Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 164

Không để bọn hắn đi lại, Tiểu Vũ cùng Tiểu Bạch đã tự mình đi đến trước mặt bọn chúng, liền vứt một cái đầu người về phía trước, cười nhạt nói:

- Đây là món quà ta muốn tặng ngươi, lát nữa đầu của ngươi cũng sẽ như vậy!

- Tiểu tử hỗn láo, dám nói chuyện như vậy với vương, còn không mau xuống đây quỳ xuống để ta chặt đầu?

Kim Lang kỵ lĩnh nghe thiếu niên phía trước ăn nói hàm hồ như vậy không khỏi tức giận, liền lớn tiếng đe dọa, nhưng Tiểu Vũ hoàn toàn để những lời mà tên kia nói ngoài tai, mà lại vuốt đầu Tiểu Bạch, nói:

- Tiểu Bạch, phiền ngươi đánh tên cầm đầu kia, ta sẽ giải quyết tên còn lại.

Tiểu Bạch nghe vậy liền xông về phía Cổ Cách Vương, hắn liền chau mày, thì thào:

- Không ngờ không phải là tứ cấp sơ gai mà là tứ cấp trung gai yêu thú!

Nhưng hắn vẫn cười lạnh, rút thanh đao ra bắt đầu hướng Thiên Lang mà chém giết.

Tiểu Vũ không nói lời nào, liền thi triển Ngự Phong Thuật, lập tức xuất hiện trước mặt tên Kim Lang kỵ lĩnh kia, đối phương chỉ là Bạo Khí Cảnh trung kỳ nên không đáng ngại đối với hắn.

- Sát Cục Phần Đao!

Một đao kinh thiên bổ xuống, Tiểu Vũ nhanh chóng né sang một bên, nhưng lúc hắn né sang một bên, tên kia tay còn lại ra một quyền đánh tới, chân khí hội tụ một hình nắm đấm liền xuất hiện từ hư không đánh về phía hắn.

- Huyết Ngục Quyền!

Đây chính là chân khí ngoại phóng, mà khi đạt tới Bạo Khí Cảnh mới có thể sử dụng được.

Thấy né không kịp Tiểu Vũ liền thi triển ra Linh Khí Hộ Thuẫn, một quyền từ hư không đánh vào làm hắn chao đảo văng ra xa mười mét, nhưng không làm tổn hại đến thân thể.

- Tiểu tử khá lắm, xem tiếp, Hỏa Huyết Trảm!

Chỉ thấy trên tay Kim Lang kỵ lĩnh nhiều luồng chân khí màu vàng tụ hợp lại nồng đậm, nó chạy khắp thân đao, làm không khí xung quanh càng trở nên vặn vẹo, một đao chém xuống, lập tức có một luồng đao khí hình cây đao nhanh chóng đâm tới phía Tiểu Vũ.

Thấy tình hình không ổn, Tiểu Vũ tay nhanh chóng bắt quyết, nhiều tiếng đinh đinh đương đương vang ra, sau đó linh lực nóng rực từ đan điền trào ra như núi lửa, tay phải được bao phủ bởi một đạo hỏa diễm màu đỏ vô cùng lớn.

Không khí càng áp bách hơn cả Kim Lang kỵ lĩnh, không khí không ngừng vặn vẹo.

- Hỏa...Long...Ấn!

Tiếng hét vừa vang lên, một đầu rồng được tạo ra từ linh lực hỏa thuộc tính, lập tức xuất hiện, tiếng rồng gâm khắp chân trời, đầu rồng há lớn cái miệng của mình lao về phía hỏa đao kia.

Nhất thời một tiếng nổ lớn vang lên, sóng xung kích đánh những người xung quanh văng ra xa, đao khí liền biến mất nhưng hỏa long vẫn không có tiêu tán mà bay thẳng đến đối phương.

- Không A!

Hỏa Long nhanh chóng đâm xuyên qua người Kim Lang kỵ lĩnh, nhanh chóng đốt hắn thành tro bụi, không còn sót lại móng nào.

Phía bên kia Tiểu Kim cùng Cổ Cách Vương đánh nhau kịch liệt, đao khí không ngừng phóng ra tàn phá cây cối xung quanh trở thành một đống hỗn lộn.

- Hừ, không ngờ Kim Lang kỵ lĩnh lại bị giết, đúng là đám phế vật!

Cổ Cách Vương hừ lạnh, liếc mắt nhìn sang Thượng Sư, lớn tiếng quát:

- Còn đứng đó làm gì, không mau ra giết chết tên này cho ta!

- Vâng! Chuyện này cứ giao cho thần!

Lạt Ma Khúc Bản bước xuống ngựa đi chậm lại gần chỗ Tiểu Vũ, khuôn mặt âm tàn vô cùng cổ quái, làm hắn có cảm giác bất an.

- Khà khà, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chết! Pháo Vương xuất!

Hắn nhanh chóng lấy trong túi trữ vật ra một cái đầu lâu màu máu, vô cùng quỷ dị, sau đó không ngừng đọc khẩu chú, một luồng hắc khí từ trong đầu lâu xuất hiện ra, đó chín là một đầu âm ma không có thực thể.

Âm ma dựa vào cúng tế máu người để sinh sống, cách thức giết người rất táo bạo, hơn nữa binh khí bình thường không làm gì được chúng, đây tuyệt đối là bất bại.

- Cầu xin Pháo Vương hãy giết tên đó!

Lạt Ma Khúc Bản chỉ về phía Tiểu Vũ cười âm lãnh mà nói, hắn tinh chắc rằng thiếu niên đó không thể sống được.

Tiểu Vũ nhanh chóng lấy Dưỡng Khí Đan ăn vào để phục hồi lại một ít linh lực của mình, một chiêu vừa rồi đã tiêu hao hơn tám thành linh lực hiện tại tình huống của hắn đang ở thế hạ phong.

- Khặc khặc khặc...

Tiếng cười như từ cửu tuyền của Âm Ma truyền ra làm người khác phải rung người, thấy Âm Ma đang hướng mình tấn công, hắn liền bắt đầu triệu hồi ra Linh Khí Hộ Thuẫn, nhưng Âm Ma dễ dàng đi xuyên qua, làm hắn dựng tóc gáy.

- Di! Chuyện này... Làm sao đánh tại tên Âm Ma kia đây!

Bắt đầu suy nghĩ, nhưng Âm Ma không cho hắn thời gian như vậy, Âm Ma có sở trường là thụ thể con người nên nó liền chui vào người hắn, tiến lên thức hải chiếm đóng cổ thân thể này.

- A! Đầu của ta...

Nhất thời một cảm giác đau nhức khó chịu vô cùng truyền ra từ đại nào, không ngừng mang theo tiếng cười khặc khặc rợn người, hắn nhanh chóng ôm đầu lăn qua lăn lại trên mặt đất.

- Ha ha, ngươi rất may mắn vì được chiến đấu cùng Pháo Vương, nhưng rất tiếc ngươi sẽ mãi mãi không được siêu sinh, ha ha...

Tiếng cười kinh bỉ của Lạt Ma Khúc Bản vang lên làm mọi người càng thêm tuyệt vọng, xem ra lần này đã hết cơ hội thật rồi, phía bên kia Tiểu Bạch thấy chủ nhân của mình bị như vậy nhứt thời lo lắng muốn tiến lại nhưng bị Cổ Cách Vương cản lại.

- Khà khà, muốn giúp hắn, bổn vương cho phép ngươi sao, ha ha...

Cổ Cách Vương cười lớn liên tiếp đánh vào người Tiểu Bạch, nó nhanh chóng né đòn tấn công của đối phương.

Nhưng lúc này từ trong đại não của Tiểu Vũ truyền ra một đợt rung động, Âm Ma tiến vào được thức hải của hắn liền thấy nguyên thần của thiếu niên bên trong, nhưng lại có thêm một chiếc tháp màu đen quỷ dị.

- Không, đây là chuyện gì, ta không muốn chết, aaaaa!

Khai Thiên Tháp tỏa ra ánh sáng vô thượng liền nhanh chóng tiêu diệt Âm Ma đang có ý định thụ thể này, tiếng gào rống vang lên khắp nơi làm người khác phải ớn lạnh.

Muốn chiếm thân thể này sao? Trước hết phải hỏi qua ý của Khai Thiên Tháp có đồng ý không cái đã!

Cơn đau dần tiêu tán, ánh mắt Tiểu Vũ đỏ ngầu nhìn về phía Thượng Sư Lạt Ma Khúc Bản, âm u, nói:

- Giỏi lắm!

Nhất thời hắn biến mất tại chỗ, sau đó quỷ dị xuất hiện tại sau lưng của Lạt Ma Khúc Bản, Lạt Ma Khúc Bản như cảm nhận được liền quay đầu lại liền thấy thiếu niên đang mỉm cười nhìn mình.

Xẹt!

Một chỉ xuyên đầu, cổ thân thể Lạt Ma Khúc Bản ngã xuống đất một cái phịch, sau đó hắn liếc mắt nhìn sang Cổ Cách Vương.

- Lần này là tới lượt ngươi theo bọn chúng xuống cửu tuyền rồi!

- Ha ha, chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết bổn vương, bây đâu chém giết tên đó cho ta!

Cổ Cách Vương ra lệnh, những binh sĩ kia liền cầm binh khí lên tấn công hắn, Tiểu Vũ liền thi triển liên tục Kiếm Chỉ Thuật giết những tên lâu la, hắn không ngừng lấy Hồi Khí Đan nuốt vào để bổ sung lượng linh lực đã mất của mình.

Mười phút trôi qua, không còn một bóng binh sĩ nào còn sống sót, tất cả đã bị hắn diệt sát, không chừa một tên nào, làm xong hắn cười âm lãnh nhìn sang Cổ Cách Vương đang chật vật với Tiểu Bạch.

- Lần này ngươi chạy không thoát được đâu!

Bất ngờ trong tay hắn xuất hiện một thanh tiểu kiếm, nhưng nhanh chóng biến lớn ra, dài đến hai mét thì dừng lại, đây chính là Phi Kiếm mà hắn luyện lúc trước.

Cổ Cách Vương tuyệt vọng nhưng trên tay tích tụ chân khí tạo thành một thanh đao màu tím, đây là do Binh Khí Cảnh tạo ra, tay không hóa binh.
Bình Luận (0)
Comment