Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 216

Đợi tiểu nhị rời đi, gã đem bầu rượu ném sang một bên, nhìn xung quanh mọi người đều ăn từ tốn, gã cũng ăn theo như vậy, ra vẻ quý sờ tộc một chút để người khác không để ý.

Ngay thời điểm hắn đả ăn được một nửa, lúc này trong tửu lâu khá yên lặng thì phía ngoài cửa truyền đến một tiếng ồn ào, gã liếc mắt nhìn ra thì thấy một tên thiếu niên thân mặc quần áo bóng bẩy từ cửa đi vào.

Thiếu niên này chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tuấn tú, mắt hiện Hoa Đào, tóc nàu vàng buộc dựng lên phía sau lưng, nhìn không khác gì đuôi ngựa, một tay thì đong đưa quạt xếp, nhìn cũng không nhìn bất luận kẻ nào, thẳng đến lầu trên mà đi.

Ở sau lưng hắn có một đám thị vệ đi theo, mỗi người đều tản ra một cỗ khí thế không kém, liếc mắt liền biết đây chính là võ giả Bạo Khí Cảnh, người có thể đều khiển nhiều cao thủ như vậy thì thiếu niên này hẳn là con nhà quyền quý.

- Đây không phải là đại công tử của thành chủ à, làm sao hôm nay lại tới đây!

Một thực khách nhìn thiếu niên kia cùng đám người đó đi vào thì nhíu mày nhỏ giọng thầm nói.

Bên cạnh hắn có một vị thực khách khác cũng khinh bỉ không thôi, giọng có khinh thường nói:

- Đừng để người của hắn nghe được, tên này đến đây là theo đuổi Cầm Vũ tiểu thư đấy, nghe nói Chu Thành mỗi ngày đều tới đây tại vì ngươi ít đến đây nên không rõ đấy!

- Nếu không phải phụ thân hắn là thành chủ thì Cầm Vũ tiểu thư đã sớm kêu người đem hắn đuổi đi rồi!

Lại một cái thực khách xen vào.

Mặc dù Tiểu Vũ ngồi ở nơi khá hẻo lánh nhưng những gì mà người xung quanh đang nghị luận đều rơi vào tai hắn rõ mồn một từng lời.

- Khó trách lại cao ngạo như thế, nếu tên này mà ra ngoài lịch lãm như ta chắc đã chết từ đầu hiệp rồi!

Nghe ngóng thêm chút nữa thì mọi người trong tưu lâu đã bàn tán sang một người khác, đó chính là Cầm Vũ tiểu thư, ngươi một câu ta một câu, không ngừng tân bốc nàng.

Tiểu Vũ nghe mọi người tân bốc nữ tử kia như một vị thần thì không khỏi lắc đầu, hắn ngồi đây ăn cả buổi mà không thây nhị lão đi đến nên cũng muốn ăn nhanh rồi rút.

Nhưng vào lúc này, vị công tử Chu Thành kia lại từ trên lầu đi xuống, hơn nữa sắc mặt có chút khó coi, hắn đi xuống lầu một, ánh mắt tùy ý quét sang xung quanh một chút.

Ánh mắt hắn chợt dừng lại ở một chỗ, phát hiện phía góc khuất có một thiếu niên ăn mặc quá khác biệt, toàn thân không một chút khí thế, mà thực lực lại cực thấp, còn chưa đột phá được Tụ Khí tầng một.

Chu Thành chỉ tay hướng Tiểu Vũ đang ngồi ăn, mỉm cười nói với đám thị vệ sau lưng.

- Lần này có chỗ ngồi rồi, chúng ta đi qua đó!

Nói xong, Chu Thành mang theo một đám thị vệ hướng về phía Tiểu Vũ đi đến, những nơi đoàn người này đi qua, không người nào dám nhìn nhiều, cũng có ít người đã vì Tiểu Vũ mà cầu nguyện.

Nhóm người đi tới gần chỗ Tiểu Vũ đang ngồi ăn thì Chu Thành nhếch miệng ra hiệu cho đám thị vệ sau lưng mình, một tên thị vệ đầu trọc khuôn mặt như ác bá đi lại gõ lên bàn một cái.

Tiểu Vũ đang ăn dang dở thì nhướng mày, ngước mắt nhìn lên, hắn đã sớm cảm nhận được đám người này đi xuống lầu nhưng cũng không nghĩ tới những người này lại tìm tới chính mình.

Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});- Có chuyện gì không?

Tên thị vệ đầu trọc nhìn thấy một thiếu niên trẻ như vậy khi gặp nhiều người đến hỏi thăm mà không có chút sợ hãi thì cũng hơi ngạc nhiên, sau đó chỉ chỉ Chu Thành ở sau lưng, nói:

- Đây chính là đại thiếu gia Chu Thành, hôm nay xem như ngươi may mắn, hiện tại thiếu gia nhà ta đang xem trọng chỗ ngồi này, ngươi ra một cái giá đi!

Tiểu Vũ sững sờ, người ta có câu trời đánh còn tránh bửa ăn mà đồ ăn của mình còn chưa ăn xong, thế nhưng bị những người này dùng phương thức kinh thường như đuổi chó làm hắn cảm thấy khó chịu.

- Ha ha, nếu các ngươi đã muốn mua chỗ ngồi của ta thì cũng được thôi!

Để đũa xuống, Tiểu Vũ mỉm cười nhìn Chu Thành một cách đầy ấm áp như nghĩa mẹ bao la.

Chu thành nhìn cũng không thèm nhìn Tiểu Vũ, ánh mắt ngạo mạn của hắn nhìn lên bức tranh giấy trên tường, khẽ cười nói:

- Ra giá đi!

- Số này!

Tiểu Vũ cười cười duỗi ra năm ngón tay sau đó nhìn sang đám người đó.

Gã thị vệ đầu trọc kia thấy vậy thì khinh thường cười nói:

- Ha ha, măm trăm kim tệ ư? Ngươi thật đúng là dám mở miệng!

Nào biết Tiểu Vũ lắc đầu, khẽ cười châm biếm nói:

- Không không, các vị lầm rồi, ý ta nói là chỗ ngồi của ta đáng giá năm ức kim tệ, nếu thiếu một kim tệ ta cũng không bán, không biết ý mọi người như thế nào?

- ...

Mặc dù giọng nói của Tiểu Vũ không lớn, nhưng do hoàn cảnh xung quanh phi thường yên tĩnh nên câu nói kia đã vào tai mọi người, làm không ít thực khách lầu một đều cắm đầu xuống đất.

Không khí yên tĩnh nhanh chóng qua đi, thay vào đó là tiếng ồn áo nghị luận của không ít người.

- Năm ức kim tệ, chà chà!

- Thật đúng là dám mở miệng, đây chính là đại công tử Chu Thành đấy!

- Xùy, tiểu tử này chỉ sợ đã uống say nên mới ăn nói hàm hồ như thế!

- ...

Mọi người nghị luận nhanh chóng dẫn đến người quản lý tửu lâu chú ý, nhưng cũng chưa lộ mặt giải quyết vấn đề.
Bình Luận (0)
Comment