Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 142

Cuối cùng thì giờ cơm cũng đến, hai người không đợi nàng gọi liền đi đến hoa viên, chuẩn bị cho bửa cơm hôm nay.

Trần Vũ thấy phân thân của mình đã đến thì háo hức, nháy mắt, cười nói:

- Hắc hắc, ngươi chuẩn bị xong chưa?

- Đương nhiên là xong rồi, khà khà!

Hai người đang nói chuyện thì Cơ Nguyệt đem đồ ăn để lên bàn, nhưng ánh mắt chợt dừng lên trên người Trần Vũ, nàng có cảm giác không yên lòng cho lắm.

- Nguyệt Nhi, nàng đến đây, bọn ta có chuyện muốn nói với nàng!

Phân thân làm ra vẻ nghiêm nghị như có chính sự gì đó quan trọng lắm, nói với Cơ Nguyệt.

Nàng cũng gật đầu đi lại, tỏ vẻ có chuyện gì muốn nói, phân thân phía trước chịu trách nhiệm đánh lạc hướng đối phương, còn chân thân thì đứng ở phía sau nàng, ánh mắt hiện lên vẻ bất tiện.

- Ah, chuyện là thế này...

Phân thân giả vờ nói lung tung, lúc Cơ Nguyệt không chú ý, Trần Vũ liền một tay chợp tới mông của nàng.

- Á!

Cơ Nguyệt thẹn đỏ mặt, liền xoay người lại nhìn Trần Vũ, liền thấy hắn đang làm chuyện xấu, nhưng lúc nàng quay lại, phân thân cũng làm như vậy, khiến mặt nàng đỏ như quả giấc.

- Thật mềm ah!

Phân thân cảm nhận được độ đàn hồi thì thích thú, nhưng sau đó nhanh chóng cảm nhận được một luồng hàn khí chạy dọc sóng lưng, hai người không tự chủ được nhìn qua Cơ Nguyệt.

Ánh mắt nàng hiện đang bốc hỏa, giọng lạnh lùng, nói:

- Nói! Ai là người bày đầu ra chuyện này!

- Hắn!

Hai tên Trần Vũ liền không khách khí chỉ vào đối phương không hẹn mà lên tiếng, ánh mắt Cơ Nguyệt liền trở nên sắc lạnh, thấy tình hình không ổn, phân thân liền xách dép chạy trước, Trần Vũ thấy vậy, liền xoay người lại bỏ chạy theo.

- Muốn chạy ah! Chậm rồi!

Cơ Nguyệt cười nhạt, lật tay lại, bỗng dưng xuất hiện một sợi dây thừng, ánh vàng lòe lòe, tỏa ra ánh sáng lung linh, đây chính là Khốn Tiên Thừng, dùng để bắt người, cho dù là Nguyên Anh Kỳ cũng không thoát được.

Khốn Tiên Thừng rời khỏi tay nàng như có linh tính, như linh xà uống lượng bay tới Trần Vũ, hắn liền nhanh chân chạy loạng để dây thừng không bắt được, nhưng hắn đã nhầm, hắn vừa né xong Khốn Tiên Thừng liền trói hắn lại như bó lúa.

- Này, sợi dây chết tiệt này...

Trần Vũ hoảng sợ vùng vẫy, nhưng hắn càng vùng vẫy Khốn Tiên Thừng càng siết chặt hơn, làm hắn đau không chịu nổi.

- Kế hoạch... phá sản!

Phân thân khi thấy Trần Vũ bị bắt thì liền than thở, nhìn hắn với vẻ mặt thông cảm.

Bị Khốn Tiên Thừng trói chặt, Trần Vũ không dám vùng vẫy nữa, làm ra vẻ mặt khổ sở cầu xin nàng tha tội.

- Nguyệt... À không, nãi nãi, nàng tha cho ta, ta không dám nữa! Ahhhh!

Nhưng nàng căn bản không nghe hắn nói, chỉ cười nhạt, đi lại gần xách lỗ tai hắn lên làm hắn la oái oái, phân thân từ xa nhìn lại rùng mình lẩm bẩm.

- May mà ta chuồn trước, nếu không thảm rồi!

Cơ Nguyệt lườm hắn, không ngừng nắm lỗ tai hắn vặn vẹo không trật phát nào, nhàn nhạt nói:

- Lần này hứa đã là lần thứ mấy rồi, nói!

- Ai da, nàng tha cho ta đi, ta chỉ là nhỏ dại lần đầu, tha ta đi mà, lần sau ta sẽ không dám nữa... ai da đừng nhéo nữa, đau quá!

Trần Vũ vặn vẹo để né tay nàng ngắt nhéo nhưng không thể, vì càng vặn vẹo sợi dây kia càng trói hắn chặt hơn. Bây giờ hắn đã tuyệt đối hối hận vì lỡ chơi ngu rồi!

- Nữ nhân không có gì, chỉ có chuyện này vô sự tự thông! (ý nói chuyện nhéo lỗ tai không cần ai dạy cũng biết ~.~)

Không thể vùng vẫy tránh né, hắn chỉ dám nằm im cho vợ mình xử tội, hắn đành làm khuôn mặt dể thương để nàng nhẹ tay một chút.

- Hừ, nhỏ dại...

Cơ Nguyệt lẩm bẩm một chút, liền cười lạnh nhìn sang Trần Vũ, nàng cũng không ngắc nhéo hắn nữa, nhưng tay liền bắt quyết liên tục, từ hư không xuất hiện nhiều đồ án kỳ lạ, sau đó liền thu nhỏ vào tay nàng.

- Phong!

Cơ Nguyệt khẽ quát một tiếng, thủ ấn liền đánh vào người hắn, kim quang trên người Trần Vũ phát ra ánh sáng liên tục, sau đó bằng mắt thường có thể thấy hắn đang từ từ teo nhỏ lại.

Chỉ đến khi chiều cao của hắn còn chừng bốn tất tay liền dừng lại, tay chân trở nên mập mạp, mặt bún ra sữa, bây giờ nhìn hắn không khác gì đứa trẻ ba tuổi, nhưng tóc vẫn là màu bạch kim, nhìn hắn càng thêm quái dị.

- Ah, sao ta lại biến thành trẻ con rồi! Không! Không!

Trần Vũ hoảng hốt la lớn, Cơ Nguyệt liền thu lại Khốn Tiên Thừng, cởi trói cho hắn.

- Đây là trừng phạt cho tội chàng dám làm xằng bậy! Lần trước ta tha, nhưng lần này thì đừng mơ!

Cơ Nguyệt cười hiền như mẫu thân lo cho con, ôm hắn bế lên trên người, xoa hai má hắn đến biến dạng, nói:

- Ah ah không, biến ta lại bình thường đi, cầu xin lão bà ngươi, ta biết tội ta lớn lắm, nhưng tha ta lần này đi, ta không muốn làm trẻ con như thế này đâu!

Trần Vũ không ngừng cầu xin vợ mình, hiện tại hắn căn bản không phải bị biến nhỏ không mà đến sức mạnh thân thể cũng đại giảm, bây giờ đứa bé năm tuổi cũng đủ đánh hắn nằm đo đất.

- Hì hì, ngoan mẫu thân thương!

Cơ Nguyệt cười hì hì đặt hắn lên ghế, sau đó quay sang nhìn phân thân, nói:

- Tội ngươi cũng lớn lắm, nhưng tha cho ngươi lần này, ta chỉ phạt chân thân của ngươi thôi, còn không mau lại đây ăn cơm!

P/s: Chương 143: Tạo Nghiệt Không Thể Sống
Bình Luận (0)
Comment