Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 7

Thực ra lúc mẹ Tần vừa đến tầng trệt, lễ tân đã gọi báo từ sớm, ban nãy anh ta cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, thế nên mới chui tọt ra sau tủ mà trốn.

Khác hẳn với dáng vẻ chật vật khi nãy, lúc này anh ta lại ra vẻ bình tĩnh đến lạ thường.

"Cho bà ấy vào đi."

Dứt lời, Trần Đường lập tức để ý thấy anh ta khẽ hít sâu một hơi, như thể đang chuẩn bị ra chiến trường.

Trần Đường nói: "Mẹ ngài vừa đi rồi."

Tần Thời Uyên sững người, cả người như ngừng hoạt động, kinh ngạc quay lại nhìn cô: "Đi rồi?"

"Vâng. Ban nãy bà ấy nhất quyết đòi xông vào, tôi nhớ lời dặn của ngài là không được phép cho ai làm phiền khi chưa có sự đồng ý, cho nên để ngăn bà ấy lại, tôi buộc phải dùng một số biện pháp đặc biệt, có thể hơi cực đoan một chút."

"Cực đoan là tốt!"

Tần Thời Uyên phấn khích như bắt được vàng, bước chân còn rón rén đi ra cửa, hé mở xem xét tình hình bên ngoài, xác nhận không có ai mới thở phào một hơi.

"Thư ký Trần, cô làm rất tốt, tôi rất tự hào về cô."

Trần Đường: Anh đừng chỉ tự hào suông, đưa tiền đây.

Có lẽ ánh mắt cô quá mãnh liệt, Tần Thời Uyên chủ động mở miệng: "Muốn thưởng gì, cứ nói."

"Tôi muốn nghỉ phép."

"Không được."

"Vậy tôi muốn tiền thưởng."

Tần Thời Uyên im lặng vài giây, rồi nói: "Chúng ta quay lại bàn về yêu cầu trước đó đi."

Đồ ki bo.

Trần Đường nhớ lại đám nhân viên ban nãy vừa nghe nhắc tới tiền là chạy biến, chẳng lẽ đây là văn hoá doanh nghiệp?

Cô cố tình thở dài một hơi: "Chỉ là tôi thấy hơi khó xử thôi... Ban nãy mãi lo đối phó với mẹ ngài, nên vẫn chưa làm xong báo cáo..."

Mười phút trôi qua từ đời nào rồi.

Tâm trạng Tần Thời Uyên đang tốt, hào phóng vung tay: "Không sao, báo cáo khỏi làm cũng được!"

"Vâng, Tổng giám đốc."

Trần Đường gật đầu, cười toe toét như con mèo vừa cướp được cá.

Tần Thời Uyên: "Cô làm rất tốt. Lần sau nếu người nhà tôi còn đến, cô cứ bất chấp tất cả, chặn hết ở ngoài cho tôi. Tôi không muốn thấy họ."

Trần Đường âm thầm xoay xoay cổ tay, với một câu "bật đèn xanh" như kia, sau này cô có thể toàn quyền bung xõa rồi. Nghĩ lại, hôm nay vẫn còn hơi giữ kẽ.

Vừa ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Trần Đường liền thắc mắc:

"Không phải chứ, Tần Thời Uyên sợ mẹ mình dữ vậy à?"

Cái dáng anh ta trốn sau tủ ban nãy, rõ ràng là vì sợ mẹ tới mới trốn chui trốn nhủi như thế.

Trong nguyên tác mô tả, mỗi lần đối mặt với sự áp chế từ mẹ, Tần Thời Uyên đều lạnh lùng phản kích, quyết đoán chiếm thế chủ động, tuyệt đối không phải cái dáng vẻ lúc nãy.

"Bộ cái bản tiểu thuyết nguyên tác mấy người đưa cho tao là bản lậu hả?"

Hệ thống 001: 【Không đời nào. Nội dung cốt truyện không sai đâu, đảm bảo chính xác tuyệt đối.】

"Vậy vừa rồi cái màn trốn tủ của Tần Thời Uyên là cái giống gì?"

Hệ thống lập tức rơi vào im lặng, một hồi lâu sau mới nói:【Chuyện này... tôi sẽ tiến hành điều tra thêm.】

Trần Đường rất muốn hỏi, điều tra bằng cách nào? Chẳng lẽ mày còn có thể mò tới hỏi chính tác giả?

Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc, tâm trạng Tần Thời Uyên đang cực kỳ vui vẻ.

Từ nhỏ, ba mẹ nhà Tần đã luôn thiên vị đứa em trai, anh ta dù có giỏi đến đâu cũng không được công nhận, lúc nào cũng bị chỉ trích từ vị trí đạo đức cao chót vót. Vừa rồi nghe tin Bùi Lan lên đây, đầu óc anh ta lập tức ong ong, chuẩn bị tâm lý để bị hành cho nhừ tử, ai dè cô thư ký mới này lại nhẹ nhàng dẹp được bão.

Bao năm nay, cuối cùng cũng được nở mày nở mặt một lần!

Tần Thời Uyên mở lại bản báo cáo vừa giao cho Trần Đường, hứng khởi bắt tay vào làm.

Làm xong báo cáo trong mười phút, lòng anh ta vẫn còn tò mò: Rốt cuộc bên ngoài lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Bùi Lan nổi tiếng mặt dày không sợ ai, Trần Đường làm cách nào đuổi được bà ta đi?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán ra, anh ta bèn nhấn chuông gọi nội tuyến, gọi trợ lý Chương Thanh Đồng vào.

"Từ nãy đến giờ, thư ký Trần đã làm gì mà khiến mẹ tôi bỏ đi vậy?"

Chương Thanh Đồng nhớ lại cảnh tượng khi nãy, sắc mặt có chút khó xử.

"Ngài thật sự muốn biết à?"

"Nói đi."

"Thư ký Trần dọa sẽ tè lên người bà ấy."

Phụt—!

Tần Thời Uyên phun nguyên một ngụm cà phê ra, văng luôn lên bản báo cáo mới làm xong.

"Cô ấy thực sự dám làm vậy á?!"

Chương Thanh Đồng gật đầu.

Lúc đó nhìn không giống đang diễn chút nào.

Tần Thời Uyên: "Lúc mẹ tôi bỏ đi, có chật vật lắm không? Có tức không?"

"Có ạ."

"Tốt! Gửi cho tôi đoạn video camera giám sát lúc đó đi."

Cửa văn phòng có gắn camera, chắc chắn toàn bộ cảnh tượng đó đều bị ghi lại.

Chương Thanh Đồng lo anh ta sẽ vì chuyện này mà phạt Trần Đường, dù sao hành động đó cũng hơi quá đà, vội vàng lên tiếng can ngăn: "Tổng giám đốc, ngài đừng trách thư ký Trần, thật ra cô ấy cũng chỉ là..."

Tần Thời Uyên giơ tay ra hiệu ngừng lại, nói: "Không cần nói nữa. Mau gửi clip qua đây, tôi muốn xem lại cho thật đã đời."

Bình Luận (0)
Comment