Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 70

Trần Vũ nhớ tới chuyện hôn ước lúc trước của hắn là Ngô Nhã Phi, sau khi biết hắn phế nhân, liền từ bỏ hắn, không một chút quan tâm, hỏi han, mà phản bội lại hắn, đó là một tì vết trong lòng hắn.

Cơ Nguyệt mỉm cười như hoa, lắc đầu, nói:

- Ta cũng không cần biết, trước kia ngươi như thế nào, nhưng qua thái độ của ngươi lúc trước, hẳn cũng không phải người xấu gì, cũng xem như tạm được nếu ngươi là người xấu thì phải sửa đổi, nếu không thì biết tay ta! Được rồi bây giờ ngươi phải cùng ta làm lễ thành thân!

- Di! Chúng ta phải làm lễ thành thân ngay bây giờ sao!

Tháp Lão đứng phía trên mỉm cười, ngó lơ Trần Vũ nói:

- Đúng vậy! Chứ ngươi định để tới khi nào? Người ta đã mặc áo tân nương lâu như vậy, ngươi còn muốn nàng phải mặc thêm bao lâu nữa?

Trần Vũ nghe Tháp Lão nói vậy, con ngươi không khỏi co rụt, mặc sẵn áo tân nương mà còn đợi hắn ngàn vạn năm, thật quá khoa trương đi!!!!!

- Ai...thế là ta đã không còn được tự do nữa sao!

Trần Vũ dỡ khóc dỡ cười, sau khi biết thân phận của Cơ Nguyệt, hắn đã không còn sợ hãi gì nàng nữa.

Tháp Lão phía trên vun tay một cái, thần thông vừa thi triển, một không gian rộng lớn phía trên liền câu thông với Linh Giới, từ trên không gian đó liền xuất hiện rất nhiều nhân ảnh.

Hắn thấy trên đó có rất nhiều người, nhưng có hai người khiến hắn chú ý đến, một đôi phu thê đã ngồi trên ghế uy nghiêm mỉm cười nhìn xuống hắn cùng Cơ Nguyệt.

Tháp Lão quay sang, hướng lên phía trên không gian hình ảnh đó nói:

- Cơ huynh, lần này chắc ngươi không còn lo lắng nữa chứ, khà khà!

- Ha ha, cuối cùng con gái ta cũng tìm được một người ưng ý rồi!

Trên không gian kết nối Linh Giới, liền truyền ra một âm thanh vui vẻ, Trần Vũ không ngốc liền biết đó là người nào, liền hướng lên trên, hành lễ nói:

- Bá phụ, bá mẫu yên tâm, Tiểu Vũ sẽ đối xử thật tốt với Nguyệt Nhi!

- Được, được, hảo hảo đối xử tốt với Nguyệt Nhi, nếu không người bá phụ này sẽ cho ngươi một trận ra trò!

Nam tử phía trên cười lớn, giọng có phần đe dọa nói với Trần Vũ, làm hắn rùng mình một cái. Hắn không khỏi cười khổ, có nàng không ăn hiếp hắn thì thôi chứ làm gì có vụ hắn dám phụ nàng, chỉ có ngu ngốc mới làm như vậy.

Cơ Nguyệt nhìn thấy phụ mẫu của mình, cũng đồng dạng lên tiếng nói:

- Cha, mẹ!

- Thiên Lung (Cơ Nguyệt), con xuất giá làm nương tử người ta rồi, thì hảo hảo một chút!

Mẫu thân của Cơ Nguyệt mặt đầy hưng phấn lên tiếng nói với con gái của mình, nàng đã đợi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có tin tức, xem ra con gái mình vẫn an toàn.

Tháp Lão cũng không để thời gian trôi qua nhàm chán, pháp lực lão cũng có hạn, liền lên tiếng nhắc nhở. Tháp Lão bún tay, liền xuất hiện một tấm thảm đỏ trải dưới chân hai người.

Phía sau Tháp Lão xuất hiện hai cây nến cực lớn, to bằng bắp chân người, ngọn lửa màu lam trên đó rất đặc biệt, dù gió có thổi như thế nào cũng không tắt, tiếp đó có một chữ “Hỷ” màu đỏ tươi xuất hiện giữa không trung, làm không gian trở nên rất cân xứng.

Xung quanh trên tời liền có nhiều tấm vải đỏ phủ xuống, những cánh hoa màu đỏ liên tục rơi từ trên trời xuống, không ngừng không ngớt tuông xuống như tuyết rơi.

Hắn quay mặt nhìn lại, không biết Cơ Nguyệt từ khi nào đã lấy ra tấm vải đỏ trùm lên đầu, tấm vải đỏ này rất mỏng, làm khuôn mặt nàng thoát ẩn thoát hiện càng tô thêm vẻ đẹp cho nàng.

Không những vậy, không biết từ khi nào trên tay nàng xuất hiện một tú cầu màu đỏ có nối dây sang hai bên, nàng khẽ đưa một đầu kia cho hắn nắm.

Tuy hiện tại hôn lễ của hai người làm rất đơn sơ nhưng hắn đã thầm thề về sau phải làm lại một hôn lễ long trọng hơn, như vậy mới không ủy khuất cho nàng.

- Giờ lành đã đến, mọi sự chuẩn bị... Nhất bái thiên địa!

Trần Vũ mạnh dạng nắm lấy tay Cơ Nguyệt kéo xuống, hai người cùng quỳ xuống, hướng phía trời đất cùng bái.

- Nhị bái cao đường!

Trần Vũ cùng bái sang cha mẹ của Cơ Nguyệt cùng với Tháp Lão, đối với hắn chuyện này hắn cũng có chút kinh nghiệm, xem như cũng đủ xài.

- Phu thê giao bái!

Trần Vũ cùng Cơ Nguyệt đồng thời bốn mắt nhìn nhau một chút, sau đó hai người đồng loạt cúi người xuống bái nhau.

Tháp Lão mỉm cười lớn tiếng nói:

- Kết thành phu thê!

Lời nói vừa xong, khung không gian màn hình câu thông với Linh Giới cũng biến mất, nhưng trên đó còn kèm theo vẻ mặt tươi cười của đôi phụ mẫu Cơ Nguyệt.

Trần Vũ đứng dậy trước, sau đó đỡ Cơ Nguyệt lên, hắn đứng nhìn nàng thật lâu sau đó nhẹ nhàng gạt tấm vải đỏ ra một bên, liền lộ ra khuôn mặt hơi ửng hồng của nàng.

Cơ Nguyệt nhìn hắn mỉm cười, hơi đắc ý nói với hắn.

- Ngươi yên tâm, về sau cho dù ngươi là người tàn phế, ốm đau như thế nào ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi nữa bước, lấy chó theo chó, lấy gà theo gà. Tuy chúng ta đã kết bái làm phu thê, nhưng ngươi muốn có được ta thì thực lực ngươi phải mạnh hơn ta, bằng không cả đời này ngươi đừng mơ!

Nàng vừa nói vừa đưa ngón trỏ ra quơ quơ ra hiệu làm hắn phì cười, lớn đầu như vậy rồi mà vẫn còn trẻ con như thế, hắn nào biết đây chỉ là đối với hắn mới như thế, chứ là người khác thì đừng mơ!

Trần Vũ trên khuôn mặt còn đầy vui mừng, nào ngờ khi nghe câu sau của thê tử nói như vậy thì khuôn mặt xụ xuống, hắn cứ ngỡ cưới được sẽ ăn được, không ngờ hắn lại xui như vậy.

- Xem ra lão bà của mình cũng không phải dạng vừa!

Trần Vũ thầm suy nghĩ, chứ không dám nói ra ngoài. Hắn cũng không muốn thua kém gì lão bà của mình, liền nói:

- Về sau chuyện lớn ta quyết, chuyện nhỏ lão bà ngươi quyết!

- Được!

Cơ Nguyệt chỉ thản nhiên trả lời một cái, Tháp Lão đứng kế bên thấy vậy liền mỉm cười nhìn xuống phía dưới, nói:

- Ta cũng không có gì quý báo tặng cho Cơ Nguyệt làm của hồi môn, hiện ta quyết định đưa phân nữa quyền điều khiển chiếc tháp này cho Cơ Nguyệt!
Bình Luận (0)
Comment