Một
Lâm Mộc Nam nhất thời nổi hứng, sau khi làm việc xong chạy đến trường quay chương trình để xem Phí Mạo.
Chương trình lần này được ghi hình trong phòng thu, quy trình đơn giản, người dẫn chương trình trò chuyện cùng khách mời, chơi vài trò chơi, cuối cùng tương tác với fan.
Ngoại trừ Phí Mạo, tham gia ghi hình còn có mấy tiểu thịt tươi đang nổi danh. Tất cả đều nhỏ tuổi hơn Phí Mạo, từng người đều phải gọi anh một tiếng tiền bối.
Phí Mạo ngồi tại chiếc ghế do người dẫn chương trình sắp xếp, khéo léo trả lời vấn đề.
Hai
Lâm Mộc Nam ngồi nhìn trên ghế sô pha bên cạnh, lâu sau cảm thấy hơi buồn ngủ, cầm điện thoại di động lên chơi một lúc.
Kết quả điện thoại di động không thể khiến cậu xua đi cơn buồn ngủ, ngược lại còn liên tục ngáp.
Lâm Mộc Nam lấm lét nhìn trái nhìn phải, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn về phía sân khấu, liền quấn y phục trên người, nằm vật xuống sô pha ngủ say như chết.
Yên lặng ngủ như một con thỏ.
Vạn Hoan Hoan ở bên cạnh nhìn kỹ bằng hai con mắt, trong lòng thở dài.
Phí Mạo đẹp trai như vậy mà cũng có thể nhìn đến ngủ được???
Ba
Lâm Mộc Nam quá mệt, buổi trưa cậu không nghỉ giải lao, liên tục phê duyệt tài liệu, không thôi sẽ không rảnh đến xem chương trình.
Lâm Mộc Nam bị tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô trong trường quay đánh thức, lúc tỉnh dậy run run một chút, không rõ ràng ngày giờ tháng năm.
Đầu óc quả dưa của Lâm Mộc Nam còn chưa vận hành nổi, hoàn toàn đứng máy. Cậu mơ mơ màng màng đứng lên, đến thẳng trên sân khấu, Vạn Hoan Hoan trơ mắt nhìn Lâm Mộc Nam hết sức thành thạo ngồi trên đùi Phí Mạo, nằm trong lồng ngực của đối phương rồi nhắm mắt.
Trên lẫn dưới sân khấu đều hơi hỗn loạn.
Người dẫn chương trình nhìn thấy một người chạy lên sân khấu, lại nhìn thấy Phí Mạo thân mật ôm lấy người kia, người dẫn chương trình nhìn qua: “Phí Mạo…”
Phí Mạo nhấc một tay lên, ra hiệu cho anh ta đừng nói chuyện, sau đó một tay đỡ mông của Lâm Mộc Nam, một tay giữ sau gáy của cậu, ôm cậu xuống sân khấu.
Trên sân khấu đúng lúc đang tiến hành trò chơi, chia làm hai đội, đội của Phí Mạo vẫn chưa vào cuộc.
Bốn
Phí Mạo ngồi vào trên ghế sô pha, ôm Lâm Mộc Nam gọi: “Nam Nam? Nam Nam?”
Lâm Mộc Nam lẩm bẩm một tiếng: “Anh đừng ồn, em mệt.”
Phí Mạo vò tóc của cậu, xoay người đặt Lâm Mộc Nam nằm xuống trên ghế sô pha mềm mại, Lâm Mộc Nam níu lấy cổ tay áo vét của Phí Mạo không buông.
Phí Mạo cởi áo vét trên người ra, Lâm Mộc Nam ôm vào trong lòng, hít hai cái như được hít thuốc phiện, thỏa mãn cà cà.
Năm
Mãi đến lúc trước khi về nhà, Lâm Mộc Nam mới hoàn toàn tỉnh lại, nhân viên đi tới đi lui bốn phía, di chuyển đạo cụ, khán giả rút ra ngoài như thủy triều, ánh đèn sáng rực xuyên suốt phòng thu.
Lúc cậu đang ngồi mơ màng trên ghế sô pha, Phí Mạo đi tới sờ vành tai của cậu: “Tỉnh rồi?”
“Ừm,” Lâm Mộc Nam đứng dậy, “Em mơ thấy em lên sân khấu.”
Phí Mạo dắt cậu đi ra ngoài: “Em quả thật lên sân khấu.”
Lâm Mộc Nam: “Hở?”
Sáu
Chương trình còn chưa phát sóng, đoạn clip ngắn khi Lâm Mộc Nam lên sân khấu đã bị truyền ra ngoài. Trên mạng bình luận sục sôi ngất trời.
Lâm tổng ngồi trong phòng làm việc nhìn chằm chằm máy vi tính, nói với Thẩm thư ký: “Một bước sảy chân ngàn đời ôm hận. Mặt mũi em mất sạch sành rồi.”
Thẩm Thường Khiêm: “Không có, cậu lại không có ngáy không có nói mớ không có chảy nước miếng.”
“Anh không hiểu.” Gương mặt con nít của Lâm Mộc Nam bình tĩnh nói, “Em một chút cũng không có khí chất tổng tài.”
Tổng tài, làm sao sẽ ngủ giống như đầu heo lên sân khấu như thế!
Bảy
Ngoại trừ chuyện lên sân khấu, đoạn hot nhất trên mạng là khi tương tác với fan, có khán giả hỏi Phí Mạo: “Lúc Lâm tổng lên sân khấu, anh có thấy lúng túng không?”
Phí Mạo bình thản nói: “Không có, tôi chỉ nghĩ muốn hôn em ấy.”
Đoạn này đã trở thành trailer của chương trình, Lâm Mộc Nam xem liên tục ba mươi lần, còn tải xuống.
Lưu trong USB một phần, trong ổ đĩa máy tính một phần, trong Baidu Netdisk một phần, trong album điện thoại di động một phần.
Đề phòng bị mất.
Tám
Buổi tối, Lâm Mộc Nam nằm trên giường, hỏi Phí Mạo: “Sao anh lại muốn hôn em thế?”
Phí Mạo dùng ngón tay đồ lại đường viền vành tai của cậu, rồi dùng tay vuốt ve, nói: “Bởi vì em đang ngủ, trước khi đang ngủ nên có hôn đang ngủ chứ. Tựa như hôn ngủ ngon ấy.”
Lâm Mộc Nam nghĩ, có lý. Cậu nhắm mắt lại: “Vậy bây giờ em đang ngủ rồi, anh cho em hôn đang ngủ đi.”
Phí Mạo giương khóe miệng, hôn cậu ba lần: “Hôn đang ngủ, hôn ngủ ngon, cùng với một cái hôn thích em.”