Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 180

- Nếu ngươi đã đến được đây thì lão phu đương nhiên cũng để lại một ít đồ cho ngươi, đó chính là một ít Nguyên Tinh và một thanh Huyền Minh Kiếm cùng với một cái Huyết Trì. Về phần Huyền Minh Kiếm thì chỉ người có duyên mới lấy được! Còn Huyết Trì thì có thể giúp ngươi rèn luyện thân thể, giúp cũng cố và đột phá tu vi, lão phu cũng chỉ còn lại những thứ này thôi, lấy không thì tùy! 

Trong phong thư thứ hai thì là Lý Hạc cũng chỉ nói qua một ít vật phẩm như Huyền Minh Kiếm, Nguyên Tinh cùng với Huyết Trì kia, mà nghe tới Nguyên Tinh cùng Huyết Trì con mắt hắn không khỏi sáng lên như sao trên trời. 

Còn lại phong thư thứ ba, trong đó chỉ hướng dẫn cách rời đi như thế nào, ngoài ra không còn thứ gì khác. 

Tổng cộng chỉ có ba phong thư như vậy, còn về phần Huyền Minh Kiếm gì đó thì hắn không quan tâm lắm, trong mắt hắn nó không khác gì một thanh sắt vụn nhưng...hắn cũng muốn nhìn qua một chút. 

- Từ lúc vị Lý Hạc kia chết, đến hiện tại lại không biết đã trải qua bao nhiêu năm, còn có ai có thể nhớ rõ chuyện đã xảy ra lúc trước sao? Địch thù của vị Lý Hạc kia cũng đã hóa thành tro tàn rồi, còn đâu mà trả thù giúp, biết đâu bọn họ đang ngồi uống trà cùng đánh cờ dưới địa phủ cũng không chừng nữa! 

Tiểu Vũ lắc đầu, thời gian có thể chôn vùi hết thảy, chỉ sợ Lý Hạc cũng chỉ có thể vĩnh viễn chết không nhắm mắt! Nhưng hắn không quan tâm lắm, vì hắn chắc chắn không phải là người nhận y bát của vị Lý Hạc kia, nếu hắn tốt tính mà đốt thư xuống dưới, Lý Hạc kia cũng không đọc được vì sớm chuyển thế đi đầu thai rồi! 

Hắn buông thư xuống, nhìn cũng không thèm nhìn vào một tấm lệnh bài cùng ngọc bội một cái, hắn quay đầu qua thấy nữ nhân kia đã thu dọn sạch sách đặt trên kệ rồi. 

Tiểu Vũ nhìn sang nàng một chút, mỉm cười nói: 

- Hồng cô nương đọc thử mấy bức thư này một chút! 

Hắn đưa ba lá thư cho Vân Kinh Hồng. 

- Được! 

Vân Kinh Hồng nhận lấy ba phong thư từ tay hắn, sau đó mở ra xem nội dung bên trong. Một lát sau, khi đã đọc xong ba phong thư, nàng nhìn vào hộp gỗ một chút, sau đó hướng mắt nhìn hắn. 

- Những thứ trong hộp gỗ này ta không hứng thú! 

Thấy biểu hiện của Vân Kinh Hồng hắn cười trừ, phất tay nói sau đó đi lại cánh cửa. Phía sau Vân Kinh Hồng nhìn hắn một chút, sau đó quay đầu nhìn vào hộp gỗ, do dự một chút sau đó cũng thu chúng vào trong túi trữ vật. 

Thu thập xong, nàng theo sau hắn, hiện tại nàng đã xem hắn như người cầm đầu, hắn sai đâu nàng sẽ đánh đó! 

Kẹt! 

Đẩy nhẹ một cái, tiếng mở cửa vang lên, thứ rơi vào tầm mắt hắn đầu tiên là một một thanh kiếm màu lam bị ghim vào trong một tảng đá thật lớn, xung quanh có hai chiếc rương, phía sau chừng mười mét là một cái hố nhỏ. 

- Thử xem một chút, ta phải là người có duyên không! 

Mỉm cười nhẹ, hắn đi lại gần chỗ để Huyền Minh Kiếm, khi đã đến gần liền phát hiện kiếm khí đang phát ra từ thân kiếm rất mạnh, ít nhất cũng tương đương với cao thủ Binh Khí Cảnh, nơi gần với cán kiếm có khắc ba chữ “Huyền Minh Kiếm”. 

- Ồ! Đây đây là Huyền Binh cấp ba, không ngờ trong tông môn này lại có một thanh như thế! 

Vân Kinh Hồng ở phía sau nghe Tiểu Vũ nói như thế, nhất thời tâm tình trở nên kích động, Huyền Binh không phải là binh khí bình thường, nó có thể tăng khả năng chiến đấu cho chủ nhân của mình. 

Đây tuyệt đối là trọng bảo, không phải gia tộc bình thường có thể có được, nếu có được nó nàng chắc chắn sẽ chấn hưng được gia tộc đang suy sụp của mình. 

Vân Kinh Hồng xiết chặt nắm tay, môi mím lại, nàng đã đọc phong thư nên cũng biết thanh kiếm đó cũng chính là y bát của vị Lý Hạc kia. 

Tuy biết thanh kiếm đó là trọng bảo nhưng nàng sẽ không vọng động, bị tham lam che mờ mắt, nên cắn môi nhìn hắn rút thanh kiếm ra. 

Xẹt! Xẹt! 

Tay Tiểu Vũ vừa chạm vào chuôi kiếm thì có một luồng điện đánh vào người hắn làm hắn giật mình, tia điện kia không mạnh lắm nhưng lại làm tê liệt hắn trong một chốc khiến hắn không cầm được thanh kiếm lên, nói gì đến chuyện rút nó ra. 

- Có lẽ ta không phải là người có duyên rồi! 

Tiểu Vũ thu tay lại, mỉm cười lắc đầu, hắn sẽ không có chấp để lấy thanh kiếm này, chuyện này là không cần thiết. Hắn quay đầu lại, nhìn sang Vân Kinh Hồng, nói: 

- Hồng cô nương thử một chút đi, biết đâu may mắn rút nó ra được thì sao! 

Nghe được hắn nói như vậy, nàng có chút nghi ngờ, không biết là nếu khi mình rút được Huyền Minh Kiếm lên hắn có giết mình mà cướp không, đây chính là bảo bối quan trọng nhất trong bảo tàng này. 

- Ta...ngươi có giết ta không? 

Nàng liếc mắt nhìn sang hắn, khuôn mặt có chút e dè, người ta nói, sông sâu biển thẩm khó dò, nào ai có thể đo được lòng người? 

- Ha ha, giết? Tại sao ta phải giết ngươi khi ngươi không có làm gì có hại tới ta, huống chi...chúng ta nước sông chưa từng phạm nước giếng? 

Tiểu Vũ cười lớn lắc đầu, hắn sẽ không giết người vô tội, người khác không động vào mình mà mình cũng giết vậy còn gì để nói? Súc vật cũng không bằng! 

- Ngươi...ngươi nói thật chứ! 

Vân Kinh Hồng cà lăm nhìn sang hắn, nhưng trong nội tâm vẫn có chút lo sợ, đến Chu Đại Quân mà còn bị hắn giết một cách dễ dàng huống chi là một võ giả thực lực không cao như nàng. 

- Ài...ngươi cứ yên tâm, ta nói là giữ lời, với lại ta không có tham như thế! Nếu lấy được đó là cơ duyên của ngươi chứ không phải ta! 

Tiểu Vũ trấn an Vân Kinh Hồng, đi lui xa ra một bên để nàng muốn làm như thế nào thì làm. 

Chỉ thấy Vân Kinh Hồng nhìn chăm chú vào Huyền Minh Kiếm, một lúc sau liền dứt khoát đi lại gần chỗ Huyền Minh Kiếm được ghim vào. 

Tay nàng khẽ đặt lên chuôi kiếm, nhưng ngạc nhiên là không có dòng điện chạy qua như lúc hắn chạm vào, chứng tỏ đây là người có duyên với nó. 
Bình Luận (0)
Comment