Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 62

- Nếu không phải lúc nãy ta hàng phục nhanh chân thì bây giờ ta đã là một cái xác khô rồi!

Trần Vũ thầm than một cái, sau đó nhìn theo phía tán cây xuống phía dưới.

Tám con Thiên Lang lúc trước đánh với Thiên Lang Vương liền đi lại gần, hắn thấy bọn chúng đang gầm gừ cái gì đó, nhưng hắn không hiểu, nhưng nhanh chóng nguyên bầy liền đi khỏi.

- Cũng may không có chuyện gì xảy ra ngoài dự liệu, nếu không e là...

Nói đến đây hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện đó nữa, công sức hắn hàng phục nếu thật như vậy sẽ đổ sông đổ biển hết sao.

Nhưng Trần Vũ không ngờ tới, hắn vốn đang ngồi trên cây chậm rãi tu luyện, liền nghe thấy tiếng loạt xoạt phía dưới.

Trần Vũ mở mắt ra nhìn xuống liền thấy một con Hắc Báo, Hắc Báo thân dài hai thước, răng nanh sắc bén, hai mắt sáng như lồng đèn, không ngừng chậm rãi đi lại gần Thiên Lang Vương.

Tuy chỉ là nhất cấp cao gai yêu thú, nhưng lần này nó thấy Thiên Lang Vương đang bị thương rất nặng, liền có ý đồ muốn làm thịt Lang Vương. Đây là một trong những đại cơ duyên nó tìm thấy được.

Thiên Lang Vương đương nhiên biết rõ, liền ngốc đầu dậy, gầm gừ một tiếng, khiến Hắc Báo đứng lại một chút. Tuy Lang Vương bị thương những vẫn làm nó sợ hãi vì ít gì Thiên Lang Vương cũng là tam cấp yêu thú.

Trần Vũ đứng phía trên cây chậm rãi quan sát, nếu con Hắc Báo đó dám tấn công hắn sẽ làm thịt nó, còn không hắn cũng lười quan tâm nhiều!

Hắc Báo sau khi đứng lại một chút, hai mắt liền sáng lên, phóng nhanh lại gần Lang Vương, cái miệng răng nanh sắc bén ló ra, nghênh ngang tấn công tới.

- Dám tấn công Tiểu Bạch của ta, lần này ta phải làm thịt ngươi!

Trần Vũ lấy trong túi trữ vật ra một thanh kiếm, sau đó tức thời lao xuống chắn trước Tiểu Bạch.

- Cảm ơn chủ nhân đã giúp đỡ!

Tiểu Bạch hiện tại biết thương thế của mình, liền lên tiếng cảm ơn hắn. Trần Vũ chỉ gặt đầu chứ không trả lời.

- Bạt Kiếm thuật!

Cầm lấy chui kiếm, Trần Vũ vận dụng Vân Tinh Bộ lao lên phía trước, đánh ra một kiếm khí thế kinh người, Hắc Báo nhanh chóng né được nhưng vẫn bị cắt đi một lớp thịt do không né kịp.

- Không ngờ ngươi cũng né nhanh như vậy!

Trần Vũ cười nhạt một tiếng.

Graooo!

Hắc Báo không ngừng gầm lớn, đe dọa hắn, nó liên tục đi qua đi lại xung quanh nhìn chằm chằm vào Trần Vũ cùng Tiểu Bạch, sao đó bất chợt lao tới, móng vuốt sắt nhọn đánh ngay yết hầu hắn.

- Một con nhất cấp yêu thú cũng dám ở đây ra oai!

Trần Vũ cười lạnh một cái, hắn đứng im tại chỗ, tay cằm chui kiếm, Hắc Báo vừa lao tới, kiếm vừa ra, kiếm khí bay ra, đầu Hắc Báo liền rơi xuống đất, thân thể lập tức chết đi.

Làm xong Trần Vũ dùng kiếm vạch bụng Hắc Báo ra, mò một lúc liền lấy ra một khỏa yêu hạch to bằng ngón tay út, có màu lam nhàn nhạt, hắn định thu vào túi nhưng nhớ mình có yêu thú nên quay qua hỏi:

- Tiểu Bạch, ngươi có ăn yêu hạch này không?

- Chủ nhân, người nhanh đưa nó cho ta!

Tiểu Bạch liền nhanh chóng nói.

Hắn cũng không chần chừ trực tiếp vứt viên yêu hạch lại, Tiểu Bạch nhanh chóng há cái miệng lớn của mình ra đớp lấy, sau đó nằm xuống nhắn mắt nghỉ ngơi.

- Trời cũng gần sáng rồi!

Trần Vũ ngước nhìn lên trời cao, thấy mặt trời đã ló dạng ở chân trời rồi, hắn bắt đầu nhóm một ít lửa, lấy quái ngư lần trước bắt được ra, con quái ngư này dài chừng hai thước.

Hắn tìm một nạn cây thật lớn, sau đó nổi lửa lên, xuyên cây qua miệng cá, sau đó để lên, bắt đầu nướng. Thịt cá này có thời hạn sử dụng, nếu để lâu quá thịt cá sẽ hư, cho dù để trong túi trữ vật cũng vậy.

Một khắc sau, mùi thơm thịt cá nướng lang ra, Tiểu Bạch chợt mở mắt dậy nhìn chằm chằm vào con quái ngư đang được nướng trên đống lửa kia với ánh mắt thèm thuồng.

- Ha ha, sẽ có phần ngươi! Thịt quái ngư này ăn nhiều rất tốt nha, sẽ có lợi cho ngươi rất nhiều, không chừng ngươi ăn nó một hai ngày sau vết thương sẽ lành không chừng đấy!

Trần Vũ mỉm cười dùng kiếm cắt lấy một mảnh lớn để mình ăn, còn lại đưa cho Tiểu Bạch ăn để nó nhanh chóng hồi phục vết thương lúc trước.

- Thịt cá này thật thần kỳ vậy sao?

Tiểu Bạch không tin lắm, nhưng ánh mắt nó không nhừng nhìn vào miếng thịt trước mặt mình, mùi thơm truyền ra khiến nó khó cưỡng lại được.

- Ngươi ăn đi là biết!

Trần Vũ cười cười vỗ đầu Tiểu Kim một cái, sau đó tập trung ăn thức ăn của mình.

Tiểu Bạch ban đầu cắn một miếng sau đó liên tục căn ngoạm hết cả con cá, đây là lần đầu tiên nó được ăn mỹ thực ngọn như vậy, nên nó ăn đến xương nó cũng không chừa nữa, hắn thấy vậy chỉ cười cười.

...

Hai ngày sau, đúng như hắn dự đoán, thịt quái ngư rất tốt, thương thế trên người nó hầu như đã khôi phục phần nhiều, lông màu bạc cũng đã che phủ những dấu vết do kiếm gây ra lúc trước.

Lúc này có một người một thú đang chậm rãi đi trong sơn mạch, thiếu niên ngồi trên lưng yêu thú màu bạc đang ngặm trong miệng một cọng cỏ, trên lưng có đeo một thanh đao, đang chậm rãi đi xung quanh tìm kiếm yêu thú để săn bắt, bây giờ hắn đã có thể săn bắt đến tam cấp yêu thú.
Bình Luận (0)
Comment