Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 72

Ở dưới thiên uy như thế, hắn cũng không kìm nổi phun một búng máu, gắt gao chống đỡ. Tuy uy lực của đợt thiên lôi này không mạnh nhưng hắn hiện tại chỉ là một thường nhân thì làm sao chống lại được!

Cũng may hiện tượng điềm báo dị thường trong thiên địa kia chỉ duy tri vài hô hấp liền dần dần thối lui.

Phù!

Trần Vũ toàn thân đổ mồ hôi, nhũn người ngã xuống, bộ dạng tâm thần còn rất sợ hãi.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cuộc đời của hắn đã trải qua biến hóa rất lớn. Tu vi khổ tu mười mấy năm đều mất đi, trở thành một kẻ phế nhân.

Mà hắn trở thành phế nhân, giãy dụa dưới thiên uy lẫm liệt kia cũng rốt cục tham sống sợ chết, tránh thoát một kiếp.

Tháp Lão đứng một bên mỉm cười, thầm gật đầu, hắn rất tán thưởng hành động dức khoát của đồ đệ mình.

- Chúc mừng ngươi có lựa chọn sáng suốt! Ngươi hãy nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ngươi liền bắt đầu tu luyện lại từ đầu!

Tháp Lão nói xong cũng như làn khói mờ ảo biến mất khỏi Khai Thiên Tháp, Trần Vũ cũng không nghĩ nhiều, ngồi xuống một chút lấy sức.

Hiện tượng vừa mới xảy ra trên toàn đại lục đó là cho thấy một nhân vật chí cao sắp xuất thế, có một số người trên đại lục đón mò được chuyện này, cũng cho người bắt đầu đi điều tra.

Giờ phút này, một nhân ảnh ngồi trước gió, khuôn mặt trắng bệch, một đầu tóc bạc đón gió phất phơ, trông vẻ tang thương cùng thê thảm cô độc như thế.

Một đêm tán công.

Hắn trở thành một phế nhân!

Chỉ sau một đêm tu vi Trần Vũ mất hết, trở thành một phế nhân. Một đầu tóc bạc của hắn ở trong sương mù nhạt và gió sớm phất phơ có vẻ già nua cùng vô lực.

Một thiếu niên 17 tuổi lại có một đấu tóc bạc rối tung. Đây là loại tình cảnh thê lương cỡ nào?

Trần Vũ run rẩy đứng nhìn ra xa xa, ánh mắt ảm đạm vô thần. Nhưng mà trong lòng hắn lại không có một tia tuyệt vọng.

Trong thế giới tối đen dường như vô tận kia, có một ngọn đèn sáng ngời khiến hắn có được sự bình tĩnh cùng trấn định trước nay chưa từng có.

Cơ Nguyệt nhất thời một lần nữa xuất hiện, nàng bây giờ đã đổi một bộ đồ khác, chiếc váy màu trắng xòe ra như bông ly, kéo dài đến gót chân, ôm sát người, càng tô điểm thêm vẻ đẹp của nàng.

Cơ Nguyệt lẳng lặng đứng nhìn Trần Vũ, trong lòng nàng không biết tại sao lúc này có một mớ hỗn loạn khi thấy thân ảnh cô đơn của người phu quân mới thành thân.

Cơ Nguyệt chủ động lên tiếng trước.

- Ngươi đang nghĩ về chuyện gì vậy!

- Cũng không có chuyện gì!

Trần Vũ trả lời xong, giữa hai người liền có một mãnh yên lặng, Cơ Nguyệt ngồi xuống kế hắn, một mảnh mùi thơm từ Cơ Nguyệt truyền ra khiến hắn cảm thấy dễ chịu vô cùng.

- Ngươi không biết đâu, ta ở đây đợi ngươi rất lâu rồi, ngươi đã đi qua chỗ để tháp hơn ngàn lần rồi, lần nào ta cũng hi vọng ngươi đi vào, nhưng tên đầu gỗ nhà ngươi lại đi ra chỗ khác lúc đó ta chỉ muốn đi ra cho ngươi một phát quy tiên cho rồi!

Cơ Nguyệt đột nhiên bực mình mắng hắn một trận, làm hắn ngẩn ra hồi lâu, mặt mày lắm lét nói:

- Ta làm gì mà đi ngang qua chỗ để tháp nhiều lần như vậy chứ!

- Còn không phải sao, mười ngàn năm trước ngươi đi lang thang ngang chỗ để tháp, thấy hang mà cũng không ngó vào mà chạy đi chỗ khác, rồi bốn ngàn năm sau ngươi đi vào hang, lúc đó ta rất chờ mong, mà đầu gỗ nhà ngươi khi thấy chiếc tháp lại lủi thủi đi ra, từ đó ta không thấy ngươi quay trở lại nữa, ngươi đúng là đại đầu gỗ!

Trần Vũ nghe Cơ Nguyệt nói như thế hắn khóc mà không ra nước mắt, không ngờ làm nàng đợi lâu như vậy là tại hắn không vào trong lấy đi chiếc tháp, nhưng hắn nghĩ không ra tại sao lúc trước mình không lấy chiếc tháp đi cho rồi.

Trần Vũ buộc miệng hỏi:

- Tại sao phải là ta mà không là người khác?

- Thiên Cơ!

Nàng ngó lơ lời hắn, chỉ nói ra hai từ đó rồi im lặng, nhưng hắn không thấy được trên mặt nàng hiện giờ đang mỉm cười. Hắn nhất thời cũng không biết nói như thế nào.

Hắn không biết hai chữ “Thiên Cơ” đó liên quan đến hắn như thế nào, nhưng cũng đành mặc kệ.

Thật ra cuộc hôn nhân này, trên Linh Giới mọi người đã đoán ra được, nguyên nhân cũng không phải như lời Tháp Lão nói, đó chỉ là nói cho có lệ cho hắn biết mà thôi, còn nguyên nhân thật sự chỉ có những người trong cuộc mới biết được.

- Chúng ta thật có duyên, mẫu thân ta tên cũng như nàng vậy!

Trần Vũ bất chợt lên tiếng sau một hồi im lặng, Cơ Nguyệt nghe vậy cũng hơi bất ngờ, có phần hiếu kỳ hỏi:

- Mẫu thân ngươi tên gì mà trùng với ta?

- Mẫu thân ta tên Hàn Nguyệt, không phải cũng có một chữ Nguyệt cùng với nàng sao!

Hắn nhìn sang nàng một chút, thấy biểu hiện của Cơ Nguyệt định nói gì đó nhưng thôi, nên Trần Vũ cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng ngắm trăng lên.

Trần Vũ nhìn sang Cơ Nguyệt, hắn thấy ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của nàng, càng làm khuôn mặt của nàng càng quyến rũ không tả, khiến hắn cứ chằm chằm nhìn nàng thật lâu.

Một bên Cơ Nguyệt đơn nhiên biết hắn đang nhìn mình chằm chằm, nhưng nàng chỉ mỉm cười nhẹ

Để mặc hắn muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn, dù sao nàng cũng đã xuất giá, sống chết cũng thành người của hắn rồi, để phu quân của mình nhìn thì có sao?

Nàng xoay người qua, hai người bốn mắt đối diện nhau trong yên lặng một lát sau nàng mới lên tiếng.

- Ta tựa đẹp lắm sao?

Một câu hỏi bất ngờ phá vỡ sư yên lặng, hắn có hỏi giật mình một chút, sau đó chỉ gật đầu như gà mổ thóc chứ không trả lời.

Cơ Nguyệt thấy thế thì cười cười nhìn, hắn cũng không nói gì, chỉ ngước đầu lên nhìn ánh trăng đang chiếu sáng.

Trần Vũ im lặng được một chút thì lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh.

- Nàng có thể nói cho ta biết cấp độ của Tu Tiên giới một chút được không?

Cơ Nguyệt giọng ngọt ngào cất lên, giải thích cho hắn nghe.

- Tu Tiên chia làm ba cấp bậc là Hậu Giới, Linh Giới và Thiên Giới. Hậu Giới chia làm Luyện Khí, Ngưng Thần, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Độ Kiếp chia làm tám cấp độ. Còn phía trên thì về sau ngươi sẽ biết, nói trước cũng không có ích gì.

Trần Vũ nghe xong mười cấp độ của Tu Tiên tại Hậu Thiên ban đầu có chút ngạc nhiên vì đó là khái niệm mới, vốn không cùng cấp độ với võ giả của nhân loại.

Trần Vũ nhìn sang Cơ Nguyệt hỏi:

- Vậy nàng hiện tại ở cấp độ nào?

Cơ Nguyệt ngó lơ hắn, nói:

- Không cho ngươi biết!

Trần Vũ cũng không muốn hỏi nữa, lần này hắn cả gan mò tay sang nắm lấy bàn tay mềm mại của Cơ Nguyệt.

Cơ Nguyệt lúc đầu hơi phản ứng một chút nhưng lúc sau cũng không phản kháng gì, mặc cho hắn nắm lấy tay của mình.

Mừng thầm trong lòng, Trần Vũ cũng không làm gì khác chỉ lặng lẽ ngắm trăng, một tay nắm lấy bàn tay mềm mại của vợ mình.

Gió nhè nhẹ thổi qua, khiến mái tóc của nàng bay phất phới, khung cảnh càng thêm thơ mọng.
Bình Luận (0)
Comment