Lâm Triều Anh Sống Lại

Chương 8

Editor: Cún

Trên đường lớn Lâm Tương trấn cách núi Chung Nam Sơn một dặm, có rất nhiều người đang đi lại. Đối với Lâm Tương trấn có vẻ phồn hoa này mà nói thì người đến người đi nhiều như vậy chỉ là chuyện bình thường, nhưng làm cho người ta cảm thấy kì quái là những người qua đương đó dường như đang né tránh cái gì đó, cùng nhìn về một hướng. Nhìn theo ánh mắt của những người này, mọi người có thể nhìn thấy một cô nương mặc y phục màu trắng đang ôm một con ngân hồ xinh đẹp đang uống trà trong quán. Y phục màu trắng lạnh nhạt, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh băng, nhưng cô nương này lại tạo cho người khác một cảm giác rất thoải mái. Cô nương xinh đẹp này đối với Lâm Tương trấn mà nói là một khuôn mặt lạ hoắc, trông có vẻ là người đi đường xa bỏi vì mệt mỏi nên dừng chân nghỉ ngơi ở nơi này mà thôi.

Mặc kệ là người có thân phận địa vị gì thì lúc đi ngang qua đường đều đưa mắt nhìn về hướng cô nương nọ, nhưng không dám thật sự đi qua chào hỏi. Cô nương kia mặc dù thoạt nhìn thật nhu nhược nhưng ưu sầu trong đôi mắt kia lại xen kẽ một tia sát khí, chỉ cần bị nàng liếc mắt nhìn một cái ngươi còn có thể cảm nhận được một tia không rét mà run, Một ít người có mắt nhìn sẽ biết được thiếu nữ này nhất định là người trong giang hồ, không dễ trêu chọc. Nghĩ lại cũng đúng, nhà nào có thể để cho một thiếu nữ xinh đẹp như vậy ra ngoài du ngoạn một mình chứ? Nếu bị đại vương nào đo bắt đi thì không hay rồi. Cho nên mới nói a, cô gái nhỏ này nếu không phải là đại tiểu thư rời nhà trốn đi thì chính là hiệp nữ giang hồ võ công cao cười. Mà rất dễ nhận thấy người trước mắt này chính là người sau. Vậy nên mới nói, dù Lâm Triều Anh đã giấu khí thế mình trong vỏ bọc dịu dàng cũng đã khiến cho những kẻ ăn chơi trác táng khiếp sợ đi đường vòng. Cái gọi là “Chỉ dám nhìn từ xa mà không dám khinh nhờn” chính là như thế này.

Mà Lâm Triều Anh đang uống trà ở quán trà lại không hề chú ý đến ánh mắt nhìn mình của những người này, bởi vì ánh mắt của nàng luôn tập trung trên đường cái nhốn nháo người qua lại. Nhìn người nghệ nhân vì sinh kế mà bận rộn hay người cùng người nhà bạn bè đi dạo, quả thực mang đến một tia cảm giác thoải mái trong ngày hè oi bức. Vẻ mặt Lâm Triều Anh có chút giật mình, lúc trước sao mình có thể vì Vương Trùng Dương mà cả đời không rời khỏi Cổ Mộ nhỉ??? Vì một nam nhân không thương mình mà bỏ lỡ tất cả những phồn hoa tươi đẹp này, quả là lúc trước đầu óc mình không được rõ ràng lắm hoặc có thể nói là quỷ mê tâm hồn. May mắn tất cả có thể bắt đầu một lần nữa, nàng sẽ vì hạnh phúc của mình và người bên cạnh để sống tốt một lần nữa. Để cho những người thuộc phái Cổ Mộ kia sẽ không bận tâm đến các phép tắc của thế tục kia nữa, cuộc sống sẽ tự do tự tại hơn bất cứ ai.

Sau khi uống trà xong, Lâm Triều Anh ôm ngân hồ rời khỏi quán trà dưới ánh mắt ngượng ngùng của tiểu nhị, thấy trời đã hơi tối, Lâm Triều Anh liền đi vào một khách sạn quy mô khá lớn, tiến vào phòng chữ Thiên tốt nhất dưới ánh mắt tha thiết của tiểu nhị.

Sau khi để hành lí Tôn bà bà chuẩn bị và con ngân hồ Hàn Ly xuống giường, Lâm Triều Anh đi đến sau bình phong cởi bộ y phục cho dù đi lui đi tới vẫn trắng noãn như lúc bạn đầu, nhẹ nhàng ngồi vào bồn tắm đã được tiểu nhị chuẩn bị xong nước nóng từ trước. Lâm Triều Anh ngâm mình trong làn nước ấm, nước trong bồn có độ ấm vừa phải khiến cho Lâm Triều Anh thoải mái “hừ” nhẹ một tiếng, cũng tẩy hết tất cả mệt nhọc do đi lại của Lâm Triều Anh ngày hôm nay. Tắm rửa xong, Lâm Triều Anh dùng nội lực hong khô thân thể, mặc áo lót đã chuẩn bị trước, ôm tiểu hồ lên giường ngủ.

Lúc Lâm Triều Anh tỉnh dậy phát hiện mặt trời đã xuống núi, mặt trăng đã thay thế vị trí của mặt trời, bầu trời đầy sao trong đêm tối trở nên xinh đẹp một cách kì lạ. Lâm Triều Anh văn lưng một cái, sau đó ôm ngân hồ Hàn Ly, tính toán đi dạo Lâm Tương trấn ban đêm. Ngoài dự kiến của nàng chính là Lâm Tương trấn bạn đêm cực kì náo nhiệt, mấy ngọn đèn chiếu rọi có thể thấy nhiều người bày quán bán dạo trên đường cái, cũng có không ít người đi qua đi lại, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vui vẻ. Lâm Triều Anh sắc mặt thản nhiên ôm ngân hồ Hàn Ly xuyên qua đám người, sau đó bị một cái đèn hoa sen hình tuyết liên hấp dẫn sự chú ý.

Bà chủ quan thấy Lâm Triều Anh đang xem cái hoa đăng kia liền lập tức nhiệt tình nói: “Cô nương, hoa đăng này là do con dâu ta dựa theo tính chất đặc biệt của Tuyết liên mà làm ra, đêm thất tịch hôm nay cầm đèn đi trên đường có thể gặp được lang quân tương lai á nha ~.”

Lâm Triều Anh cũng không giống các cô nương khác nghe được lời nói tình lang linh tinh liền ngượng ngùng, ngược lai tò mò nhìn bà chủ, dùng âm thanh thanh lãnh hỏi: “Đại nương, người nói đêm nay là đêm Thất tich sao?”

Bà chủ nghe câu hỏi của Lâm Triều Anh thì sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại cười đáp: “Cô nương hẳn là tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đêm nay là đêm Thất tịch a, là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau. Tối hôm nay cầm hoa đăng gặp mặt tình lang, cùng người yêu thả hoa đăng vào giữa sông sẽ được hạnh phúc nha~~~”

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Triều Anh khó có được biểu tình được cho là tươi cười, đưa tiền cho bà chủ, hỏi thăm đường đến bờ sông rồi đưa tay phải nhận lấy đen hoa sen kia. Mà tiểu ngân hồ Hàn Ly cũng thật biết điều chạy đến trên bả vai Lâm Triều Anh, bộ dáng ngoan ngoãn kia nếu không cẩn thận liền tưởng đó là khăn quàng cổ lông chồn mất thôi.

Lâm Triều Anh chậm rãi đi theo con đường đến bờ sông đại nương kia chỉ, xuyên qua ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, nhận thấy nhiều ánh mắt vô tình hay cố ý dừng lại trên người mình, Lâm Triều Anh có một loại cảm giác dường như đã mấy đời. Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, đúng là cách cả một thế hệ… Lâm Triều Anh đến bờ sông nhở liền phát hiện ở đây cũng đông như trên đường cái vậy. Ngay lúc Lâm Triều Anh đang phân vân không biết có nên gia nhập vào đám đông ở đây hay không, ngân hồ Hàn Ly vẫn luôn ngụy trang thành khăn quàng cổ trên vai Lâm Triều Anh nhảy mạnh xuống đất, sau đó chui vào bên trong bụi cỏ. Lâm Triều Anh sửng sốt một chút, rồi liền cầm đèn hoa sen khống chế khinh công bay nhanh đuổi theo, Hàn Ly quay đầu nhìn Lâm Triều Anh một cái, giống như muốn đưa Lâm Triều Anh đến một nơi nào đó. Đuổi theo sau ước chừng một nén nhang, Hàn Ly dừng lại. Lâm Triều Anh hơi oán trách liếc nhìn Hàn Ly một cái, lập tức đã bị cảnh sắc xung quanh mê hoặc.

Trong chỗ rừng rm yên tĩnh này vậy mà lại có một con sông nhỏ trong vắt, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài con cá đang bơi, Lâm Triều Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hàn Ly sau đó ngồi xổm xuống bờ sông, châm đèn hoa sen rồi để vào trong nước, hai tay để thành chữ thập nhẹ giọng nói: “Ta hi vọng những người bên cạnh ta đều có thể đạt được hạnh phúc.”

Lẳng lặng ngồi bên bờ sông nhìn hoa đăng mạng theo ước nguyện của mình trôi xa, Lâm Triều Anh có một cảm giác như trút được gánh nặng. Cho đến khi hoa đăng đã trôi thật xa, Lâm Triều Anh mới đứng dậy định cùng Hàn Ly rời đi. Lại nghe thấy mùi máu tươi cùng sát khí ẩn hiện.

Lâm Triều Anh nghĩ nghĩ, từ trên người lấy ra một cái bình nhỏ đặt trên tảng đá bên bờ sông, nhẹ giọng nói: “Hmmm, nếu mục tiêu của ngươi không phải là ta, ta cũng không có ý định xen vào chuyện của người khác. Nhưng mà hẳn là ngươi đang bị thương, lọ thuốc “Ngọc phong đan” nội thương ngoại thương đều trị được này sẽ để lại cho ngươi.”

Lâm Triều Anh nói xong liền ôm Hàn Ly, vận khinh công bay trở về theo đường cũ, trong bụi cỏ có một nam tử mặc áo đen đi ra, theo vết máu nhỏ giọt trên đất có thể thấy nam nhân này đang bị trọng thương. Hắn đi tới bờ sông nhặt “Ngọc phong đan” Lâm Triều Anh vừa rồi bỏ lai, khẽ cười một tiếng rồi bỏ “Ngọc phong đan” vào trong lòng rời đi.

Tác giả có lời muốn nói: nam tử mặc đồ đen này là một trong những ứng cử viên của người nào đó, mọi người chắc hẳn cũng biết hắn là ai- cười âm hiểm.

Chương hôm nay có ý nghĩa gì? Đó là Lâm Triều Anh vẫn thật thiện lương, không có sống chết mặc bay ^^!

Thực ra a~, Hàn Ly cũng là một con vật thật cute a~~~
Bình Luận (0)
Comment