Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 128

Sau khi Huyền Binh được đưa vào, chưa được nửa canh giờ chúng liền nhanh chóng tan chảy hòa vào cùng hai loại tinh kim kia, Trần Vũ không ngừng loại bỏ những tạp chất trong đó ra.

Rất nhanh những tạp chất màu đen rơi đầy khắp mặt đất phía dưới, khi đã cảm thấy khá ổn hắn bắt đầu ngưng hình cho Phi Kiếm.

Việc này tốn tinh thần lực cao hơn vì hắn dùng tinh thần lực để tạo hình cùng hoa văn lên trên đó.

Khối tinh kim nóng chảy dần dần thành hình một thanh kiếm dài hai thước, bề rộng đến một tất tay, trên đó được điêu khắc một con rồng cuốn quanh thân kiếm, chuôi kiếm to dài, đặc biệt là tay cầm có đầu rồng chĩa ra, phần bảo vệ tay giống như một cái đầu rồng đang há miệng nuốt chửng thân kiếm.

Làm cho Phi Kiếm càng trở nên có nét, khác xa những binh khí thường, ngưng hình cho Phi Kiếm xong hắn dùng tinh thần lực làm thanh Phi Kiếm không ngừng xoay tròn, làm như vậy để Phi Kiếm nguội dần.

Khi nhiệt độ giảm xuống một chút, hắn bắt đầu khắc lên trên đó các trận pháp như Huyết Khế Linh Văn, Ý Niệm Văn, Cố Văn,...

Huyết Khế Linh Văn, chủ yếu là nhỏ máu nhận chủ, khi nhận chủ về sau, những người khác tựu không cách nào sử dụng hết thực lực của thanh Phi Kiếm này!

Ý Niệm Văn, có thể tăng cường, chứa đựng Tinh Thần Lực, Cố Văn thì tăng cường thân kiếm, để làm kiếm càng thêm cứng cáp.

Đây là những trận pháp cần thiết để làm một thanh Phi Kiếm, nếu thiếu sẽ không thành Phi Kiếm mà sẽ thành binh khí bình thường.

Những trận pháp này hắn đã kham khảo rất lâu từ trước nên cũng không có khúc mắc gì trong quá trình khắc trận pháp, từng nét vẽ tinh tế lên thân kiếm, nhìn vào như giun bò.

Nửa canh giờ sau hắn đã khắc xong những trận pháp, hắn đánh vào thân kiếm một chỉ, những trận pháp được khắc lúc trước liền ẩn xuống thân kiếm.

- Phù! Cuối cùng cũng làm xong, không ngờ chế tạo Phi Kiếm Linh Khí lại tốn sức như thế!

Làm xong Trần Vũ lau những giọt mồ hôi như hạt đậu trên trán mình, ngã lưng ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc hắn đang ngủ sai như chết, Cơ Nguyệt liền xuất hiện, nàng ở trong thấy hắn luyện chế Phi Kiếm mệt mỏi như vậy nên muốn ra chăm sóc hắn một chút.

Bàn tay trắng như tuyết của nàng vuốt lên khuôn mặt góc ngạnh của hắn mỉm cười, nàng lấy trong người ra một chiếc khăn màu trắng, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán của hắn, sau đó hôn lên trán hắn một cái sau đó rời đi.

Đến sáng hôm sau Trần Vũ ngồi bật dậy, điều đầu tiên hắn muốn làm đó là ngó xem thanh Phi Kiếm của mình như thế nào.

Một thanh Phi Kiếm màu xanh quang mang lóe sáng hiện ra trước mặt Trần Vũ. Hắn khẽ đưa ngón trỏ lên, ngưng kết thủ ấn sau đó ngón tay phải khẽ nhỏ một giọt máu tươi lên trên thân kiếm màu xanh đó.

Bỗng dưng quang mang của thanh trường kiếm trở nên đại thịnh, không ngừng cấp tốc xoay tròn, từng chuỗi lưu quang lóe lên.

Khuôn mặt của Trần Vũ liền nở ra một nụ cười, thủ ân trong tay của hắn lại biến đổi, một vòng cung xẹt qua sau đó rơi vào trong tay của Trần Vũ.

- Ha ha, cuối cùng ta cũng có một thanh Phi Kiếm của mình!

Trần Vũ vuốt ve thanh kiếm màu xanh, có thanh kiếm này từ nay về sau hắn cũng an toàn hơn.

Chỉ là sự tình cũng không đơn giản như vậy, Phi Kiếm luyện thành thì Trần Vũ cũng phải luyện hóa tâm thần thông quán với nó nếu không thì cũng không thể tùy tâm sở dụng mà sử dụng Phi Kiếm.

Sau khi nghỉ ngơi một lát Trần Vũ khống chế Phi Kiếm. Bàn tay của hắn ngưng một thủ ấn kỳ dị, trên mi tâm xuất hiện bạch quang nhàn nhạt mà bắn về phía Phi Kiếm.

Lúc này Phi Kiếm bắt đầu phát ra từng thanh âm ong ong vô cùng quỷ dị.

Trước mặt Trần Vũ chính là một đám linh hồn, Trần Vũ đem linh hồn lực rót vào trong Phi Kiếm, dung hợp vào đó xong coi như là đại công cáo thành.

- Nên thử một chút rồi!

Hắn cầm Phi Kiếm lên chém về một phía, liền theo đó có nhiều kiếm khí đánh ra, đạo kiếm khí từ một tất biến lớn thành hai thước, chém nát một tảng đá gần đó như chém đậu hủ.

Tiếp đến hắn thử điều khiển Phi Kiếm, Phi Kiếm nhanh chóng bay đi bay lại liên tục, sau đó hắn phóng lên Phi Kiếm bay thử xung quanh, không những tốc độ nhanh hơn trước mà linh lực tiêu hao cũng ít hơn.

- Ha ha, kiếm tốt, kiếm tốt!

Trần Vũ vuốt ve Phi Kiếm một chút, sau đó để vào túi trữ vật.

Sau nhiều ngày luyện đan cũng luyện khí, hắn cảm thấy mình có dấu hiệu đột phá thì bắt đầu vui vẻ, vội vàng điều tức, nương theo dấu hiệu này mà bắt đầu tu luyện.

Một luồng linh lực được Trần Vũ hô hấp nuốt vào, xung quanh hiện ra thanh mang nồng đậm. Trần Vũ hiện tại đã sớm tiến vào cảnh giới vong ngã có thể tùy ý vận khởi kinh mạch trong người như nước chảy.

Trong ba tháng bế quan tu vi của Trần Vũ cũng đã tốt hơn rất nhiều, ba ngày sau xung quanh hắn thanh mang ngày càng nồng nặc, Trần Vũ thổ nạp hô hấp một thanh mang từ từ dung nhập vào trong người của hắn, linh lực của Trần Vũ cũng có sự biến đổi rất lớn.

Thổ nạp này là phương pháp hắn tìm kiếm được trong Tàng Kinh Các, tuy tốc độ nó khá chậm nhưng rất tốt, lấy linh khí từ lòng đất chậm rãi bồi dưỡng cho mình, nhưng thời gian có hơi lâu.

- Rốt cục cũng đã đột phá đến chốt mở Ngưng Thần đại viên mãn.

Trần Vũ thở ra một hơi sau đó từ từ mở hai mắt, hai luồng tinh quang ở trong mắt hắn tụ lại thật lâu vẫn không tiêu tan. Sau khi kiểm tra khí tức toàn thân một lần Trần Vũ liền nở ra một nụ cười.

Trong hơn một năm mà từ Luyện Khí sơ kỳ đột phá tới Ngưng Thần đại viên mãn, tốc độ này mà nói xem ra cũng rất nhanh, nhưng lúc trước hắn nghe thê tử mình nói.
Bình Luận (0)
Comment