Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 188

Hai người đứng ở trên bệ đá cổ, Tiểu Vũ khởi động trận pháp, lập tức một đạo bạch quang tuôn ra, hai người chỉ cảm thấy hoa mắt một chút, nhưng tức khắc đã ra hiện ở trong sa mạc Nam Hoang. 

Phía bên ngoài, sa mạc khắp nơi, cuồng phong cuốn qua làm cát vàng bay mù mịt khắp nơi, bầu trời chỉ có một màu vàng do cát bay tứ tung làm ra. 

- Công tử, đại ân không dám nói cảm ơn, nếu sau này đến Thổ Điện Triều chơi, cần phải đến Vân gia ngồi một lát! 

- Hữu duyên sẽ gặp! 

Tiểu Vũ gật đầu, không hề lưu luyến thả người rời đi, trong nháy mắt đã đi xa, chỉ để lại Vân Kinh Hồng thở dài nhẹ nhàng một tiếng. 

Bởi vì hai người không cùng đường nên sau khi chia ly liền đường ai nấy đi. 

Đối với hắn mà nói, Vân Kinh Hồng chỉ là một khách qua đường vội vàng, căn bản không có để ở trong lòng. 

- Trước hết ta nên vào Nam Hoang Thành xem thử có gì tốt tốt ta sẽ thu lấy. 

Tiểu Vũ nhìn về hướng tây, triệu hồi Tiểu Bạch ra, vừa thấy Tiểu Vũ nó liền vui mừng, không ngừng chạy loạn trong sa mạc một chút, sau đó quay lại chỗ hắn. 

- Nơi đây thật tuyệt, mà chủ nhân người muốn đi đâu? 

- Tuyệt...tuyệt cái đầu ngươi chứ tuyệt, nóng chết ta mất, ài...lần này chúng ta tiến đến Nam Hoang Thành xem sao! 

Tiểu Vũ vuốt cằm đăm chiêu, phóng lên lưng Tiểu Bạch chậm rãi đi về phía Nam Hoang Thành. 

Theo hắn, lúc trước ở Nam Lĩnh Thành có nghe được mọi người nói, tuy Nam Hoang Thành ở trong sa mạc khô cằn, nhưng lại có vị trí đặc biệt, nằm gần với Yên Triều là vương triều hàng xóm kế bên, nên thường nhập khá nhiều đồ từ bên đó về. 

* * * 

Nam Lĩnh Thành – Trần gia! 

- Mới đây đã gần hai năm rồi, không biết Tiểu Vũ ở bên ngoài như thế nào rồi, không biết có ăn uống đầy đủ không, có bị người khác bắt nạt không? 

Hàn Nguyệt thở dài nhìn ra xa xa, có vài phần lo lắng nói. Làm mẹ mà ai không lo cho con của mình, hơn nữa con mình còn đi xa, làm sao mà an lòng cho được. 

- Con cũng đừng quá lo lắng, Tiểu Vũ cũng lớn rồi, nên để nó dương đôi cánh của mình mà bay lượn, ta biết nó không phải vật trong ao, haiz... 

Trần Thiên Hàn uống trà, ánh mắt thanh thản nhìn xa xa mỉm cười nhẹ, đối với Tiểu Vũ, lão rất có lòng tin rằng đứa cháu của mình sẽ không dễ chết như vậy, mà đi lịch lãm bên ngoài lại rất tốt. 

Trần Thiên Hàn để chén trà xuống bàn đá, siết chặt nắm tay, cả giận, nói: 

- Cũng nhờ có Trần Lâm mà gia tộc chúng ta kéo dài hơi tàng thêm được chút, nhưng cũng không ngờ bọn họ lại lấy mỏ quặng của gia tộc đưa cho Trương gia, hơn nữa hằng năm còn nộp lên hai thành sinh ý, ta không biết trong đầu của Trần Hạo kia đang nghĩ gì nữa! 

Từ lúc Trần Lâm tiến vào được Lưu Vân Tông, liền ép buộc Trần Thiên Hàn rời khỏi chức tộc trưởng, để cho Trần Hạo lên thay, tuy mọi người không đồng ý nhưng cũng không làm gì được. 

Vì hiện tại Trần Lâm là con đường cứu cánh của gia tộc trong tình thế trước mắt, Trần Thiên Hàn là người nhìn xa trông rộng nên cũng nhìn ra chuyện này, mới miễn cường nhường lại. 

Tuy nói Trần Lâm có công lớn, nhưng lúc trước không phải không có người vào trong Lưu Vân Tông, nhưng đa phần họ bị Lưu Vân Tông sai đi làm nhiệm vụ, không chết thì cũng bị tàn tật suốt đời. 

Bời vậy mới nói Trần gia không có hậu nhân ở trong Lưu Vân Tông là vậy! Bây giờ bọn họ chỉ hi vọng Trần Lâm kia đừng bị sai đi làm chuyện gì để rồi như những người trước, không chết thì thành phế nhân! 

- Cha, có khi nào Trần Hạo đó đã thông đồng với người Trương gia không, nếu không tại sao lại dễ dàng chấp nhận điều kiện như thế, mặc dù như vậy có thể giúp chúng ta cầm cự được một thời gian đại chiến, nhưng cũng không cần phải cung kính với người Trương gia như vậy chứ! 

Hàn Nguyệt thở dài một cái, nàng làm sao không biết gia tộc đang nguy cơ như thế nào, nhưng chỉ là nữ nhân, nàng cũng không giúp được gì nhiều. 

Trần Thiên Hàn làm sao không minh bạch ý nghĩ của con dâu mình chứ, nhưng cũng đành thở dài mà nói: 

- Chuyện này con nói cũng có lý, ta cũng đã suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng vẫn không có chứng cớ rõ ràng, mà Trần Hạo lại là tộc trưởng thì khó mà bắt bẻ hắn được! 

- Nếu như một lúc nào đó chúng ta buộc phải khai chiến với Trương gia thì chúng ta sẽ làm như thế nào đây? 

Hàn Nguyệt tuy không giúp được gì nhiều nhưng vẫn tinh ý đưa ra những tình huống sẽ có khả năng gặp phải, để phòng hờ vạn nhất. 

- Nếu đến lúc đó chuyện này xảy ra, con hãy mang theo một số người bỏ trốn đi, ta không muốn Trần gia vĩnh viễn bị tuyệt hậu, nếu về sau thực lực không đủ thì không cần trờ về báo thù! 

Trần Thiên Hàn đồng dạng cũng thở dài một cái, hiện tại hắn biết với sức của gia tộc hiện giờ rất khó có khả năng chiến đấu với Trương gia. 

- Không được, đến lúc đó con sẽ ở lại, cùng sống cùng chết với Trần gia. 

- Chuyện này không được, con nên suy nghĩ lại, nếu Tiểu Vũ cùng Thiên Nhi trở về, thấy con không còn nữa, bọn họ sẽ như thế nào? Nhưng mà ta chỉ là một người đã già, chết cũng không sao! Cho nên con phải nghe lời ta, đến lúc đó hãy chạy thật xa, núi xanh còn đó, sợ không có cũi đốt sao! 

Trần Thiên Hàn kiêng quyết nói. 
Bình Luận (0)
Comment