Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 302

Sau khi đổi xong viên ma hạch kia thành kim tệ thì bọn hắn cũng đồng thời rời khỏi cánh cổng vào trong Ma Vực, cả hai bước chân ra đường lớn, liền ngay lập tức phát hiện được sự tấp nập, người đi qua lại như nước chảy trong Hoàng Thành.

- Xem thời xem vận, định lượng nhân duyên, giá mỗi lần mười kim tệ!

- Binh khí Huyền Cấp mới đào được tại di tích cổ đây!

- Bán đan dược trị thương, vô cùng hiệu quả, chỉ trong một canh giờ liền có thể hồi phục lại!

Xung quanh có rất nhiều lời mời, rao bán khắp nơi, nhưng mà bọn hắn cũng không quan tâm, mà chỉ một đường đi thẳng, tư thái thoải mái để cảm nhận nhân sinh ở nơi này.

Đi được tầm một khắc đồng hồ, Trần Vũ và Tiểu Vũ tìm một tửu lâu ven đường, tấp vào trong đó để ăn uống một chút cho bớt nhạt miệng, vì thời gian vào trong Ma Vực cũng lâu rồi.

- Hai vị khách nhân này, mời vào, trên lầu hai còn một bàn trống!

Khi bọn hắn vừa mới bước vào cửa thì tiểu nhị bên trong đã nhanh nhạy chạy ra, niềm nở tiếp đón bọn hắn, chỉ đường cho bọn hắn khỏi tốn thời gian đi tìm bàn.

- Được!

Trần Vũ gật đầu sau đó đi thẳng lên lầu hai.

Nơi này khách nhân đang ngồi cũng không ít, đa số là võ giả, bọn họ ngồi tụm ba tụm bảy nói chuyện to nhỏ với nhau, theo hắn quan sát thì trong đây cũng có mạo hiểm giả.

Trần Vũ liền nhanh chóng tìm thấy một bàn trống, có bốn chỗ ngồi, nên liền nhanh chóng tiến lại ngồi xuống.

- Không biết khách nhân muốn dùng gì?

- Cứ lấy cho ta bốn món ngon nhất mà quán các ngươi có!

Tiểu Vũ tùy tiện gọi món, sau đó phất tay cho tiểu nhị đi làm.

Lúc này, cả hai cũng không nói chuyện với nhau câu nào, mà chỉ lặng lẽ thưởng thức trà, lâu lâu ngoái đầu nhìn ra khung cảnh xung quanh.

- Các ngươi có dự định đi xem đợt thi đấu tuyển chọn ra người đứng đầu trong Thiên Tài Bảng lần này không?

Bất ngờ trong nhóm người kia, có một người nói tới vấn đề này, làm không ít người trong tầng hai của tửu lâu chú ý, trong đó có cả Trần Vũ, vì hắn nghe nó có vẻ thú vị.

- Ha ha, năm nào ta không đi xem, lần này không biết có mấy tông môn nhỏ nào xen vào hay không?

- Chắc chắn là có rồi, Thiên Tài Bảng này là do hoàng thượng ban ra mà, không cần phân biệt tông môn lớn hay nhỏ, chỉ cần muốn thì có thể tham gia. Nếu ta mà còn đủ tuổi thì hẳn cũng đã nhảy vào đó rồi!

- Ha ha, lần này các ngươi đón xem ai sẽ là người đứng đầu năm nay?

- Khặc khặc, ta thì không quan tâm tới cái đó, mà chỉ quan tâm tới Mỹ Nhân Bảng mà thôi!

...

Mấy võ giả ngồi trong đó xì xầm to nhỏ với nhau, nhưng mà cũng đủ để cho bọn hắn nghe thấy, tuy nghe thì có thú vị nhưng mà hiện tại hắn cũng chưa có hứng tham gia.

Vì chuyện của hắn còn làm chưa xong thì lấy đâu ra thời gian cho mấy chuyện thi đấu vớ vẫn đó, không chừng chỉ có tiếng mà không có miếng cũng nên! Nhưng mà bọn hắn cũng nghe để có thêm hiểu biết về thế giớ bên ngoài!

Các món ăn cũng đã được tiểu nhị mang lên, Trần Vũ và Tiểu Vũ ăn uống thoải mái, lâu lâu cũng vểnh tai nghe ngóng chuyện mà bọn họ bàn tán. Theo như tin tức nãy giờ nghe được thì Trần Vũ cũng tổng kết được.

Cái gì Thiên Tài Bảng đó là do hoàng đế ban xuống, hằng năm sẽ tuyển chọn ra một người có thực lực tốt nhất trong nhóm tuổi trẻ từ hai mươi lăm tuổi trở xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Bất kể là người của tông môn nào cũng có thể được tham gia vào, nếu như thắng thì sẽ được ban thưởng rất hậu hĩnh, một bộ vũ kỹ Huyền Cấp trung phẩm, phải nói là không hề yếu kém chút nào.

Hơn nữa địa vị của gia tộc còn được nâng lên rất cao, vinh quang phải nói là rất tuyệt vời.

Tóm lại là khi người nào đạt được vị trí đầu tiên sẽ được hoàng thượng ban thưởng hậu hĩnh, sở dĩ mở ra như vậy là để cho thế hệ trẻ cố gắn tu luyện, nên triều đình mới chi ra một khoảng lớn như vậy.

- Hai vị khách nhân này, phía gần cửa sổ còn có hai chỗ trống, hai vị chờ một chút, để ta lại đó hỏi thử!

Đang ăn uống ngon lành thì Trần Vũ nghe có người nói tới chỗ bàn mình đang ngồi, quả thật trên đây chỉ còn lại bàn của bọn hắn là dư hai chỗ thôi.

Gã tiểu nhị, miệng tươi cười đi trước, sau lưng là hai khách nhân, đó là một lão nhân và một thiếu nữ. Lão nhân này cũng tầm gia gia của hắn, còn thiếu nữ kia thì tuổi tác cũng chỉ tầm hai mươi trở lại.

Hai người này ăn mặc có phần mộc mạc, nhưng mà lão nhân kia thì không tầm thường một chút nào, nhìn vậy chứ đã đạt đến Tiên Thiên đỉnh phong rồi.

Tên tiểu nhị cười cười, mở miệng hỏi hai người bọn hắn:

- Thật ngại quá, những chỗ khác đã hết chỗ ngồi rồi, không biết vị khách nhân này có thể cho hai vị khách nhân sau lưng ta ngồi chung được không?

- Có thể!

Tiểu Vũ nghe vậy thì chỉ nói ngắn gọn một câu, mà cũng không thèm nhìn hai ông cháu kia vì thần thức đã phát hiện ra trước, sau đó tiếp tục thưởng thức chén trà của mình.

- Cảm tạ!

Lão nhân đi sau lưng thấy vậy thì mỉm cười, gật đầu sau đó hai ông cháu ngồi xuống gọi món.

Thiếu nữ kia xem ra có vẻ còn ngại vì ngồi cùng với người lạ, nên cũng không có nói lời nào, mà lúc này lão nhân kia lên tiếng:

- Người trẻ tuổi, các ngươi đến đây để ứng tuyển Thiên Tài Bảng sao?

- Không hứng thú!

Lần này người lên tiếng lại là Tiểu Vũ, nhưng lời nói vẫn cộc lốc như cũ. Nhưng lão nhân ngồi đối diện cũng không có thái độ khó chịu gì, mà ngược lại cũng có chút thưởng thức, nói:

- Ồ! Ngươi làm ta cũng có chút ngạc nhiên đấy, đa số người tới đây hẳn là vì Thiên Tài Bảng, vậy mà ngươi lại không hứng thú, đúng là thú vị!

Lão nhân kia mỉm cười, tay cầm chén trà thưởng thức.

Thiếu nữ đi chung kia, nghe Tiểu Vũ nói như vậy thì không khỏi liếc mắt sang đánh giá bọn hắn, nhưng chung quy cũng không có kết quả gì.

- Lão quá khen bọn ta rồi, bọn ta vô công rỗi nghề, không tài không cán thì làm sao mà dám vào đó thi với thố chứ? Dám chừng bọn ta còn bị loại ở vòng chen lấn rồi!

Trần Vũ nghe vậy thì cười trừ, để chén trà xuống, khiêm tốn giải thích, trong lời nói như có chút tuyệt vọng.

- Làm người thì không nên quá tuyệt vọng, cứ cố gắn, biết đâu một ngày nào đó sẽ được đền đáp thích đáng, tận nhân lực mới tri thiên mệnh!

Lão nhân liền lắc đầu, cảm thấy có chút thương tiếc cho tuổi trẻ của bọn hắn nên ra lời khuyên nhủ một chút.

- Cảm tạ lão đã chỉ điểm!

Trần Vũ cười cười, lời nói của lão nhân này làm hắn nhớ lại cái thời “tận nhân lực” của mình để vào trong sơn mạch với hi vọng tìm kiếm linh dược nghịch thiên để đổi mệnh.

Nhưng không ngờ lần đó lại là cái duyên đưa hắn tới với sư phụ của mình cùng với Thiêng Lung, tuy biết bên trong có chuyện mà mọi người vẫn đang giấu mình, nhưng mà hắn biết thứ gì chưa nên biết thì sư phụ hắn đời nào nói.
Bình Luận (0)
Comment