tất cả vẫn còn nguyên.

Cô đã trở về.

Thật sự trở về rồi.

Trần Đường vội vàng bật dậy, quấn chăn quanh người, rồi quay sang hỏi người bạn bên cạnh: "Tiểu Khả, bây giờ là ngày mấy rồi?"

Tiểu Khả là bạn cô từ trại trẻ mồ côi. Lúc rời trại, cả hai đều ôm mộng lớn, từng thề sẽ gây dựng được sự nghiệp để báo đáp mái nhà xưa. Nhưng cuối cùng lại giống nhau, trôi dạt nơi đầu đường xó chợ.

Tiểu Khả mở mắt ngái ngủ, ngáp một cái rõ to: "Ngày mấy hả? Cậu ngủ liền hai ngày rồi đấy. Nếu không tỉnh, tớ tính đưa cậu vào bệnh viện luôn đó. Cậu không sao chứ? Có chỗ nào thấy không khỏe không?"

Hai ngày?

Trần Đường giật mình.

Cô ở thế giới kia đã hơn nửa năm, vậy mà nơi đây mới chỉ trôi qua hai ngày?

Khoảng thời gian ấy, chẳng lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ?

Trần Đường đưa tay xoa lòng bàn tay đầy vết thương, cảm giác vừa mơ hồ lại vừa hụt hẫng.

ẦM ẦM.

Một chiếc xe rác chở hàng chớp đèn inh ỏi lao thẳng đến, những người ngủ quanh đó lập tức choàng tỉnh, vội vã xách đồ nghề, hò hét chạy theo như ong vỡ tổ.

Trần Đường vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo, không vội đuổi theo như thường lệ.

Tiểu Khả vừa chạy vừa ngoái lại gọi: "Xe rác tới rồi! Trần Đường! Rác nhà giàu đấy! Mau lên nào!"

"Cậu đi trước đi, tớ có việc phải làm!"

Trần Đường dứt khoát đáp, rồi không quay đầu lại, rảo bước rời đi, chạy thẳng đến trước cửa một ngân hàng.

Dù đã sống cảnh đầu đường xó chợ nhiều năm, nhưng cô vẫn có một chiếc thẻ ngân hàng dùng để cất giữ số tiền ít ỏi gom được nhờ nhặt phế liệu.

Lần cuối cô kiểm tra, hình như trong đó còn đúng 325 đồng.

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà sáng choang trước mắt, Trần Đường khẽ nhíu mày. Nơi này với những người như cô luôn là vùng cấm. Thế giới này phân tầng rõ rệt, người như cô bị từ chối ở rất nhiều nơi chỉ vì nghèo.

Nhưng lần này, cô muốn thử.

Chỉ cần nhìn vào số dư trong thẻ là có thể xác nhận được tất cả những gì đã trải qua có phải chỉ là một giấc mơ hay không.

Dù hy vọng mong manh như sợi tơ mỏng, cô vẫn không nhịn được mà muốn thử một lần.

Trần Đường cúi người, tránh ánh mắt của bảo vệ, nhanh chóng lách vào khu vực tự phục vụ, rồi nhét thẻ vào máy với tốc độ nhanh nhất, nhấn nút kiểm tra tài khoản.

Bíp.

Bíp.

Bíp.

Âm thanh máy quét vang lên đều đặn, Trần Đường căng thẳng đứng chờ.

Trước đây cô đều nhờ người khác kiểm tra hộ, đây là lần đầu tự mình tra cứu. Không ngờ hệ thống lại chạy chậm đến thế, mỗi giây trôi qua như một cái dằn vặt.

Còn chưa kịp nhìn thấy kết quả, một bóng người đã phẫn nộ lao tới, là bảo vệ.

Ông ta huơ gậy điện trên tay, vừa rống vừa chửi: "Cô! Vào đây làm gì hả?! Loại người như cô không được phép vào đây! Ra ngoài! Mau ra ngoài!"

Tên bảo vệ vươn tay định túm người, Trần Đường lập tức khụy gối xuống, né người lanh lẹ tránh thoát, vừa lùi vừa nói: "Tôi chỉ tra tài khoản thôi! Xem xong là đi ngay!"

Tên bảo vệ liếc bộ đồ rách rưới trên người cô, cau mày: "Nhặt ve chai như cô mà cũng có tài khoản? Cút ra ngoài! Cô làm bẩn hết sàn nhà rồi đấy!"

Trần Đường hai tay bám chặt lấy máy ATM, không chịu buông.

"Sắp xong rồi! Sắp hiện ra rồi! Cho tôi thêm một phút nữa thôi!"

Cô trừng trừng nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt không chớp, theo dõi thanh tiến trình từng chút từng chút tiến lên, soạt! Hệ thống hoàn tất truy vấn, kết quả tài khoản hiện ra.

Một hàng số dài ngoằng lập tức đập vào mắt Trần Đường và tên bảo vệ.

Chủ tài khoản: Trần Đường

Số dư hiện tại: 127,842,365.03 tệ

Động tác túm áo của tên bảo vệ khựng lại ngay lập tức. Ông ta không dám tin mà trừng mắt nhìn màn hình.

Trần Đường cũng trợn tròn mắt vì kinh ngạc, bắt đầu đếm đi đếm lại dãy số trên màn hình: "Tiểu Nhất không lừa mình... Không phải mơ! Thật sự không phải mơ! Nhiều tiền quá! Trời ơi nhiều tiền quá đi mất!"

Tên bảo vệ mặt tái mét, hoảng hồn buông tay ra. Số tiền trong tài khoản này ở ngân hàng của họ đã thuộc loại khách quý hạng SVIP rồi. Mặc kệ người ta ăn mặc thế nào, con số ấy là thật. Mà ông ta thì vừa mới túm cổ áo người ta, còn định lôi ra ngoài, nghĩ mà lạnh sống lưng.

"Thật... thật xin lỗi! Tôi mắt kém, không nhận ra quý khách. Quý khách muốn dùng dịch vụ gì ạ? Tôi... tôi đi gọi quản lý ngay lập tức!"

Trần Đường vẫn còn đang đếm chữ số hàng triệu, hàng chục triệu, căn bản không thèm để ý ông ta. Lúc ấy, quản lý và vài nhân viên cấp cao đã hớt hải chạy ra theo lời báo. Mới nhìn thấy bộ dạng của Trần Đường còn tưởng cô là người vô gia cư, nhưng số tiền thì không biết nói dối.

Ngay lập tức, cả đám cung kính mời cô vào phòng VIP, không ngừng xin lỗi, giới thiệu dịch vụ tài chính, mời chào đầu tư... Trần Đường vẫn không nói gì, cho đến khi vị quản lý cười niềm nở: "Cô Trần, hiện tại cô đã là khách hàng SVIP của chúng tôi. Nếu cô có bất kỳ nhu cầu nào, xin cứ nói thẳng, ngân hàng chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng hết sức."

Cuối cùng Trần Đường cũng lên tiếng, mắt sáng rỡ: "Thật sự là gì cũng được sao?"

"Dĩ nhiên rồi, xin cô cứ nói."

Trần Đường nhìn quản lý trước mặt, rồi quay sang nhìn tên bảo vệ ban nãy, nghiêm túc hỏi:

"Ngân hàng các anh còn tuyển bảo vệ không? Anh thấy tôi làm được không?"

Bảo vệ???

Quản lý và tên bảo vệ ngớ người, trợn mắt nhìn nhau: "Cô Trần, cô nói đùa rồi... Với thân phận của cô mà làm bảo vệ ở đây, chẳng phải giết gà dùng dao mổ trâu sao?"

Nửa tiếng sau, Trần Đường rời khỏi ngân hàng, hơi tiếc một chút vì không được làm bảo vệ.

Nhưng mà giờ cô đã có trong tay hơn một trăm hai mươi triệu, cũng chẳng cần lo nữa rồi.

Trần Đường vui vẻ quay về dưới gầm cầu vượt. Tiểu Khả đã nhặt xong rác, trên tay còn xách theo một túi bánh mì hết hạn, dúi cho cô.

"Hồi nãy xe đó có nhiều đồ ngon lắm, tớ giành giúp cậu được một túi này."

"Cảm ơn!"

Trần Đường vui vẻ mở túi, một luồng mùi mốc xộc lên khiến cô phải nhăn mặt, lập tức đặt túi bánh xuống, còn đưa tay ngăn Tiểu Khả đang định ăn.

"Đừng ăn cái này nữa."

"Không ăn cái này thì ăn gì?" Tiểu Khả mù mờ không hiểu.

Trần Đường vỗ vỗ túi áo, kiên định nói: "Hôm nay tớ mời!"

"Cậu có nhặt được gì đâu? Tiền đâu mà mời? Với lại..."

"Đừng hỏi lắm thế, đi!"

Còn chưa dứt câu đã bị Trần Đường kéo chạy luôn, một đường thẳng tiến ra khỏi khu ổ chuột, hướng về con phố sầm uất phía trước.

Nơi này là thế giới hoàn toàn khác, khu người giàu và khu nghèo như hai chiều không gian song song. Nơi vừa rồi đầy rác rưởi, người người da bọc xương, trông chẳng khác gì thế kỷ trước. Còn ở đây, dưới chân là những con robot chạy quanh, những tòa nhà cao chọc trời, tường kính cỡ lớn chiếu loạn hình ảnh quảng cáo, lóa mắt đến hoa cả mắt.

"Trần Đường... mình không thể đến những chỗ thế này đâu, người ta sẽ đuổi bọn mình đi mất..." Tiểu Khả lắp bắp, mặt trắng bệch.

Nhưng Trần Đường vẫn kéo cô ấy đi thẳng vào một nhà hàng sang trọng trông cực kỳ xịn xò. Còn chưa ngồi xuống, đã suýt bị nhân viên chạy ra ngăn lại.

Nếu là Trần Đường của trước đây, có khi đã vội vã bỏ đi.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Hơn nửa năm ở thế giới kia, theo chân Tần Thời Uyên và nhà họ Thẩm ra vào không biết bao nhiêu nơi sang trọng, Trần Đường đã không còn là người từng nhặt ve chai co ro trong đêm đông nữa.

Cô ung dung, ánh mắt quét qua tường nhà hàng.

"Cho tôi hai phần cơm trưa."

Nói xong, cô quét mã chuyển khoản trả luôn tiền hai suất ăn, sau đó nhìn thẳng vào ông chủ: "Giờ thì bọn tôi có thể vào được chưa?"

Ông chủ hơi ngẩn ra, vẻ mặt có phần do dự.

Thông thường mà nói, ông ta tuyệt đối không cho người từ khu ổ chuột bước chân vào quán. Nhưng đối phương đã trả tiền rồi...

Khi ông ta còn đang phân vân, trong tiệm vang lên một giọng nói: "Chủ quán, người ta trả tiền rồi, tại sao lại không cho họ vào?"

Trần Đường nghe thấy giọng nói ấy thì nhìn theo hướng phát ra.

Trong góc quán ăn, có một nam sinh trẻ tuổi đang ngồi đó, trông tầm độ tuổi học sinh, mặc một chiếc sơ mi vải lanh màu be nhạt mềm mại sạch sẽ. Tay áo được tùy ý xắn đến khuỷu, tư thế ngồi thoải mái, nhưng ánh mắt lại rất chăm chú, cậu nhìn Trần Đường như thể đang nhìn một người bạn cũ đã lâu không gặp.

Ngũ quan của cậu rất cân đối và thanh tú, đường nét có phần quen mắt, không rõ đã gặp ở đâu rồi.

Trần Đường chắc chắn mình không quen ai ở khu nhà giàu cả.

Có vẻ ông chủ nhận ra cậu, thấy cậu lên tiếng thì rốt cuộc cũng gật đầu: "Được rồi, vào đi."

Trần Đường kéo Tiểu Khả bước vào trong. Khi còn đang loay hoay tìm chỗ ngồi, nam sinh kia chủ động nói: "Tôi ăn xong rồi, hai người ngồi chỗ tôi đi."

Vừa nói, cậu vừa đứng dậy, bưng theo khay đồ ăn đã dùng xong, lịch sự nhường lại chỗ cho họ.

Mặt bàn sạch bóng như chưa từng có ai ngồi đó vậy.

Trần Đường ngẩng đầu nhìn lần nữa, chỉ thấy bóng lưng cậu đang rời khỏi quán, nhẹ nhàng và lặng lẽ.

Vừa ngồi xuống, Tiểu Khả đã hào hứng quan sát xung quanh, mắt sáng lấp lánh: "Trần Đường, không ngờ có một ngày mình cũng được ngồi ăn trong mấy chỗ như này. Mình cứ tưởng sẽ bị đuổi ra cơ! Ai mà ngờ chỉ cần trả tiền là được vào thật!"

"Thế giới này vốn dĩ là như vậy."

Trần Đường quay đầu nhìn ra con phố sầm uất bên ngoài.

Những người nghèo ngay từ khi chào đời đã bị định sẵn là hạ đẳng, đến tư cách đi học cũng không có. Không được học thì không tìm được việc tốt, đời đời kiếp kiếp không thể thoát khỏi cái vòng lặp nghèo đói. Con cái sinh ra cũng chẳng khá hơn, vẫn tiếp tục sống dưới đáy xã hội, cả đời không thể thoát khỏi khu ổ chuột.

Muốn thay đổi điều đó, muốn mở ra một con đường sống cho những người như mình thì chỉ có thể lập trường học.

Một ngôi trường không phân giàu nghèo, ai cũng có thể vào học, đối xử bình đẳng.

Tiền thì giờ đã có rồi. Chỉ còn thiếu một điều: làm sao để mở trường?

Chuyện này quá xa vời so với cuộc sống trước đây của Trần Đường. Cô không biết bắt đầu từ đâu.

Ngay lúc ấy, cô thật sự ước gì hệ thống vẫn còn ở bên. Như vậy ít ra cô còn có thể tham khảo ý kiến của nó.

Đang suy nghĩ miên man, cô bỗng nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy màu A4, ban đầu tưởng là thực đơn, nhìn kỹ mới thấy là một tờ tờ rơi quảng bá của Đại học A.

Là do cậu nam sinh kia để lại sao?

Trần Đường không nhịn được cầm lên, cẩn thận đọc từng dòng chữ.

Lúc đồ ăn được bưng ra, Tiểu Khả đã hai tay hai đũa, vừa ăn vừa xuýt xoa, y hệt dáng vẻ Trần Đường ngày đầu xuyên tới thế giới kia.

Trần Đường hỏi: "Còn muốn ăn nữa không? Tớ gọi thêm."

Tiểu Khả vội lắc đầu, cười hớn hở: "Không cần đâu, không cần đâu! Đây là bữa no nhất của tớ suốt cả tháng rồi!"

Trần Đường nhìn xuống mấy món ăn trên bàn. Đây là combo cơm trưa rẻ tiền nhất mà người dân khu này thường chọn. Vậy mà Tiểu Khả vẫn ăn ngấu nghiến như thể được đãi tiệc, thậm chí còn dùng bánh mì chấm sạch từng giọt nước sốt trong đĩa.

"Cậu thích thì sau này tớ sẽ dẫn đi ăn nữa."

"Thật á?" Mắt Tiểu Khả lập tức sáng lên, nhưng rồi lại ngập ngừng từ chối: "Thôi bỏ đi. Đồ ở đây đắt quá... Ăn một bữa không biết phải nhặt bao nhiêu chai nhựa mới đủ tiền. Ăn một lần như này là quá đủ rồi."

Trần Đường khẽ cười. Sau này muốn ăn bao nhiêu thì ăn, tiền trong thẻ của cô ăn một đời còn chẳng tiêu hết.

Nhưng cô không kể chuyện có tiền cho Tiểu Khả biết. Trong khu ổ chuột, người tốt người xấu lẫn lộn, cô tin Tiểu Khả, nhưng không đảm bảo người khác không nảy lòng tham.

Ăn xong, tiễn Tiểu Khả về khu ổ chuột, Trần Đường một mình đến cửa hàng quần áo, mua hai bộ đồ mới sạch sẽ, thay luôn bộ quần áo cũ nát hôi rình trên người.

Sáng hôm sau, Trần Đường ăn vận tươm tất, chỉnh tề, một mình đứng trước cổng trường Đại học A.

Đây là ngôi trường danh giá nhất cả nước, quy tụ toàn bộ những người thừa kế được giới thượng lưu cất công nuôi dưỡng. Diện tích trường vô cùng rộng lớn, chẳng khác nào một khu vườn khổng lồ, một quốc gia thu nhỏ.

Nếu có thể học ở đây, chắc cô sẽ tích lũy được kha khá kinh nghiệm để mở trường.

Hôm qua khi nhìn thấy tờ rơi quảng bá trong nhà hàng, cô đã nảy ra ý tưởng này, cứ tạm thời "nằm vùng" ở đây một thời gian, học hỏi được đủ kinh nghiệm rồi hẵng bắt tay gây dựng ngôi trường lý tưởng của mình.

Nghĩ tới kế hoạch phía trước, Trần Đường đầy tự tin, liền lấy lại dáng dấp khi còn làm thư ký cho Tần Thời Uyên, bước nhanh về phía phòng bảo vệ.

Hai ngày trước, hệ thống đã tách dữ liệu ra khỏi hệ thống trung tâm, sau đó lập tức gọi điện về nhà để xác nhận xem lỗi không gian - thời gian đã được khắc phục chưa.

Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm sau hai năm ngày Trần Đường rời đi thì đã kết hôn, sinh ra cha của Tần Hạ. Mọi thứ đều quay về đúng quỹ đạo.

Chỉ có một điều khác biệt nho nhỏ là thuật toán AI lần này không bị đánh cắp, suốt mấy chục năm qua, tập đoàn MQ vẫn âm thầm tiến hành nghiên cứu ứng dụng của thuật toán đó, bao gồm cả việc truyền ý thức xuyên qua các chiều không gian, chỉ là hiện tại, họ vẫn chưa thu được kết quả rõ rệt nào.

Biết được những điều này, Tần Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu chờ đợi.

Chờ Trần Đường xuất hiện.

Chờ cô đặt chân vào khu vực này.

Chờ cô bước vào thế giới của cậu.

Hiểu rất rõ Trần Đường, cậu biết chắc rằng sau khi nhận được số tiền kia, việc đầu tiên cô làm là lập tức bắt tay vào tìm đường thực hiện ước mơ. Vì thế, Tần Hạ bắt đầu lang thang ở vùng ranh giới giữa khu nhà giàu và khu ổ chuột.

Sau hai ngày kiên nhẫn, lúc đang ăn trưa, cuối cùng cậu cũng gặp lại cô.

Dù đã quen với hình ảnh Trần Đường chỉnh tề, điềm tĩnh khi làm thư ký, nhưng khi thấy cô mặc đồ khu ổ chuột, tóc rối, người bẩn, bước vào quán ăn ấy, Tần Hạ vẫn nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tóc hơi che mắt, mặt lem luốc, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng như ngày nào.

Vết thương trên tay kia chắc là do nhặt ve chai bị mảnh kính cứa vào, như cô từng kể chăng?

Tần Hạ chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó nhanh chóng ăn cho xong bữa, nhân lúc cô sắp bị đuổi khỏi quán thì lên tiếng giữ cô lại, còn nhường lại chỗ ngồi, cố ý để lại tờ rơi của trường A trên bàn.

Trần Đường học rất nhanh. Khi dạy cô các kỹ năng thư ký, Tần Hạ đã sớm nhận ra nếu được học hành đàng hoàng, chắc chắn cô sẽ còn giỏi hơn rất nhiều.

Nếu cô nhập học, họ còn có thể trở thành bạn cùng lớp.

Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Hôm sau, Tần Hạ đích thân tới phòng tuyển sinh chờ đợi, ngồi suốt cả buổi sáng mà vẫn không thấy bóng dáng Trần Đường đâu.

Đến trưa, cậu định quay lại nhà hàng hôm qua thử vận may, nhưng vừa tới cổng trường thì thấy Trần Đường đang ở phòng bảo vệ.

Cô đang xin việc.

"Chú ơi, cháu khỏe mạnh, nhanh nhẹn, thật sự rất hợp làm bảo vệ. Nếu chỗ mình cần người thì cháu có thể nhận việc bất cứ lúc nào."

"Cháu á? Nhìn gầy nhom thế kia thì làm gì được? Có kinh nghiệm không?"

"Có chứ! Cháu có kinh nghiệm đấu trí với bảo vệ thường xuyên luôn!"

"Chú hỏi là có kinh nghiệm làm bảo vệ, chứ không phải chọc ghẹo bảo vệ! Không được, không được, cháu không hợp đâu!"

Chú bảo vệ phẩy tay, chuẩn bị đuổi người.

Tần Hạ đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này thì ngớ người tại chỗ, vội vã chạy tới.

"Cô đang làm gì ở đây vậy?"

Trần Đường nhận ra cậu, trả lời: "Đi xin việc nè."

Cô lấy từ trong túi ra tờ rơi, vẻ mặt phấn khởi: "Là tờ rơi hôm qua cậu để quên ở nhà hàng, nên tôi quyết định đến đây xin làm bảo vệ."

Tần Hạ nhìn tờ truyền đơn trong tay, lại nhìn bộ dạng phấn khích của Trần Đường, chỉ cảm thấy gân xanh ở thái dương mình giật thẳng cẳng.

"Tôi đưa truyền đơn này cho cô là để cô đến đại học A học hành."

Tại sao cô vừa nhìn thấy tờ rơi tuyên truyền của một khu giảng đường thì phản ứng đầu tiên lại là nhận lời mời đi làm bảo vệ chứ?

Chẳng lẽ cô thật sự thích làm bảo vệ đến vậy à?

Cẩn thận nghĩ lại, lúc Bạch Minh Nghĩa còn làm bảo an ở MQ, cô nàng này cũng đã ngưỡng mộ ra mặt rồi.

Trần Đường lại nói: "Tôi là người bước ra từ cô nhi viện, không có tư cách học ở đây."

Nếu có thể đi học, cô đã đi từ sớm rồi, cần gì phải nhặt rác sống qua ngày suốt ngần ấy năm?

Tần Hạ nghiêm túc giải thích: "Với tài sản hiện tại của cô, hoàn toàn có đủ điều kiện nhập học. Chỉ là trước khi nhập học, cô cần tham gia một bài kiểm tra đánh giá. Tôi có thể dạy cô trước, đợi một thời gian rồi đi đăng ký."

Nói xong, cậu lại thấy trên mặt Trần Đường chẳng có lấy một chút biểu cảm vui mừng nào, ngược lại còn nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc, đầy đề phòng.

"Sao cậu biết tôi có tiền?"

Chuyện này cô chưa từng nói với bất kỳ ai.

Dù là hôm qua hay hôm nay, cuộc gặp gỡ giữa bọn họ đều quá mức trùng hợp. Hơn nữa, qua giọng điệu của cậu, dường như cậu hiểu rõ cô, thậm chí đến cả số tiền kia cũng biết, lại còn chủ động đề xuất giúp cô làm thủ tục nhập học.

Trần Đường chăm chú quan sát người đang đứng trước mặt, nhìn vào đôi mắt có chút quen thuộc.

Tần Hạ cũng không có ý định giấu cô thêm nữa.

"Bởi vì số tiền đó là do tôi chuyển cho cô."

Trần Đường trợn to mắt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi manh mối rời rạc bỗng chốc kết nối lại thành một mạch.

"Cậu... cậu là Tiểu Nhất? Không phải cậu là hệ thống sao? Tôi tưởng cậu là AI chứ?"

Cảm giác xa lạ trước đó lập tức tan biến.

Trần Đường túm lấy tay cậu lật qua lật lại xem xét, còn nhéo nhéo thử cảm giác, ánh mắt đầy tò mò:

"Cậu là người thật à? Người bằng xương bằng thịt thật sự luôn?"

Tần Hạ bị cô kéo tay như thế thì hơi lúng túng, nhưng cũng không rút lại, chỉ nhẹ nhàng giải thích: "Tôi tên là Tần Hạ. Tôi là người thật."

Trần Đường thoáng khựng lại: "Khoan đã, cậu họ Tần? Tần Thời Uyên... là gì của cậu?"

"Ông nội tôi."

Trong ký túc xá của Tần Hạ.

Trường đại học top đầu cả nước, chỉ riêng ký túc xá sinh viên thôi đã xa hoa ngút trời.

Căn hộ rộng rãi đầy đủ tiện nghi, nội thất đẹp như bìa tạp chí quảng cáo.

Chỉ có điều toàn bộ bàn ghế đã bị đẩy dạt sang một bên, giữa phòng khách rộng thênh thang là vô số dàn máy tính, máy chủ, màn hình, còn lẫn lộn với đống tài liệu chất cao ngất ngưởng.

Trên bức tường vốn dĩ lắp tivi, giờ là một bảng đen khổng lồ chi chít ký hiệu, công thức, mã code, nhìn hoa cả mắt.

Tần Hạ vội vàng nhặt quần áo và tài liệu rơi dưới đất lên, mặt đầy ngượng ngùng.

"Xin lỗi, sau khi hệ thống sụp, tôi vẫn chưa kịp dọn dẹp."

Từ lúc biết Tần Hạ chính là hệ thống Tiểu Nhất, Trần Đường đến giờ vẫn còn đang trong trạng thái chấn động.

Nhìn đống máy tính trước mặt, cô rốt cuộc cũng xâu chuỗi lại được mọi chuyện.

"Là cậu đã kéo tôi vào thế giới đó? Chính là thuật toán AI suýt nữa bị Tần Thời Viễn đánh cắp ấy?"

"Phải."

Tần Hạ vừa nhét đống quần áo vào tủ, vừa nghiêm túc giải thích mọi chuyện. "Thật ra, tất cả đều là lỗi của tôi."

Ở mốc thời gian ban đầu, vì thuật toán bị Tần Thời Viễn trộm đi, có nguy cơ rò rỉ, nên MQ đã hủy bỏ toàn bộ kế hoạch nghiên cứu sâu.

Thuật toán đó bị niêm phong suốt bốn mươi năm. Sau này, chính Tần Hạ đã tình cờ tìm thấy nó.

Cậu là một thiên tài nghiên cứu thuật toán.

Ngay sau khi có được dữ liệu, cậu lập tức bắt tay vào nghiên cứu và cải tiến. Sau nhiều năm phát triển, cậu thực sự tìm ra cách đưa ý thức con người xuyên đến những không gian – thời gian khác nhau.

Lần thử đầu tiên, Tần Hạ dùng chính bản thân mình làm đối tượng thí nghiệm.

Chuyến đi ngắn ngủi chưa đến ba phút ấy, ai ngờ lại gây ra hiệu ứng cánh bướm khủng khiếp.

"Cô còn nhớ lần đầu gặp nhau ở quán cà phê không? Hồi đó tôi chưa tạo hình thể cho mình, ông chủ quán tưởng có ma, liền lập tức đóng cửa."

"Sau khi tôi trở về, mới phát hiện thời tuyến đã lệch hẳn rồi. Vì ông chủ quán đóng cửa sớm, Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm không hề gặp nhau, ảnh trong nhà tôi toàn biến thành người lạ hết."

"Tôi đã thử nhiều lần sau đó, nhưng vẫn không thể sửa lại thời tuyến như cũ."

"Mãi đến cuối cùng tôi mới hiểu ra, tôi cần tìm một người ngoài cuộc để giúp chỉnh sửa lại quá khứ. Tôi bắt đầu tìm kiếm khắp thế giới người phù hợp nhất với việc xuyên thời gian. Và tôi đã tìm ra cô, người có chỉ số tương thích cao nhất."

"Ý thức của cô rất mạnh mẽ, phản ứng cực nhanh trong mọi tình huống, chỉ có cô mới đủ điều kiện để thực hiện chuyến xuyên dài hạn như vậy."

Sau khi chọn được Trần Đường, Tần Hạ đã lén đến khu ổ chuột để quan sát cô.

Khi đó, Trần Đường đang đuổi theo một chiếc xe rác.

Xe vẫn đang đổ rác xuống, vậy mà cô vẫn lao lên tranh giành như một con sói hoang.

Cướp được đồ ăn, cô và bạn mình chui vào góc, vừa ăn vừa tức tối mắng chửi sự bất công của thế giới.

"Nếu có cơ hội, tớ nhất định sẽ thay đổi cái thế giới chó má này! Tại sao bọn họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, được đi học, có việc làm? Còn tụi mình thì phải đi nhặt rác sống qua ngày? Hôm nay tớ lại đến nghe lén lớp học ở trường, vậy mà bị đuổi cổ! Vậy là sao chứ?!"

Tối hôm đó, Tần Hạ lập tức kéo ý thức của cô vào hệ thống, đưa cô về 48 năm trước.

"Xin lỗi... tôi đã tự ý đưa cô vào chuyện này mà chưa hỏi ý cô."

Trần Đường chăm chú lắng nghe, không ngờ nguồn cơn mọi chuyện lại là như vậy.

Giữa cả thế giới rộng lớn như thế, lại chọn trúng mình. Nói sao đây, may mắn chăng?

Bị ép buộc nhập cuộc như vậy, bảo không tức thì đúng là có chút giận thật.

Nhưng nghĩ đến con số tám chữ số trong tài khoản ngân hàng, cô chẳng giận nổi nữa.

Cô vuốt vuốt chiếc máy tính đặt trong phòng khách, hỏi: "Giờ cậu còn xuyên thời gian được nữa không?"

"Không. Cô đã ở lại quá khứ lâu hơn kế hoạch ban đầu, vừa đưa cô quay lại là hệ thống sụp luôn. Muốn sửa cũng rất khó. Mà tôi cũng không định sửa, mất công lại làm hỏng thời tuyến một lần nữa."

Trần Đường gật đầu, dần bình tĩnh lại. Cô quay sang nhìn cậu.

"Nếu không có cậu, chắc giờ tôi cũng không có đống tiền này đâu. Nhưng cậu nên nói trước cho tôi biết mới phải, biết đâu tôi còn làm tốt hơn ấy chứ. Cái nguyên tác chết tiệt đó toàn là bẫy."

Lúc làm nhiệm vụ, không biết bao nhiêu lần cô bị mấy tình tiết nguyên tác lừa cho sấp mặt, thực tế thì khác hoàn toàn.

Tần Hạ bất đắc dĩ: "Ông nội và bà nội tôi rời nước từ rất sớm, tôi cũng chẳng rõ chuyện hồi trẻ của họ. Cuốn sách đó là mấy năm trước ông tôi được mời phỏng vấn, có một nhà báo chấp bút hộ. Tôi cứ tưởng là đáng tin, không ngờ lại khác xa thực tế như vậy."

"Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm... ra nước ngoài rồi?"

"Ừ. Họ sống ở nước ngoài suốt mấy năm nay rồi. Sau khi thời tuyến được sửa, tôi có gọi hỏi họ một số chuyện. Họ bảo sẽ về nước trong vài ngày tới. Biết đâu đến lúc đó cô có thể gặp lại họ."

Nghe lại hai cái tên ấy, Trần Đường bỗng thấy ngẩn ngơ.

Rõ ràng mới gặp họ mấy hôm trước thôi, vậy mà giờ đã cách nhau mấy chục năm rồi.

"Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm... ông bà nội cậu ấy, chắc giờ cũng lớn tuổi rồi ha?"

Tần Hạ cười: "Cũng tạm, trông vẫn còn rất trẻ."

Vậy là tốt rồi.

Trần Đường khẽ thở ra, ánh mắt dừng lại trên những thứ trong phòng, đầu óc vẫn đang cố tiêu hóa hết mọi thứ vừa nghe vừa thấy.

Đúng lúc này, Tần Hạ lên tiếng hỏi: "Trần Đường, cô có muốn ở lại không? Thi vào Đại học A đi. Tôi biết cô muốn mở một ngôi trường đặc biệt, nhưng nếu chỉ làm bảo vệ ở đây thì cô sẽ không thể thay đổi được thế giới này đâu."

Đương nhiên Trần Đường hiểu điều đó. Nếu có lựa chọn tốt hơn, ai lại đi làm bảo vệ?

Cô nhìn sang Tần Hạ, rõ ràng mới gặp nhau không bao lâu, nhưng vì đã từng đồng hành suốt nhiều tháng, cảm giác thân quen ấy lại dâng lên không lý giải nổi.

Cô khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Nhất, nói tôi nghe... tôi nên làm gì tiếp theo?"

Bình Luận (0)
Comment