Sau khi rạp chiếu phim Thế Kỷ Mới nhận được tin của Tô Mẫn, liền nhanh chóng hỏi cậu có thể tiếp nhận tuyên truyền của bọn họ hay không.
Tô Mẫn tò mò hỏi một chút: "Tuyên truyền? Các người muốn làm thế nào?"
Người phụ trách nói: "Tất nhiên là tiếp nối thành công lần trước, đưa tên của ngài ra, Tô tiên sinh sau khi trải nghiệm phim kinh dị lần đầu đã đạt được thành công vang dội, tiếp tục trải nghiệm lần hai..."
Tô Mẫn trực tiếp cắt ngang: "Đừng, đừng tuyên truyền."
Cái phương án tuyên truyền này là muốn nói ra ngoài, làm như cậu là một minh tinh vậy, cậu đối với vòng giải trí không có nửa điểm hứng thú, chỉ thích phim thực tế ảo thôi.
Người phụ trách khá là tiếc nuối: "Vâng, tất cả dựa theo ý ngài, chúng tôi vốn muốn hấp hẫn một tí khán giả lần trước, nếu Tô tiên sinh không muốn thì thôi ạ."
Tô Mẫn thần sắc quái lạ, nói: "Không cần."
Chuyện này nếu như bị biết được, e rằng lại là một hồi cuồng loạn, diễn đàn chắc chắn sẽ tạo bài viết mới, lại muốn viết tiểu hoàng văn cho xem.
Thật vất vả nhiệt độ mới hạ xuống, cậu cũng không muốn xuất hiện sự tình như vậy nữa.
Người phụ trách bên kia mau chóng gửi lời của cậu về, tiếp theo là dựa vào chứng minh thư đi lấy vé xem phim.
Rạp chiếu phim Thế Kỷ Mới rất giữ lời, việc Tô Mẫn muốn đi vào phim kinh dị không bị lan ra ngoài.
Mấy ngày trước khi chiếu phim, cậu vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường.
Nhân lúc rảnh rỗi, Tô Mẫn tranh thủ tra xét một chút nội dung của bộ phim này.
Nghe tên liền biết bộ phim này diễn ra trêи một hòn đảo, nói cách khác lúc đó có thể xuất hiện tình huống bị cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không có cơ hội cầu cứu.
Bởi vì phim kinh dị quan trọng nhất là tính hồi hộp cùng khủng bố, cho nên bên đoàn làm phim sẽ không tiết lộ bất cứ cái gì.
Trêи Internet những bài viết liên quan đến nội dung bộ phim cũng rất ít, chỉ có ngắn ngủi vài trăm chữ, thông tin trọng điểm cũng không đưa ra.
Lần này có cả nam chính và nữ chính, vai nam chính Trần Tinh Châu cùng vai nữ chính Triệu Minh Nhã là một đôi tình nhân, trong phim bọn họ còn đang học đại học.
Bởi vì nguyên nhân gì đó mà ầm ĩ một trận, dẫn đến chiến tranh lạnh.
Bạn bè của hai người không chịu được, muốn giải quyết mâu thuẫn này, cuối cùng chọn một cái hòn đảo nhỏ, kêu Trần Tinh Châu cùng Triệu Minh Nhã cùng đi du lịch giải sầu.
Thế nhưng từ khi đặt chân vào hòn đảo kia, bọn họ hai ba lượt gặp đủ loại chuyện quỷ quái.
Người bạn thứ nhất tự nhiên chết một cách ly kỳ, sau đó là người thứ hai... Sự việc xảy ra liên tục làm tất cả mọi người đều rơi vào một tầng bóng tối, mọi người đều cảm thấy khủng bố cực kỳ.
Càng ngày càng nhiều nguy hiểm bắt đầu tiếp cận mấy người còn lại, Trần Tinh Châu cùng Triệu Minh Nhã vì muốn sống tiếp đã bắt đầu chủ động tìm kiếm bí mật của hòn đảo này...
Cuối cùng là chạy trốn thành công, hay vẫn chết hết?
Tô Mẫn cảm thấy kết cục này sẽ không ai còn sống.
Đạo diễn của đã từng làm qua phim kinh dị, am hiểu sâu sắc về đề tài này, tạo nên kết cục trốn thoát thành công đối với hắn rất dễ.
Ngược lại nếu là kết cục không người sống, mặc dù có điểm đáng sợ, nhưng cực kỳ phù hợp với nội dung bộ phim.
Tâm lý Tô Mẫn đánh giá bộ phim này có chút nguy hiểm.
Nếu là không ai sống sót, thì nhân vật cậu nhận được chỉ sợ cũng là một pháo hôi tầm thường, thời điểm đó người chết sớm nhất tuyệt đối có phần cậu.
Nhất định phải tránh nguy hiểm mới được.
Tô Mẫn nhìn từ đầu đến đuôi, liền điều tra một chút tin tức.
Bất quá những tin tức này không có tác dụng gì, đơn giản là lúc đóng phim xảy ra chuyện quái lạ gì, nam chính nữ chính ngọt ngào giúp đỡ nhau, cũng không có trợ giúp được gì cho cậu.
Đối với bộ phim lần này, Tô Mẫn thật tò mò.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Địch đem hai vành mắt đen vọt tới trước mặt Tô Mẫn, "Mình biết này đóng ở đâu rồi, cậu muốn nhìn một chút không?"
Tô Mẫn sững sốt một chút, "Nơi đóng phim?"
Vương Địch gật đầu nói: "Đúng, cực kì trùng hợp luôn, nơi đóng phim là quê của một đứa bạn cấp ba của mình."
Hắn đem tin tức biết được nói ra.
Hòn đảo kia nằm ở trong nước, bất quá không phải là nơi du lịch, có thể nói ngoại trừ dân trêи đảo, còn lại rất ít người đến.
Năm ngoái đã ký hợp đồng cùng người trêи đảo.
Vương Địch gãi đầu một cái: "... Thế nhưng thời điểm đoàn phim quay cậu ấy không ở nhà, cho nên nội dung là gì cậu ấy cũng không rõ ràng."
Tối hôm qua hắn hưng phấn một đêm, nếu không phải sợ quấy rối giấc ngủ Tô Mẫn, đã trực tiếp gọi cậu giữa đêm.
Tô Mẫn nở nụ cười, "Tôi ký rồi."
Tuy rằng Vương Địch nói rất đúng cậu ta đúng là không có tác dụng, thế nhưng có lòng tốt.
Vương Địch nhớ ra cái gì đó, nhỏ giọng nói: "Cậu có biết là ngoài kia có rất nhiều đang xem cậu chê cười đấy, biểu hiện tốt một chút làm cho bọn họ mất mặt."
Tô Mẫn trong một đêm đã trở thành tâm điểm, không ít người phi thường đỏ mắt, chính họ lúc trước lại chết quá thảm.
Cho nên sau đó bọn họ truyền bá là do Tô Mẫn may mắn.
Vương Địch không thể hiểu nổi mạch não của bọn họ, số may là sao, số may thì có thể sống đến đại kết cục sao, đó là do thực lực.
Tô Mẫn phi thường bình tĩnh: "Tôi xem phần tôi, không có quan hệ gì đến bọn họ."
Về phần lần này đi vào chết liền hay nửa đường mới chết, hay là cuối cùng sống đến đại kết cục, hiện tại đều không biết được.
Chỉ có thể làm hết sức mình.
Một đêm trước ngày chiếu phim, Lý Văn Tân cho cậu một cái bùa hộ mệnh.
Lý Văn Tân mỹ danh nói là từ trong miếu cầu về, muốn cậu mang đi, đi thì có thể sống sót trở về.
Còn Tô Mẫn chỉ không muốn nhìn hắn.
Ngày chiếu phim vừa vặn cuối tuần, cũng là rạp chiếu phim suy tính đến Tô Mẫn vẫn là học sinh, phía bên điện ảnh cũng muốn cuối tuần nhiều người.
Thời điểm Tô Mẫn đi đến rạp chiếu phim Thế Kỷ Mới, rất nhiều cặp tình nhân nhỏ đang xếp hàng.
Người phụ trách đã được phân phó từ sớm, dẵn dắt cậu vẫn là nhân viên công tác lần trước, lần này nói tên: "Gọi ta tiểu Hà là được."
Tô Mẫn gật gật đầu.
Tiểu Hà nhỏ giọng tiết lộ: "Hôm nay bộ phim kinh dị này... Thật ra có mấy người đã lựa chọn xem thực tế ảo."
Vài cái? Ngược lại Tô Mẫn cảm thấy bình thường.
Lần trước sau khi cậu rời đi đã có không ít người đi thể nghiệm, thế nhưng kịch bản là giống cậu, đều tìm đường chết, sau đó không đến mấy phút đã đi ra, trêи Internet đều phun tào, thậm chí có người còn nói cậu đi cửa sau.
Tô Mẫn đều đã biết, cũng không coi là chuyện to tát.
Tiểu Hà nói: "Tô tiên sinh, ngài có muốn cùng khán giả khác cùng đi vào không?"
Tô Mẫn lắc đầu, cậu không muốn cùng người xa lạ ở cùng nhau trong một bộ phim, hoàn cảnh phim kinh dị nguy hiểm như vậy, cái gì cũng không lường trước được.
Tự mình ngược lại càng tốt hơn.
Tiểu Hà không hỏi nữa, dẫn cậu đến một phòng xem phim mới, cùng lần trước khác nhau, bên trong đã ngồi mấy người, còn có một đôi tình nhân.
Tô Mẫn lại nghĩ đến đối thoại mình nghe được lần trước, nghĩ thầm thật sự có tình nhân đến trải nghiệm thực tế ảo.
Nhân viên công tác tiểu Hà rời đi trước.
Tô Mẫn đội nón an toàn lên, nhìn đèn trong phòng tối sẫm xuống, trêи màn ảnh lớn đã bắt đầu chiếu những hình ảnh phim đầu tiên.
Hình ảnh lần này rất bình thường, mở đầu là khung cảnh một nông thôn, ống kính một đường đi đến trêи hòn đảo nhỏ, tên bộ phim xuất hiện – Hòn đảo chết chóc.
Càng bình tĩnh thì càng đáng sợ, Tô Mẫn biết rõ đạo lý này.
Cậu hít sâu một hơi, trước mắt xuất hiện nhắc nhở đã lâu không gặp của rạp chiếu phim: "Chào ngài khán giả Tô Mẫn, ngài đã chuẩn bị kỹ càng để tiến vào trải nghiệm bộ phim chưa ạ?"
Tô Mẫn trả lời khẳng định, sau đó rơi vào trạng thái ngủ say.
Toàn bộ khán giả trong phòng đã trở thành nhân vật của bộ phim.
***
Mùi tanh của mước biển thuận theo gió thổi lên thuyền.
Tô Mẫn còn chưa mở mắt đã cảm thấy trong dạy dày có chút buồn nôn, xung quang lảo đảo, cực kỳ không thoải mái.
Mùi vị nước biển tràn vào trong lỗ mũi, càng làm cho người ta thấy khó chịu.
Bên cạnh truyền tới một giọng nữ: "Thuốc cho cậu đây, mình mới tìm được trong túi xách, cậu uống vào sẽ thấy thảo mái hơn."
Tô Mẫn mở mắt ra, phát hiện trước mặt quả nhiên là biển.
Cậu phản ứng lại, cũng đúng, đi du lịch trêи đảo nhỏ, xung quanh chỉ có thể là biển, không thì sao gọi là đảo nhỏ đây.
Chỉ là hiện tại cậu nhìn về phía trước hoàn toàn không thấy một hòn đảo nào, chính mình lại giống như đang phiêu bạt trêи vùng biển rộng lớn.
Đây là lần đầu tiên Tô Mẫn ngồi thuyền, không nghĩ tới bị say sóng.
Giọng nữ bên cạnh lại hỏi: "Tô Mẫn, cậu nghĩ cái gì vậy?"
Tô Mẫn quay đầu, có chút hỗn độn, tiếp nhận thuốc trong tay nàng, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Đối phương cười cười, nói: "Không nghĩ tới cậu lại bị say sóng, nghĩ ngơi một chút sẽ tốt thôi, buổi tối chúng ta được ăn đồ nướng."
Tô Mẫn gật gật đầu, cũng không đáp lại nàng nữa.
Không quá vài giây, rạp chiếu phim đã gửi nhắc nhở đến: [ Chào ngài khán giả Tô Mẫn, xin hãy tiếp nhận kịch bản của ngài ]
Tô Mẫn nhanh chóng tiếp nhận kịch bản.
Hiện tại cậu không biết tình huống gì cả, e rằng trong bộ phim kinh khủng này cậu sống cũng không được bao lâu, người thứ nhất chết có khả năng là cậu.
Có lẽ bởi vì mới tiến vào bộ phim, rạp chiếu phim an bài cho cậu kịch bản dĩ nhiên còn sống thêm vài tiếng.
Lần này nhân vật của Tô Mẫn là bạn cùng phòng của nam chính Trần Tinh Châu.
Mà phần diễn của hắn trong vở kịch rất ít, lúc ngồi thuyền bị say sóng, sau khi lên đảo nhỏ liền đi nghỉ ngơi.
Buổi tối thời điểm đoàn người nhân vật chính đi ăn đồ nướng, chỉ còn mình hắn ở lại trong nhà dân.
Sau đó lúc đi buồng tắm rửa ráy thì chết.
Tô Mẫn: "..."
Cậu thật sự không còn gì để nói.
Rạp chiếu phim bên kia đối nơi này có yêu thích gì đặt biệt sao? Tại sao liên tục hai lần đều an bài cho cậu cái chết không phải trong phòng rửa tay thì cũng là buồng tắm.
Lần này càng thê thảm hơn, lúc tắm rửa thì chết.
May là bây giờ còn đang trêи thuyền, cậu có thể sống sót thêm một đoạn thời gian nữa, trong lúc nhất thời Tô Mẫn cảm thấy say sóng còn tốt hơn so với tắm rửa.
Vừa nãy nói chuyện cùng cậu chính là nữ chính Triệu Minh Nhã.
Triệu Minh Nhã là hoa khôi của khoa bọn họ, bất kể bề ngoài hay gia thế đều phi thường xuất sắc, cho tới nay người theo đuổi rất đông.
Trần Tinh Châu cùng Triệu Minh Nhã quen nhau đã được một học kỳ, bạn cùng phòng bọn họ đây luôn cùng ăn trưa, cho nên đều quen biết nhau.
Bất quá nhân vật của Tô Mẫn cùng Triệu Minh Nhã cũng không thân lắm, cũng vì giữ khoảng cách, nên số lần nói chuyện chỉ đếm được trêи đầu ngón tay.
Đang nghĩ ngợi, Trần Tinh Châu cũng đi tới: "Tô Mẫn, cậu khỏe không?"
Tô Mẫn; "Tốt lắm, không có cảm giác buồn nôn."
Trần Tinh Châu hết sức xin lỗi nói: "Lần này thật sự là lỗi của mình, vì chuyện của mình, mà để các cậu đến đây."
Tô Mẫn nghĩ thầm, đúng là lỗi của cậu.
Nếu không phải Trần Tinh Châu cùng Triệu Minh Nhã cãi nhau, vì để được Triệu Minh Nhã tha thứ, thì lần này bọn họ cũng không đến đây.
Nhưng cũng không thể không đến được, nếu vậy bộ phim này cũng không tồn tại.
Trần Tinh Châu còn nói: "Chờ đến lúc được trở về, mình sẽ mời mọi người một tuần ăn tiệc lớn, đảm bảo cậu ăn mập luôn."
Tô Mẫn có chút muốn cự tuyệt, ngoài miệng nói: "Được đó."
Trần Tinh Châu cười cười, chỉ chỉ bên trái đằng trước, nói: "Rất nhanh sẽ đến, cái điểm đen kia chính là đảo nhỏ."
Tô Mẫn thuận theo ngón tay hắn nhìn xem.
Cách càng gần điểm đen càng lớn, đã có thể nhìn ra thật sự là đảo nhỏ, nguy hiểm cùng càng ngày càng gần.
Cậu quay đầu lại xem bộ dáng phấn khởi của nam chính, có chút ngốc bạch ngọt, có thể sống đến cuối cùng đúng là không dễ dàng.
Tô Mẫn cũng muốn biết hòn đảo này giết người như thế nào.