Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 192

Tại bên trong Việt Triều, Luyện Đan Các là thế lực tồn tại đặc thù nhất, bọn họ không thuộc về Hoàng Thất, càng không thuộc về bất kỳ gia tộc nào, mà là một mình đơn phương tồn tại. 

Cơ hồ tại mỗi một thành trong Việt Triều đều có phân các của Luyện Đan Các, do vài tên Luyện Đan Sư quản lý. Nhưng mà Nam Lĩnh Thành của hắn thì không có phân các, xem ra là nơi đó quá nhỏ nên không đáng chú ý tới! 

Nhưng có một điều không thể không nói tới, đó là bên trong Luyện Đan Các, phần lớn mọi người đều am hiểu về đan đạo, không có có bao nhiêu người có tu vi cường đại, nhưng phóng mắt toàn bộ Việt Triều cũng không người nào dám đi trêu chọc vào bọn họ. 

Bởi vì trên Võ Mạch đại lục, đan dược là đồ vật mà tất cả mọi người đều có nhu cầu cần đến, ví như một gã Luyện Đan Sư, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Bạo Khí Cảnh thôi, nhưng lực ảnh hưởng của hắn cho dù là một cao thủ Hóa Khí Cảnh cũng không dám đi trêu chọc. 

Mọi người đi lại trên đường phố của Nam Hoang Thành như nước chảy, mọi người đều tấp nhập chen lấn nhau mà đi, rất nhanh, Tiểu Vũ cũng đã đến chỗ của Luyện Đan Các. 

Trong Nam Hoang Thành thì phân các của Luyện Đan Các do hai người đứng đầu phụ trách quản lý, trong đó có một người là nhất phẩm Luyện Đan Sư, còn một người khác chính là các chủ, Lâm Thanh đại sư. 

Lâm Thanh đại sư chính là người duy nhất trong thành đạt đến cấp độ nhị phẩm Luyện Đan Sư được mọi người biết tới, chính bởi vì thế mà thân phận hắn cao hơn so với người bình thường rất nhiều. 

Cho dù là Thành Chủ cũng không dám đắc tội, vì sau lưng đối phương có cũng có chỗ chống lưng vững chắc đó là Luyện Đan Các tồn tại đặc thù trong Việt Triều, không ai ngu mà đâm đầu vào cả. 

Nhị phẩm Luyện Đan Sư, muốn luyện chế một khỏa nhị phẩm đan dược thì xác suất thành công ít nhất là bảy thành, nhưng nếu muốn người đó luyện chế ra tam phẩm đan dược thì xác suất thấp đến nổi chưa được một thành. 

Mà một khi thành công thì đan dược đó mang lại rất nhiều lợi ích, chuyện này mọi người đều không thể chối cãi được, điều này cho thấy đan dược quý giá đến cỡ nào! 

- Vị khách nhân này, không biết ngươi muốn mua đan dược gì? 

Vừa mới đi vào Luyện Đan Các, liền có một gã phụ trách tiếp đãi khách nhân chạy ra, cười hỏi. 

Tiểu Vũ phóng mắt nhìn vào bên trong, bên ngoài thì chỗ trống không được lớn lắm nhưng ngược lại bên trong đại sảnh Luyện Đan Các là rất lớn, mà hôm nay đã có không ít người đến nơi này mua sắm các loại đan dược. 

- Ta không có mua đan dược mà muốn mua một ít dược liệu! 

Tiểu Vũ nghe gã phụ trách hỏi thì chỉ mỉm cười, lắc đầu đính chính lại. 

- Dược liệu? 

Gã sai vặt sững sờ, trên ánh mắt không ngừng đánh giá Tiểu Vũ. 

- Làm sao vậy? Chẳng lẽ ở Luyện Đan Các không có bán dược liệu mà chỉ có bán đan dược thôi sao? 

Tiểu Vũ nhíu mày, rõ ràng lúc nãy hắn mới hỏi những người trong tửu lâu thì được biết nơi này hẳn là có bán mới đúng. 

Đương nhiên bên trong Luyện Đan Các, ngoại trừ bán đan dược, còn có bán ra các loại dược liệu, hơn nữa nếu là ngươi có đủ tiền còn có thể ở tạm trong Luyện Đan Các để mời Luyện Đan Sư luyện chế đan cho ngươi hoặc là ngươi tự mình luyện chế đan dược.

- Đơn nhiên là có! 

Gã sai vặt ý thức được mình đang thất thố, rất nhanh trên mặt liền nở ra nụ cười. 

Nói chung, phần lớn những người đến đây chủ yếu là mua sắm đan dược, đương nhiên cũng có một ít đại nhân vật đến đây tìm mua dược liệu và tự mình luyện chế. 

Bất quá những người đến mua dược liệu hầu như rất hiếm thấy, mà hắn đã làm ở đây hơn một năm rồi cũng chỉ có một người duy nhất đến mua mà thôi, thậm chí có đôi khi không có người hỏi mua dược liệu. 

Bởi vì mục đích mua dược liệu, không phải là để luyện đan sao? Mà ở bên trong Nam Hoang Thành, ngoại trừ hai vị Lâm Thanh đại sư hầu như rất hiếm khi gặp được một nhân vật khác am hiểu về luyện đan chi thuật. 

Cho nên chuyện này làm gã sai vặt hiếu kỳ, chẳng lẽ thiếu niên đến mua dược liệu này cũng là Luyện Đan Sư sao? 

- Sao lại phiền phức như thế này, rõ ràng tại U Minh Trấn ta ra ngoài đường cũng có thể mua được dược liệu như mua cải trắng nha! 

Tiểu Vũ thầm than thở vì nơi này hơi bị lạ, làm hắn có một chút bất ngờ. 

- Vị khách nhân này, mời đi qua bên đây! 

Gã sai vặt khơm người hướng tay tới nơi chứa dược liệu, sau đó dẫn hắn đi đến. 

Đến nơi, phía trên kệ gỗ trưng bày cũng không có bao nhiêu linh dược quý hiếm, hầu như toàn là linh dược cấp thấp, tùy tiện vào sơn mạch cũng hái được như cỏ rác ven đường. 

Đưa hắn đến nơi, gã sai vặt cười, hỏi: 

- Khách nhân cần dược liệu gì, để ta biết mà mang ra! 

Tiểu Vũ gật đầu, rồi sau đó lấy trong ngực ra một tấm giấy đưa cho tên sai vặt, trên đó có ghi từng loại dược liệu mà hắn cần đến. 

- Bạch Linh Thảo? 

Gã sai vặt đọc lướt qua danh sách dược liệu mà khách nhân vừa đưa, nhưng hắn liền thất thố khi đọc đến Bạch Linh Thảo, đây chính là linh dược cấp bốn đấy nha, chẳng lẽ danh sách này ghi sai. 
Bình Luận (0)
Comment