Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 150

Mọi người liền thấy từ lỗ chân lông khắp cơ thể của Liễu Dương Thiên đang chảy ra những chất lỏng sềnh sệch màu đen, đây chính là những độc tố đã tích lũy trong người hắn bao lâu nay.

Ai nấy đều vui mừng kinh hỉ, không ngừng nắm chặt tay, Liễu Minh Khương biết cháu mình đang khu trừ tạp chất nên không thể nóng vội liền chậm rãi điều chỉnh chân khí lại.

Chân khí từng chút, từng chút một hòa tan dược lực cùng vận chuyển chúng khắp nơi, chậm rãi tẩy đi những tạp chất trong kinh mạch sau đó bồi bổ lại cho chúng, quá trình này là Liễu Dương Thiên thập phần vô cùng thoải mái.

Một canh giờ trôi qua, dược lực đã tiêu hao hết, thấy vậy Tiểu Vũ liền lên tiếng:

- Ngươi đi tắm rửa chút đi rồi sử dụng Tụ Khí Đan rồi!

- Được!

Liễu Dương Thiên nhanh chóng chạy đi tắm rửa, thay vào một bộ quần áo khác, sau đó nhanh chóng chạy ra chính sảnh.

Thấy cháu trai mình đã thay đồ xong, lão liền lấy bình Tụ Khí Đan đưa cho hắn, Liễu Dương Thiên liền nhanh chóng nuốt vào, gia gia hắn liền nhanh chóng truyền chân khí vào, một lần nữa hòa tan dược lực, giúp dược lực chảy khắp kinh mạch toàn thân.

Liễu Dương Thiên ngồi xếp bằng, sử dụng khai mạch chi pháp, bắt đầu câu thông thử cùng thiên địa linh khí của trời đất.

Một lần thất bại!

Hai lần thất bại!

...

Mười lần thất bại!

Hô!

Qua nhiều lần thất bại nhưng Liễu Dương Thiên không từ bỏ, phải đến lần thứ mười hai thì hắn mới thành công, linh khí bắt đầu chạy vào trong kinh mạch, một cỗ nhiệt lưu khổng lồ ngưng tụ tại thể nội của Liễu Dương Thiên, nó tràn vào phụ cận sống lưng, nơi đó chính là nhân thể võ mạch.

Xèo Xèo!

Linh khí phát ra một lượng nhiệt lưu khổng lồ, chạy khắp kinh mạch, không ngừng cọ rửa tẩm bổ cho từng nơi trong kinh mạch, sau đó chuyển dần về đan điền để tích trữ lại.

Sau một canh giờ.

Oanh!

Một trận chấn động oanh minh kỳ dị phát ra từ trong cơ thể của Liễu Dương Thiên, linh khí xung quanh bắt đầu co rút nhanh hơn bình thường gấp đôi, mọi người trong chính sảnh cũng dần cảm nhận được áp lực đang tỏa ra từ người Liễu Dương Thiên.

Bên ngoài, xung quanh thân thể của thiếu niên, bằng mắt thường có thể nhìn thấy một mãnh khí vụ cùng sóng nhiệt mà trắng đang lượng lờ xung quanh, mọi người thấy cảnh này hơi thở đều trở nên dồn dập.

- Cái này... Võ mạch đang chấn động, có dấu hiệu muốn thức tỉnh!

- Thiên Nhi hắn sắp khai mở được võ mạch rồi!

- Thật là có thể khai mở được võ mạch sao?

Mọi người trong chính sảnh thấy vậy thì bàn tán nhỏ với nhau để không làm phiền Liễu Dương Thiên, còn cha và mẹ của Liễu Dương Thiên thấy được cảnh tượng này liền kinh hỉ hưng phấn vạn lần, bọn họ cũng không ngờ mình sinh được đứa con thiên tài như vậy.

- Đây chính là Địa Cấp võ mạch?

Mọi người không ngừng lẩm bẩm, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy người có võ mạch cao cấp như vậy xuất hiện, mà còn là tại ngây Liễu gia của họ, làm sao mà không vui mừng cho được.

Chi!

Một tia khí tức thần bí như là dòng điện, từ trong võ mạch chảy ra, tràn vào toàn thân của thiếu niên ngồi phía dưới.

Đồng thời.

Một nguồn sức mạnh mênh mông, trong cơ thể dần dần sinh sôi, đồng thời càng ngày càng lớn mạnh.

Thời gian chuyển dời nhanh chóng.

Ngô!

Một trận long ngâm như từ Vạn Cổ thâm uyên truyền ra, từ chỗ sâu trong võ mạch của Liễu Dương Thiên truyền đến, thấy tình cảnh này gia gia của hắn liền thu tay lại không tiếp tục truyền chân khí vào nữa, đứng dậy nhìn đứa cháu mình với vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Oanh!

Một trận xung kích chân khí tán ra xung quanh, làm những lá cây ở ngoài chính sảnh bay túi bụi, Liễu Dương Thiên chấn động toàn thân, hắn dần mở mắt ra, lẩm bẩm, như không tin nổi vào mắt mình, hắn không ngờ cũng có một ngày mình cũng có được võ mạch.

- Ta... ta rốt cuộc có võ mạch rồi, ta rốt cuộc có võ mạch rồi, ha ha ha!

- Ta vậy mà kích hoạt được võ mạch của chính mình!

Liễu Dương Thiên kém chút nữa là lên tiếng hò hét, toàn thân run rẩy nhìn vào chính mình.

Thời gian hơn ba năm, gia tộc hắn dùng hết thảy các phương pháp, tiêu hao rất nhiều trân tài dị bảo, nhưng đều không có thể kích phát được vết tích võ mạch.

Nhưng hôm nay hắn gặp được vị đại ca này, đại ca hắn như vậy mà lại dễ dàng giúp mình khai mở võ mạch, đây cũng xem như là có ân như cha mẹ tái tạo, không hề thua kém.

- Ha ha ha, cuối cùng gia tộc ta cũng có cái gọi là thiên tài rồi! Gia tộc tổ tiên trên cao có linh thiên nhìn xuống chắc chắn sẽ rất vui mừng, về sau gia tộc ta không suy!

Liễu Minh Khương cười lớn nói với đứa cháu của mình, đây là ngày vui nhất trong đời của lão cho đến hiện tại, như vậy cuối cùng tộc nhân cũng đã có người trấn hưng gia tộc ngày càng phát triển rồi.

- Mọi người có thể kiểm tra thử võ mạch của hắn chính xác là gì!

Tiểu Vũ mỉm cười nhàn nhạt nói, làm mọi người đều bừng tỉnh, Liễu Minh Khương lấy trong người ra một khối tinh thạch màu trắng nhạt đưa cho cháu trai mình, nói:

- Đem chân khí rót vào trong đây là được!

- Dạ!

Liễu Dương Thiên liền gật đầu, đáp một tiếng, sau đó tiếp nhận khối tinh thạch bắt đầu thả chân khí vào bên trong.

Ông!

Khi chân khí vừa rót vào, khối tinh thạch bắt đầu nhấp nháy ánh sáng, một lúc sau liền ổn định lại, phía bề mặt bên ngoài của tinh thạch hiện lên bảy vòng sáng màu trắng.

- Địa Cấp hạ phẩm võ mạch!

- Không ngờ là Địa Cấp võ mạch thật!

Mọi người đều kích động chạy lại gần để quán sát cho kỹ để xác nhận mình không nhìn lầm, khi đã xác nhận kỹ mọi người liền hít vào một hơi khí lạnh.

- Tiểu đệ tại đây cảm tạ hai người đã ra tay giúp đỡ!

Lần này hắn có cái nhìn khác về đứa bé kia rất nhiều, nếu không có đứa bé kia kêu hắn lại, chắc hiện giờ hắn còn đang là một tên thường nhân yếu đuối.

Nghĩ vậy, Liễu Dương Thiên không tiếc mà quỳ xuống bái hắn một lạy, thay cho sự cảm kích tuột cùng, không thể nói bằng lời, chỉ có thể làm bằng hành động.

- Ha ha, đây là ngươi đáng nhận được, nhưng ta giúp ngươi khai mở võ mạch được thì cũng thu nó được, nếu ngươi mà làm ác, giết hại người vô tội thì ta sẽ thu lại tất cả!

Tiểu Vũ trầm giọng lên tiếng, có phần đe dọa, đây là hắn đã giúp nhưng nếu người được hắn giúp là người ác thì hắn đã tiếp tay nối giáo cho giặc, vợ hắn mà biết được sẽ lột da hắn mất!

- Đại ca yên tâm, tiểu đệ chắc chắn sẽ không làm như vậy!

- Ha ha, lần này Liễu gia chúng ta xuất hiện một thiên tài cái thế, tất cả đều nhờ vào Trần công tử đây, để thể hiện lòng thành, ta thay mặt mọi người, mời ngươi dùng bữa với gia tộc chúng ta! Ngươi không được từ chối đâu!

Cha của Liễu Dương Thiên cười lớn, những người khác trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ vui mừng.

- Cảm tạ lòng tốt của mọi người, lần này giúp chỉ là tiện tay, không cần quá khách khí!

- Tốt, vậy chúng ta sai người chuẩn bị đi chuẩn bị!

Tiêu Nhã Yên liền rời khỏi chính sảnh, khuôn mặt tươi cười vẫn chưa tắt, hôm nay đúng là ngày vui nhất của Liễu gia rồi.

Mọi người ngồi lại nói chuyện một chút trong chính sảnh, những thị vệ cũng trở lại bình thường, bắt đầu tiếp khách như thường ngày. Ngồi tại chính sảnh, chủ yếu mọi người thay phiên nhau cảm tạ hắn.
Bình Luận (0)
Comment