Trần Đường tạm thời dọn đến ở trong ký túc xá của Tần Hạ. Căn hộ này vốn dĩ đã có sẵn hai phòng ngủ, vừa vặn để cô ở lại.
Sau khi đơn giản làm quen với trường học và quy chế nhập học, Tần Hạ đã lên cho cô một loạt kế hoạch học tập.
Trước kia, Trần Đường chỉ được học nhận mặt chữ khi còn ở trong cô nhi viện, những thứ khác thì hoàn toàn mù tịt, thế nên việc học của cô bắt buộc phải bắt đầu từ bậc tiểu học.
May là Tần Hạ là một thiên tài, cũng là một người thầy giỏi, mà Trần Đường cũng là một học trò tốt.
Một khi đã quyết tâm, cô liền dốc hết sức để tiếp thu tri thức, mọi thứ cô làm đều là để hướng đến mục tiêu ấy.
Đêm khuya, sau khi gọi điện thoại xong cho ông bà đang ở nước ngoài, Tần Hạ bước ra khỏi phòng, thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng.
Trần Đường đang nằm úp mặt xuống bàn, tay vẫn cầm bút, trước mặt là mấy quyển tập bài tập, không ngờ lại vừa làm bài vừa ngủ quên luôn tại chỗ.
Sau khi định cư ở A Đại, cô đã cắt tóc lại, là kiểu tóc ngắn ngang tai gọn gàng giống hệt như trước kia, rửa sạch hết những vết bụi bặm trên mặt, để lộ ra gương mặt thanh tú, gần như giống hệt với gương mặt mà Tần Hạ từng tạo ra cho cô trong hành trình xuyên thời gian.
Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy những vết sẹo mảnh trên tay và chân cô.
Trần Đường không chọn cách xóa bỏ những vết sẹo ấy, ngược lại, cô còn bình thản để chúng lộ ra, vì đó là minh chứng cho quãng đường cô đã đi qua.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ lùa vào, tuy là mùa hè nhưng vẫn có chút se lạnh.
Tần Hạ lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh, không nghĩ ngợi gì mà nhẹ nhàng phủ lên người cô. Chưa kịp buông tay, Trần Đường đã bật dậy theo phản xạ.
Quay về thế giới này, cô trở nên cảnh giác hơn rất nhiều. Chăn còn chưa chạm xuống, cô đã vươn tay chộp lấy cổ tay của Tần Hạ, ánh mắt không còn chút ngái ngủ nào.
Tần Hạ khựng lại, hơi lúng túng.
"Xin lỗi, tôi quen tay rồi."
Cậu đang nói đến khoảng thời gian xuyên không, khi đó Trần Đường hay ngủ không đắp chăn, cậu với tư cách là hệ thống vẫn thường giúp cô đắp lại.
Thấy là Tần Hạ, sự cảnh giác trong mắt Trần Đường mới dần tan đi, thay vào đó là vẻ lười biếng buồn ngủ.
"Là cậu à, xin lỗi nha, tôi tưởng có ai đó lẻn vào trộm đồ của tôi chứ."
Cô duỗi người, đẩy tập bài ra trước mặt, lầm bầm mơ màng: "Tiểu Nhất này, mấy bài hôm nay khó quá, tôi học hoài mà vẫn không hiểu..."
Đúng là nói chuyện trong lúc còn ngái ngủ.
Từ sau khi quay lại thế giới này, dù hai người ở cạnh nhau, nhưng thái độ của Trần Đường với Tần Hạ vẫn có chút xa cách. Chỉ trong lúc nửa tỉnh nửa mê như thế này, cô mới vô thức dùng giọng điệu nhõng nhẽo như trước kia, cái cách mà cô thường dùng với hệ thống khi còn du hành xuyên thời gian.
Mặt Tần Hạ hơi nóng lên, cậu nhận lấy quyển tập trong tay Trần Đường, liếc nhìn qua vài trang.
"Đây đều là những câu hỏi phân loại điểm, độ khó cũng không thấp thật. Với tốc độ học hiện giờ của cô, thi tuyển sau nửa năm là hoàn toàn không vấn đề gì. Nếu cô muốn học tiếp thì mai tôi dạy cô nhé, được không?"
"Bây giờ không dạy được à?"
"Bây giờ muộn quá rồi, cô nên nghỉ ngơi cho tốt."
Nghe vậy, Trần Đường im lặng một lúc, rồi mới đứng dậy đi về phòng ngủ.
Chờ đến khi trong phòng tắt đèn, không gian yên tĩnh trở lại, Tần Hạ mới sắp xếp xong đống tài liệu trên bàn, quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Vừa nằm xuống chưa được bao lâu, bên ngoài lại vang lên những tiếng lụp chụp khe khẽ.
"Trần Đường? Là cô hả?"
Tần Hạ gọi một tiếng, không có ai đáp lại, cậu đành phải ngồi dậy lần nữa.
Trong phòng khách, ánh trăng chiếu qua cửa sổ rọi vào, Trần Đường mới nửa tiếng trước còn được cậu tiễn về phòng ngủ, giờ lại lặng lẽ xuất hiện ở góc nhà, quay lưng về phía cậu, chẳng rõ đang làm gì.
"Trần Đường, cô còn chưa ngủ à?"
Tần Hạ bước lại gần, thấy Trần Đường đang nhét thứ gì đó vào kẽ tường ở góc tủ, mà suốt quá trình ấy, mắt cô vẫn nhắm nghiền.
Lại mộng du rồi sao?
Lúc mới xuyên tới thế giới đó, Trần Đường từng có thói quen giấu đồ ăn, Tần Hạ phân tích là do thiếu ăn trong hiện thực nên tiềm thức mới sinh ra phản ứng mộng du để tích trữ lương thực.
Khi ấy, mỗi lần Trần Đường giấu đồ, Tần Hạ đều lén lấy ra, nếu không cái nhà đó đã sớm bốc mùi.
Về sau, khi Trần Đường dần thích nghi với cuộc sống bên kia, tình trạng mộng du cũng biến mất. Không ngờ quay về rồi lại tái phát.
Tần Hạ không đánh thức cô, chỉ yên lặng ngồi xuống bên cạnh.
Trần Đường đã cạy được một khe hẹp nơi góc tủ, rồi cẩn thận giấu vật quý giá trong lòng bàn tay vào trong đó.
Là thẻ ngân hàng.
Tần Hạ bật cười.
Trong thẻ đó là toàn bộ tài sản của Trần Đường, là kết quả của nửa năm nỗ lực, đúng là đáng để giấu kỹ thật.
Sau khi cất xong, cô còn lấy khăn lông phủ lên che lại, lúc này mới hài lòng rời đi. Cả quá trình cô đều nhắm mắt, nhưng khoé miệng lại khẽ cong lên, trông tâm trạng rất tốt.
Tần Hạ lập tức tiến lên, lặng lẽ lấy lại thẻ ngân hàng, nhét lại vào túi áo ngủ của Trần Đường.
Phải lấy ra mới được.
Trần Đường hoàn toàn không biết mình bị mộng du, nếu sáng ra tỉnh dậy phát hiện thẻ mất, cô chắc chắn lại nghi ngờ là do Tần Hạ lấy, giống hệt như chuyện cái bánh kem lần trước.
Nhưng lần này, Trần Đường không rời đi ngay sau khi giấu đồ, mà bắt đầu đi loanh quanh trong phòng khách.
"Trần Đường, cẩn thận đấy!"
Cô còn chưa quen thuộc với cách sắp xếp đồ đạc nơi này, suýt nữa đụng vào ghế mấy lần, khiến Tần Hạ hoảng hốt chạy đi dọn sạch hết chướng ngại trước mặt.
Chẳng mấy chốc, phòng khách đã bị cậu "dọn dẹp" đến không ra hình dạng gì.
Ban đầu Tần Hạ còn thấy buồn cười, nhưng khi thấy Trần Đường mò tới gần cửa, còn định mở cửa bước ra ngoài, cậu lập tức tiến tới ngăn lại, ngập ngừng một chút rồi nhẹ nhàng nắm tay Trần Đường, dắt cô quay về phòng ngủ, giúp cô đắp lại chăn.
Lại ngồi chờ một lúc, xác nhận cô sẽ không tiếp tục mộng du nữa, Tần Hạ mới yên tâm rời đi.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng, cả ký túc xá đã vang lên tiếng hét đầy hoảng hốt: "Tiểu Nhất! Tiểu Nhất! Thẻ ngân hàng của tôi mất rồi! Tiền của tôi mất rồi! Đó là mạng sống của tôi đó!"
Tần Hạ từ tốn bước ra khỏi phòng, thấy Trần Đường đang luống cuống như gà mắc tóc.
"Cô thử xem trong túi áo ngủ xem?"
Trần Đường đưa tay vào túi áo ngủ sờ thử, quả nhiên rút ra được một tấm thẻ mỏng vuông vức, cả người như trút được gánh nặng.
"Đúng thật là ở đây! May quá chưa mất, dọa chết tôi rồi!"
Cô áp tấm thẻ vào má, như trút được gánh nặng, xúc động nói: "Nếu không có cậu, tôi sống sao nổi chứ?"
Tần Hạ nhớ đến chuyện tối hôm qua, nói: "Hay là để tôi giữ giúp cô tấm thẻ ngân hàng này nhé."
Không thì sớm muộn gì cũng bị cô mộng du làm thất lạc, lúc đó lại phải đi tìm, phiền toái lắm.
"Tại sao?"
Tần Hạ mở đoạn video đã quay lại từ hôm qua: "Trần Đường, thật ra cô có thói quen mộng du. Tối hôm qua lại phát tác rồi."
Trần Đường nhìn hình ảnh của chính mình trong màn hình, ngẩn người.
"Tôi... tôi từng như vậy à?"
"Trước kia cô hay giấu đồ ăn trong phòng trọ."
Nghe đến đây, cô bước đến bên chiếc tủ xuất hiện trong video, quả nhiên phát hiện ra khe hở hôm qua mình đã cạy ra, lập tức cau mày, rồi lại nhìn sang tấm thẻ ngân hàng trong tay, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa qua.
"Vậy cậu giữ giúp tôi đi."
Mộng du đúng là quá nguy hiểm, nhỡ lần sau thật sự làm mất thẻ, cô chắc chắn sẽ sống dở chết dở.
Dù sao tiền trong thẻ cũng là Tần Hạ cho cô, chắc cậu không đến mức lật mặt cướp trắng luôn đâu ha?
Tần Hạ mỉm cười nhận lấy.
"Yên tâm, tôi chỉ giữ giùm thôi. Cô vẫn có thể dùng tài khoản qua thiết bị di động như bình thường."
Trần Đường vẫn chưa nỡ, mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, vừa không ngừng dặn dò: "Chờ đến khi tôi không mộng du nữa, nhớ phải trả lại đấy nha."
Tần Hạ gật đầu, thấy cô như vậy, khóe miệng bất giác cong lên.
"Cậu cười gì đấy? Nhìn tôi kiểu gì thế?"
Tần Hạ cất thẻ xong, chuyển đề tài: "Ông bà nội tôi đã về rồi, mai chúng ta đến thăm họ nhé."
Bốn mươi năm trước, nhà họ Tần và nhà họ Thẩm mạnh tay kết hợp, qua bốn mươi năm phát triển, đến nay sản nghiệp nhà họ Tần đã nằm trong top đầu thế giới.
Biệt phủ tọa lạc giữa trung tâm thành phố không đến mức xa hoa lộng lẫy, nhưng lại mang nét cổ kính thanh nhã. Kiến trúc gỗ tinh tế đẹp đẽ như vườn cảnh, đứng giữa một đô thị tràn ngập cảm giác công nghệ tương lai lại càng thêm nổi bật.
Trần Đường đi bên cạnh Tần Hạ, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Tuy mới chỉ nửa tháng trôi qua, nhưng với Tần Hạ, à không, là Tần Thời Uyên và Trần Đường thật sự kia, thì đã là bốn mươi tám năm rồi.
Không biết hiện giờ bọn họ thế nào rồi?
Tần Hạ nói, ông bà cậu thay đổi không nhiều, vậy chắc mình vẫn nhận ra được. Nhưng còn họ thì sao?
Vừa nghĩ đến đây, còn chưa kịp gặp người, từ trong nhà đã vọng ra một trận mắng té tát: "Cái thứ này là cái gì hả?! Tần Thời Uyên, ông nói đi, trong cuốn tự truyện này viết cái quái gì vậy?! Cái gì mà tôi không có ông thì không sống nổi? Gì mà tôi yêu ông đến mức điên dại, còn tranh giành ông với bạch nguyệt quang? Ông nằm mơ ra cái vở kịch này từ lúc nào vậy hả?!"
Giọng nói có chút khàn khàn vì tuổi tác, nhưng khí thế thì vẫn còn nguyên vẹn.
Ngay sau đó, là một giọng đàn ông đầy chột dạ.
"Tôi... tôi đâu có nói như vậy đâu mà... Điềm Điềm, bà tin tôi đi, là do nhỏ ký giả đó bịa đặt hết đấy! Tôi lập tức tìm nó tính sổ luôn!"
"Ông đứng lại đó cho tôi! Khoản này, tôi phải tính sổ với ông trước đã!"
-
Trần Đường vừa nghe thấy giọng nói ấy, liền đoán được thân phận của hai người kia, không khỏi tăng tốc bước chân. Vừa bước vào phòng khách, cô đã thấy một bà cụ dáng người nhỏ nhắn đang tức giận túm cổ áo một ông cụ trên sofa, trông như thể định xách ông ấy lên luôn, khí thế hừng hực.
Tuy từ đường nét khuôn mặt vẫn có thể nhận ra vài nét quen thuộc, nhưng cả hai người giờ đều tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Trần Đường trừng to mắt, có chút khó tiếp nhận, rõ ràng mới nửa tháng trước thôi, lần cuối cùng gặp mặt, họ vẫn còn trẻ trung phơi phới cơ mà.
Chớp mắt một cái, đã hóa thành bà lão nổi loạn rồi?!
Cô quay đầu lại, chất vấn Tần Hạ: "Cậu gọi cái này là 'không thay đổi nhiều' đó hả?"
Tần Hạ cười gượng: "Ờm... ông bà nội tôi hồi trước không phải như thế này đâu. Có thể là do thời gian tuyến bị thay đổi, nên ảnh hưởng ít nhiều..."
Trong dòng thời gian ban đầu, Bạch Điềm Điềm đúng là kiểu hoa cỏ dựa dẫm, nhưng bây giờ bà đã có sự nghiệp của riêng mình, thiết kế và chế tạo phi thuyền bay, được xếp vào hàng đầu ngành. Vẫn kiên trì tập thể thao mấy chục năm, nên đâu còn là cô nàng nha đầu ngốc của ngày xưa nữa.
Tần Hạ cẩn thận nói tiếp: "Trần Đường, còn một chuyện nữa tôi cần nói với cô, chuyện dùng thuật toán AI để thực hiện du hành thời gian, tôi chưa từng nói với ai, nên..."
Trần Đường gật đầu.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không tiết lộ thân phận của mình đâu."
"Cảm ơn cô."
Tần Hạ biết ngăn cản không để Trần Đường và Bạch Điềm Điềm nhận ra nhau là rất tàn nhẫn, nhưng cái giá để sửa lại tuyến thời gian vốn đã quá lớn, cậu không thể liều lĩnh lần nữa.
Cậu dẫn Trần Đường bước đến gần.
"Ông bà nội, để cháu giới thiệu, cô ấy là..."
Còn chưa kịp nói hết câu, Bạch Điềm Điềm đã quay đầu nhìn thấy Trần Đường, sững người tại chỗ.
Bà mở to mắt như không dám tin, buông tay khỏi cổ áo Tần Thời Uyên, chống gậy bước lại gần, ngẩng đầu chăm chú quan sát khuôn mặt trước mắt, trong ánh mắt ngập tràn hồi ức và hoài niệm.
"Cháu nhìn giống hệt một người bạn của bà... một người bạn đã rất lâu rồi không gặp..."
Trần Đường mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bà.
"Được giống bạn bà là vinh hạnh của cháu."
Vì bạn bè chẳng phân biệt tuổi tác.
Vài ngày sau, Trần Đường và Bạch Điềm Điềm lại trở thành bạn thân.
Giống như đã quen nhau suốt bốn mươi năm, khoảng cách tuổi tác khổng lồ ấy hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới tình cảm giữa hai người, họ cùng nhau đi dạo, cùng nhau tập thể dục, cùng nhau học hỏi.
Tần Thời Uyên nay đã già, sau khi đi tính sổ với nhà báo từng viết cuốn tự truyện cho mình, yêu cầu thu hồi toàn bộ sách, về đến nhà lại bắt gặp cảnh này, không khỏi khó hiểu: "Chắc đời tôi có thù oán gì với người tên Trần Đường..."
Bốn mươi năm trước tiễn một người đi, bốn mươi năm sau lại xuất hiện một người nữa.
Trong thời gian ở nhà họ Tần, Trần Đường cũng gặp lại Bạch Minh Nghĩa.
Ông nhìn già hơn tất cả mọi người, đang điều hành một công ty bảo vệ. Không còn là cậu thanh niên ngông cuồng ngày trước, mà trông đã thật sự là một ông chú hay cằn nhằn, trí nhớ ngày càng giảm, cách vài hôm lại lôi Tần Hạ và Trần Đường ra dạy dỗ.
"Hai đứa còn trẻ, nhất định đừng đi lầm đường như ông hồi đó. May mà lúc ấy có người giúp ông. Ối trời, cô ấy ra tay dữ dội lắm, đến giờ nhớ lại vẫn thấy đau... À mà... cô ấy tên là gì nhỉ? Gì gì nhỉ..."
Nói đến đây, ông ấy đã ngủ gục trên sofa mất tiêu rồi.
Tần Hạ còn dẫn Trần Đường đi thăm ông Vương và Chương Thanh Đồng.
Trong công viên, Chương Thanh Đồng giờ đã là bà cụ, đang chơi với cháu gái, cười tươi hạnh phúc.
Còn ở nghĩa trang, trên bia mộ là hình ông Vương lúc còn trẻ.
Trần Đường nhìn chăm chú vào mái tóc dày mượt trong ảnh, hồi lâu mới hỏi: "Ông ấy về sau mọc tóc lại rồi hả?"
Tần Hạ: "Tóc giả."
"...Ờ."
Đặt bó hoa xuống, hai người cùng nhau quay về trường.
-
Nửa năm sau, Trần Đường chính thức tham gia kỳ thi tuyển sinh, trở thành học sinh đầu tiên đến từ khu ổ chuột trong lịch sử của A Đại.
Bốn năm sau, Trần Đường tốt nghiệp, từ chối tất cả các lời mời từ các tập đoàn lớn, mang theo tài liệu đã chuẩn bị suốt nhiều năm, đến trước Bộ Giáo Dục.
Tần Hạ xách theo cặp tài liệu, hỏi: "Muốn anh đi cùng em không?"
Trần Đường ngước lên nhìn cánh cổng Bộ Giáo Dục, ánh mắt nghiêm túc.
"Không cần đâu. Em tự vào được."
Tần Hạ mỉm cười, không tiến lên nữa, chỉ dặn một câu: "Vậy anh sẽ đợi em ở ngoài."
"Ừm."
Trần Đường hít sâu một hơi, bước lên bậc thềm. Khi đến cửa, cô quay đầu lại, nở một nụ cười rực rỡ: "Chờ tin tốt từ em nhé."
Cô vẫn giữ mái tóc ngắn đến tai, áo khoác vest đen hai hàng nút ôm trọn eo thon, dáng người cao ráo dứt khoát, tay xách cặp tài liệu, tự tin sải bước đi vào.
Tần Hạ đứng yên đó nhìn theo bóng lưng cô, một lúc sau mới lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, vương theo nụ cười đầy hy vọng và chờ đợi.
"Anh ở đây cũng có một tin tốt."
- HOÀN TOÀN VĂN -