Du Niệm lại nghĩ đến một vấn đề: “Nếu cậu muốn hắn ghen, sao không đến nhà Thi Tiêu Nại?"
Thiện Sơ trầm mặc một lúc, nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."
Du Niệm suy nghĩ: "Thế sao lại chọn tôi?"
Du Niệm có thể nghĩ đến rất nhiều cái tên, chỉ cần Thiện Sơ muốn, ngoắc ngoắc ngón tay thôi cũng có người tự nguyện bị lợi dụng.
Thiện Sơ cười nói: “Vì anh không thích tôi đó!"
Du Niệm thắc mắc: “Dựa vào đâu mà nói tôi không thích cậu?"
Trong đầu Thiện Sơ nổ cái ầm: "Ý gì? Chẳng lẽ anh thích tôi...?"
Du Niệm đáp: “Tôi không có ác cảm với cậu nhưng cũng không đến mức thích."
Du Niệm thẳng thắn.
“……” Thiện Sơ trầm mặc một chút, “Vậy anh còn hỏi thế làm gì?"
Du Niệm nghi hoặc: “Câu hỏi của tôi có vấn đề à?"
“Mấy câu hỏi kiểu "Làm sao cậu biết tôi không thích cậu"..." Thiện Sơ xoa mi tâm, "Người bình thường nói như vậy ám chỉ tán tỉnh mập mờ"
Du Niệm nói: “Tôi không phải người bình thường.”
Thiện Sơ dựng thẳng ngón cái: “Tuyệt, anh không bình thường, anh trâu bò."
Du Niệm khựng lại, chậm rãi giải thích: "Tôi chỉ muốn biết sao cậu có thể xác nhận ai đó có thích cậu hay không."
Thiện Sơ suy nghĩ nửa ngày, nhưng không thể tìm ra nguyên nhân.
“Dựa vào cảm giác..." Thiện Sơ cảm thấy khó tả, "Rất khó dùng tiêu chuẩn khoa học và khách quan để xác định loại chuyện này.”
“Hoàn toàn có thể.” Du Niệm nói, “Chỉ cần kết nối với máy móc giám sát sóng não là được."
Thiện Sơ lại tặng cho y một ngón cái: "Ngài quả nhiên không bình thường. Ngài là nhất."
Nhưng Thiện Sơ không hề quên Du Niệm là một người tinh thông tâm lý học, hơn nữa còn có sức quan sát vô cùng tốt. Dù gì thì y cũng là người đầu tiên nhắc nhở Thiện Sơ về mối quan hệ giữa cậu và bá tước Grey.
Thiện Sơ bất giác nghi hoặc: “Nhìn anh giống người trì độn trong tình cảm..."
“Không phải.” Du Niệm trả lời, ngữ khí thong thả, “Ngược lại, tôi khá nhạy bén ở phương diện này."
Thiện Sơ kinh ngạc trong chốc lát, tuy nhiên cậu không cho rằng Du Niệm đang khoe khoang.
Dựa vào việc Du Niệm nhìn thấu sự ngụy trang của bá tước Grey trong thế giới thực, cũng có thể kết luận y thật sự nhạy bén.
“Vậy anh cần gì phải hỏi tôi cách xác nhận người thích mình?" Thiện Sơ nói, "Chính anh hẳn cũng tự nhận ra."
Du Niệm đáp: “Vì cậu là người làm thí nghiệm nên tôi muốn hiểu biết cậu hơn. Giống như là... Tôi có thể phân biệt mùi vị khác nhau, nhưng tôi cũng muốn biết làm thế nào những con chuột trong phòng thí nghiệm của tôi cảm nhân hương vị."
“……” Thiện Sơ: Đã hiểu, mình mẹ nó chỉ là một con chuột!
Cho nên, trong viễn cảnh giấc mơ Du Niệm luôn vô cảm đặt câu hỏi cho Thiện Sơ. Điều này không có nghĩa y là môth nhà khoa học điên không có tình cảm. Y chỉ đang phân tích tâm lý Thiện Sơ mà thôi.
Thiện Sơ cảm thấy không quá thoải mái.
Nhưng suy nghĩ lại, cậu tự nguyện chạy tới tham gia thực nghiệm của y, bị nghiên cứu bới móc cũng là chuyện thường tình.
Trong việc này, cậu còn phải cảm kích y, không có gì phải lo lắng.
- -----------
Vì kíɧ ŧɧíɧ bá tước Grey, Thiện Sơ quyết định đi "hẹn hò" với Du Niệm.
Đương nhiên là giả vờ hẹn hò.
Nếu Thiện Sơ muốn hẹn hò, có thể tìm đến những người khác, thậm chí là người công cụ Thi Tiêu Nại vẫn đang tùy thời đợi mệnh.
Nhưng bây giờ cậu không muốn nảy sinh khúc mắc tình cảm với ai ngoài bá tước Grey, cuối cùng cậu quyết định tìm một người không thích mình, nhưng vẫn đồng ý phối hợp cùng mình như Du Niệm.
Địa điểm hẹn hò là một công viên giải trí, trước khi đi cậu còn cố tình đăng bài trên trang cá nhân, cài đặt chế độ chỉ mình bá tước Grey thấy được, Thi Tiêu Nại thì không.
Nói cách khác, bá tước Grey hoàn toàn có thể biết được hai ngày sau Thiện Sơ sẽ đi công viên giải trí.
Hôm đó, Thiện Sơ và Du Niệm cùng nhau rời nhà.
Du Niệm lái một chiếc xe thương mại tương đối khiêm tốn, chở Thiện Sơ đến thẳng bãi đỗ xe của công viên.
Lúc chuẩn bị xuống xe, Thiện Sơ nói với Du Niệm: “Anh phải cười nhiều hơn."
“Vì sao?” Du Niệm hỏi.
Thiện Sơ nói: “Hiện tại tôi và anh sắm vai một đôi đi hẹn hò, anh hiểu không? Tưởng tượng anh cùng người mình thích đi chơi ấy......."
Du Niệm nói: “Tôi không thích nam.”
“……” Thiện Sơ cảm thấy mình sắp tức chết.
Du Niệm nhanh chóng tiếp thêm một câu: "Nhưng mà tôi hiểu ý cậu rồi, tôi biết phải làm gì."
Thật ra Tiện Sơ còn muốn xác nhận: Anh biết thật hay giả vậy? Không thì chúng ta thử trước một chút...
Nhưng Du Niệm không cho cậu cơ hội mở miệng.
Du Niệm xuống từ ghế lái, vòng qua bên cạnh mở cửa xe cho Thiện Sơ.
Khi Thiện Sơ xuống xe, Du Niệm thân sĩ đỡ lấy cậu: "Cẩn thận". Giọng nói vô cùng ấm áp.
Đây là lần đầu Thiện Sơ nghe Du Niệm nói chuyện dịu dàng như vậy, nhất thời sợ ngây người.
Mãi sau, Du Niệm dẫn Thiện Sơ vào công viên, thái độ ân cần, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng hũ nút mọi khi.
Thiện Sơ thập phần khϊếp sợ: Thì ra anh ta thật sự biết phải làm gì!
Trong ấn tượng của Thiện Sơ, Du Niệm không phải là người thích nói chuyện, một trạch nam kỹ thuật điển hình không giỏi giao tiếp với người khác.
Nhưng hiện tại xem ra, Du Niệm có chỗ nào không thông thạo?
Y chỉ là lười tỏ ra lõi đời mà thôi.
Thật sự cần y diễn bộ dạng này, y vẫn có thể làm được.
Hôm nay là thời gian làm việc, hơn nữa thời tiết còn ẩm, nên trong công viên không có quá nhiều người.
Chỉ có hai ba người đi trên đường xi măng, đa phần là những cặp đôi.
Đi dạo với Du Niệm được vài phút, Thiện Sơ chợt nhận ra chỗ bất thường: Tốc độ của Du Niệm thay đổi.
Du Niệm là người có tiết tấu nhanh nhẹn, bình thường bước đi cũng rất nhanh, hơn nữa sải chân còn dài.
Lúc trước khi Thiện Sơ đến tìm Du Niệm bàn bạc hàng mục, thường xuyên không đuổi kịp bước chân của y, không thể không chạy bước nhỏ đuổi theo Du Niệm.
Điều này tạo nên khung cảnh tương phản, Thiện Sơ chạy bước nhỏ, còn Du Niệm sải đôi chân dài, tiêu sái bước đi.
Nhưng lúc này, tốc độ của Du Niệm hoàn toàn dựa theo Thiện Sơ, Thiện Sơ tăng tốc, y cũng tăng, Thiện Sơ bước chậm, y liền chậm lại.
Khi Thiện Sơ quay đầu nhìn Du Niệm, Du Niệm không còn ngó lơ nữa, mà nhanh chóng đáp lại tầm mắt cậu, khóe miệng khẽ cong, cười như không cười.
Thiện Sơ quan sát y hồi lâu, ý cười trên mặt Du Niệm càng rõ, duỗi tay chạm vào trán Thiện Sơ: "Sao vậy? Nhìn anh như thế?"
Bọn họ đứng ở bờ sông, gió lạnh thổi tới khiến Thiện Sơ có chút rét run.
Rốt cuộc, vì muốn đẹp lúc hẹn hò nên cậu ăn mặc tương đối mỏng manh.
“Lạnh không?” Thanh âm Du Niệm rất khẽ, nghe êm tai.
Y vừa nói, dùng thân thể chặn đầu gió, vừa cởϊ áσ khoác, khoác lên vai Thiện Sơ.
Thiện Sơ ngẩng đầu nhìn y, chỉ thấy khóe môi Du Niệm ẩn chứa ý cười, đôi mắt màu lục cong cong mê người, giống như yêu tinh tà mị trong truyện xưa.
Thiện Sơ nghĩ thầm: Người này không thể tin được. Nếu anh ta làm trà xanh, sẽ khiến giang hồ dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Hai người chơi hai trò chơi, sau đó liền có chút đói bụng.
Du Niệm chủ động đề nghị Thiện Sơ đi ăn với y.
Hai người đến một nhà hàng theo chủ đề¹, Du Niệm giúp Thiện Sơ kéo ghế dựa.
¹ Nhà hàng theo chủ đề (đôi khi còn là quán cà phê theo chủ đề hoặc quán bar theo chủ đề) là một kiểu nhà hàng sử dụng giao diện để thu hút những người đến.Trong lòng Thiện Sơ vô cùng xúc động: Mẹ nó, năm đó mình đầu tư cho anh ta 2 tỷ anh ta cũng chưa từng tiếp đón mình tốt thế này!
Nhân viên tạp vụ đặt nước Paris* trên bàn, Du Niệm cầm khăn giấy, mở nắp chai cho Thiện Sơ qua một lớp khăn.
Y không muốn đụng tay vào nắp chai, nhưng vẫn giúp cậu mở.
Thiện Sơ được chiều chuộng đến có chút bất an, rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là giả.
Thiện Sơ nói: “Em tự mở cũng được, dù gì em cũng là nam sinh..."
“Ồ, phải không?” Du Niệm nói, “Ngại quá, anh chưa từng hẹn hò với nam. Em biết mà, anh thẳng."
“……” Khóe miệng Thiện Sơ giật giật.
Hành động này trong mắt Du Niệm, dường như là Thiện Sơ đang không hài lòng: Bá tước Grey có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, thậm chí có khả năng bá tước Grey vẫn luôn ở gần đây quan sát, Du Niệm không nên nói vậy.
Du Niệm nghĩ nghĩ, lập tức bổ sung: “……Trước khi gặp em."
Thiện Sơ phun tào: Tới tới, nhà khoa học quái dị tán tỉnh tui.
Thật là một trải nghiệm mới lạ.
Thiện Sơ lịch sử hỏi ngược lại: "Thật à? Trước đây anh thích kiểu con gái như thế nào?"
Du Niệm mắc kẹt: Y đã từng thích bất cứ cô gái nào đâu.
Du Niệm trả lời: “Anh chỉ thích em."
Vẻ mặt Thiện Sơ cảm động, trong lòng phun tào: Ba hoa tiếp đi. Lão bánh quẩy còn giả vờ ngây thơ.
Thiện Sơ xấu hổ lắc đầu: “Em chẳng tin."
Du Niệm chỉ mỉm cười, màu xanh đậm trong đôi mắt y lấp lánh dưới ánh đèn, như ngọc phỉ thúy trưng trong tủ kính.
Bữa trưa của hai người cũng không kêu nhiều món, chỉ ăn chút salad, sau đó liền rời khỏi.
Thiện Sơ chỉ vào nhà ma, nói: “Em muốn đi cái này!”
Du Niệm nói: “Được.”
Hai người liền vào nhà ma.
Nhà ma trông khá tồi tàn, khắp nơi chỉ toàn một mảnh đen kịt.
Thời điểm Thiện Sơ cùng Du Niệm vào nhà, Du Niệm dùng âm thanh trầm thấp nói: "Nếu sợ thì la lên, nắm chặt tay anh."
Thiện Sơ lập tức trả treo: “Em mới không sợ.”
Du Niệm khẽ cười một tiếng, nói: “Ngại thì có thể níu ống tay áo."
Thiện Sơ có chút cạn lời, muốn nói: Anh hơi quá rồi đó, chúng ta chỉ diễn trò chút thôi.
Du Niệm cũng không phải diễn đến nghiện, chẳng qua y nhận thức được sự tồn tại của bá tước Grey.
Thiện Sơ nói: “Đừng xem thường em, em thật sự không sợ.”
“Anh biết rồi.” Du Niệm nói, “Em không sợ, cũng không thẹn thùng.”
Thiện Sơ cười: “Có gì phải thẹn chứ?”
Du Niệm liền nói: “Đúng đúng, anh với em, chỉ có anh hay ngại thôi."
Thiện Sơ ngây ngốc: Du Niệm mỗi ngày ru rú trong phòng thí nghiệm, rốt cuộc là học ai mấy câu âu yếm này đấy?
Du Niệm là kỹ thuật sư của mộng cảnh này, đối với sự biến hóa của giấc mơ, tất nhiên y cũng có chút mẫn cảm.
Y biết bá tước Grey đã tới, nhưng y chỉ bất động thanh sắc.
Nhân lúc Thiện Sơ đi trước, Du Niệm cố ý giả vờ không theo kịp. Rất nhanh y đã bị một đám người ngăn cách với Thiện Sơ, hai người cách nhau một đoạn xa.
Vì ánh đèn trong nhà ma mờ ảo, lối đi vòng vèo, Thiện Sơ nhất thời không chú ý đến điều đó.
Chờ đến khi Thiện Sơ hoàn hồn không thấy Du Niệm đâu, cậu cũng không lo lắng mấy: Du Niệm lớn như vậy rồi còn có thể chạy lung tung sao?
Chỉ là, Thiện Sơ không ngờ được, người bị lạc không phải Du Niệm mà là cậu.
Ngôi nhà ma này sắp đặt khá nhiều lối đi bí mật để tiện cho các nhân viên đóng giả làm ma di chuyển.
Thiện Sơ bước vào một cánh cửa, không đề phòng lạc vào một lối đi bí mật.
Cậu lảo đảo, ngã vào một vòng tay rắn chắc, mùi benzonin² quen thuộc ngay lập tức khiến trái tim khẩn trương của cậu nháy mắt thả lỏng: là bá tước Grey.
² Benzoin là một loại nhựa thơm, được thu từ vỏ một số loài cây trong chi Bồ đề. Mùi hương ấm áp và gợi nhớ đến Vani.Thiện Sơ ra vẻ không biết, làm bộ kinh hoảng hỏi: “Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
Bá tước Grey không lên tiếng.
Thiện Sơ ngửa mặt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dạng hắn trong bóng tối.
Bá tước Grey cúi đầu, dùng ngón tay phác họa trên gương mặt Thiện Sơ, như cái cách hắn đã làm nhiều đêm về trước.
Thiện Sơ nheo đôi mắt, nói: “Đừng náo loạn, Du Niệm……”
Tâm tình bá tước Grey chợt thắt chặt!
Ngón tay hắn dùng sức, siết chặt cằm Thiện Sơ.
Dù ánh đèn lờ mờ, nhưng dường như Thiện Sơ có thể nhìn thấy trong mắt bá tước Grey lóe lên tia hung ác, giống như một mãnh thú đầu đàn, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống cậu bất cứ lúc nào.
Thiện Sơ theo bản năng mấp máy môi, nhưng không quá một giây sau, nụ hôn nóng bỏng trực tiếp dừng trên đầu môi cậu.
Thiện Sơ không chống cự, hơi mở cánh môi, để đầu lưỡi đối phương có thể xâm nhập vào.
Trong trí nhớ của bá tước Grey, đây là lần đầu hắn hôn Thiện Sơ khi cậu ấy tỉnh táo --------- nhưng rốt cuộc có thật sự "tỉnh" hay không, còn chưa biết được.
Dù sao vừa nãy Thiện Sơ mới gọi tên "Du Niệm"
Bá tước Grey không khỏi cảm thấy cái tên này quá khó nghe!
Thiện Sơ ngẩng đầu, bị ép thừa nhận mạnh mẽ, nụ hôn tựa như cắn xé, nuốt chửng.
Tuy cậu mềm yếu, không còn sức lực, nhưng tư thế vẫn rất hoan nghênh.
Điều này khiến bá tước Grey đang kích động càng thêm cáu giận: Cậu ấy vẫn xem mình là Du Niệm sao?
Bởi vì là Du Niệm, cho nên tùy tiện hôn cậu ấy cũng không sao sao?
Thậm chí, bá tước Grey còn suy đoán: Bọn họ ở cùng nhau vài đêm, có phải không phải lần đầu hôn môi không? Có lẽ đã làm đến chuyện khác.....?
Nhưng không lâu sau bá tước Grey lấy lại lý trí mà kết luận.
Kể từ khi Thiện Sơ tuyên bố muốn đi công viên giải trí trên trang cá nhân, hắn đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Trước tiên hắn bao trọn công viên, kể cả hai ba "du khách" ít ỏi cũng là do hắn thuê nhân viên đến diễn trò.
Bá tước Grey ngồi ở phòng điều khiển, quan sát từng máy theo dõi lớn nhỏ.
Hắn thu mọi hành động của Thiện Sơ và Du Niệm kể từ khi đặt chân đến công viên vào mắt, có thể nhìn ra, Du Niệm không có nhiều cử chỉ tiếp xúc với Thiện Sơ, kể cả nắm tay. Thoạt nhìn có vẻ chỉ đang ở giai đoạn đầu ám muội.
Phát hiện điểm này khiến lửa giận bá tước Grey nguôi ngoai không ít.
Hắn càng đắm chìm trong cái hôn này.
Hành lang vốn dĩ chật chội, Thiện Sơ bị đè lên tường hôn sâu, suýt nữa không thể hô hấp.
Cậu dùng sức cắn môi bá tước Grey.
Bá tước Grey ăn đau lùi lại.
Thiện Sơ cảm thấy hiện tại cái gì cũng khó nói, mà muốn nói gì đó cũng không ổn.
Cậu cũng không định để bá tước Grey tự tại như vậy, lạnh lùng quát: “Anh không phải Du Niệm! Anh là ai?"
Ánh mắt Thiện Sơ hung dữ, nhìn về phía hành lang đen kịt, giọng nói run rẩy, có chút giả vờ cậy mạnh.
Cậu bất động trong hành lang chật chội, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, tựa như đang chờ một câu trả lời từ đối phương.
Nhưng cậu không đợi được câu trả lời.
Đối phương đáp lại, ấn cậu lên tường, ra sức hôn.
Tấm lưng gầy yếu của Thiện Sơ áp sát vách tường, đôi tay bị ép giơ cao, đè trên mặt tường. Cậu có chút hoảng loạn, theo bản năng khép hai chân lại, nhưng lại bị người nọ mạnh mẽ mà tách ra.