Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 90

Thật ra mà nói, phù văn chỉ là một phần nhỏ trong Linh Văn và Đạo Văn mà thôi, việc tìm hiểu này là do cổ nhân thông qua việc xem thiên tượng, quan sát quỹ tích tinh nhật nguyệt tinh thần di động, do đó mà ngộ ra đủ loại đường văn đồ, cực kỳ huyền ảo hơn nữa thần bí.

Cổ nhân sau khi ngộ ra, đem đường văn đồ điêu khắc tại phía trên binh khí đồ phòng ngự, có thể làm binh khí hoặc đồ phòng ngự trở nên càng mạnh hơn nữa, từ đó về sau tựu xuất hiện đủ loại năng lực thần kỳ của pháp bảo Linh Khí, rồi sau đó đến lại dùng cho bày trận, có thể bố trí ra nhiều mặt trận pháp kết giới.

Linh Văn dùng cho luyện chế Linh Khí, mà Đạo Văn... Thì là luyện chế Đạo Khí, Đạo Khí có thể có thể so với đại đạo lực lượng pháp, còn Phù Văn thường dùng để chế tác phù lục.

Phù Văn, Linh Văn, Đạo Văn, đều gọi chung là Kỳ Văn, bị số ít thế lực khống chế, dân gian truyền lưu số ít Phù Văn cùng Linh Văn nhưng đều là rất bình thường.

Phù văn được dùng cho chế tác phù lục, nhưng không phải việc dễ dàng gì, bình thường cần phải có giấy vàng, giấy vàng là một loại giấy đặc biệt được mọi người dùng để khắc hoặc vẽ phù văn lên trên đó.

Nhưng hắn hiện tại không có giấy vàng nên chỉ có thể dùng lông da yêu thú thay cho giấy vàng bùa chú, tiếp đền là dao điêu khắc hoặc bút hội họa Linh Văn, nhưng ở đây hắn lại không có, nên chỉ có thể dùng tạm ngón tay của mình.

- Đầu tiên là Hỏa Phù!

Hắn lấy mấy con Hỏa Hạt đã bắt lúc trước ra, lấy da yêu thú làm giấy, lấy máu làm mực, nhớ lại Linh Văn lúc trước, hắn bắt đầy dùng Tinh Thần Lực của mình thẩm thấu vào máu của Hỏa Hạt sau đó ngưng tụ, vẽ phù văn lên trên tấm da, đồng thời truyền vào một ít linh lực.

Rất nhanh, hắn ngưng ra một điểm nhỏ Tinh Thần Lực tại trên đầu ngón tay, tay cũng trở nên phi thường ổn định, không một chút run rẩy.

- Tốt, bắt đầu vẽ Phù Văn!

Trần Vũ trong nội tâm vui lên, vững vàng vẽ, bắt đầu ở bên trên tấm da yêu thú, cẩn thận từng li từng tí khắc Phù Văn.

Đầu ngón tay không cần đụng vào tấm da yêu thú, chỉ cần lại để cho một giọt máu chứa Tinh Thần Lực đụng vào tấm da yêu thú là được rồi.

Hiện tại, Trần Vũ đồng dạng tựu như là dùng bút lông, nhẹ nhõm ở trên tờ giấy trắng vẽ Phù Văn!

- Hỏa Phù thì cần có Hỏa Văn, Hỏa Văn là thuộc tính Phù Văn! Lúc này hội họa bộ phận là ám văn!

Trần Vũ hồi tưởng đến chính mình thông qua ngọc giản học được nội dung.

Cái gọi là ám văn, tựu là điêu khắc ra Linh Văn sẽ không hiển hiện ra.

Nếu là tại lúc khắc văn trước mặt nhiều người, có thể thông qua dao điêu khắc phóng xuất ra màn sáng che chắn, chờ bộ phận ám văn khắc tốt, thu hồi màn sáng là được.

Mà hiện tại dao khắc chính là ngón tay của hắn! Ám văn chủ yếu vì là phòng ngừa bị người đánh cắp chứ cũng không có tác dụng gì nhiều.

- Ám văn thoạt nhìn lộn xộn, bất quá lại là chỗ trọng yếu nhất, cũng là khó khăn nhất!

Trần Vũ vẽ tốt ám văn về sau, nhìn xem ám văn dần dần biến mất một cách thần kỳ.

Trần Vũ hiện tại khắc vẽ đi ra Phù Văn, tựu như là một đám cuồng vượng hỏa diễm, giương cung bạt kiếm, khí thế bức người. Vẽ Phù Văn xong hắn bắt đầu đưa pháp thuật vào bên trong để phong ấn.

Pháp quyết chuyển đổi, một đạo pháp lực liền theo đầu ngón tay mà bảy vào trong tấm da thú đã vẽ phù văn.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, nhìn lại thì mặt Trần Vũ đen như cục than, do lúc nãy hắn vẽ sai vài đường nên khi truyền pháp lực vào liền bị nổ tung.

- Thật không dễ dàng gì mà!

Hắn mắng một cái, sau đó tiếp tục tập trung vẽ tấm phù khác.

Từng nét vẽ tinh tế in lên tấm da thú, không một chút sai lệch, đây là do lúc trước hắn đã học vẽ phù văn trước, nên bây giờ hắn khá nhừng nhuyễn những thứ này.

Hắn mất nửa canh giờ mới làm xong một tấm phù, khiến tinh thần lực của hắn hao tổn một phần mười, đây là con số mà hắn chấp nhập được, nếu là lúc trước hắn vẽ một phù văn đã nằm lăn quay ra rồi!

- Ta thử uy lực một chút xem sao!

Trần Vũ cầm tấm phù lục mình mới vừa làm xong, đi ra phía đất rộng, hắn ném tấm phù ra phía trước đồng thời khẽ quát một tiếng “khai”.

Tấm phù liền nổ ra cháy tưng bừng, ngọn lửa mạnh tới nổi đốt cháy một cây đang sống kế bên, hắn đứng xa đám lửa năm thước nhưng vẫn nhận được sức nóng hừng hực từ nó tỏa ra.

- Hảo hảo thành công rồi!

Hắn hưng phấn cười lớn một tiếng, sau đó quay trở lại chỗ lúc trước ngồi xuống tiếp tục làm phù lục.

Hắn bắt được hơn một trăm con Hỏa Hạt vậy nên hắn muốn làm 100 tấm Hỏa Phù trước vì phù văn của nó là dễ nhất.

Hắn bắt đầu vẽ phù văn, cố gắn lắm hắn mới vẽ thành công mười tấm hỏa phù liền nằm bẹp xuống nhắm mắt dưỡng thần, tiêu hao pháp lục thì ít mà thần thức nhiều quá khiến hắn chịu không nổi.

Tuy nói tinh thần lực hắn mạnh nhưng cũng được xem là tạm tạm, nghỉ ngơi hơn hai canh giờ thần thức hắn đạt tới đỉnh phong liền bắt đầu vẽ tiếp.

Đùng!

Mặt Trần Vũ lại lần nữa đen như than, do lúc nãy hắn gấp gáp vẽ sai một chút liền làm phù văn phát nổ.

- Chết tiệt lại biến ta thành hắc thán nữa!

Trần Vũ chửi ầm một tiếng, sau đó làm lại tấm khác. Hôm nay đã là ngày thứ bảy hắn làm ra Hỏa Phù, bình thường hắn sẽ luyện pháp thuật, sau đó tu luyện một chút, thời gian rảnh cuối cùng là hắn chế tác phù.

Bảy ngày nay hắn đã làm được chín mươi tấm Hỏa Phù, đây cũng không được xem là một con số nhỏ. Nhưng trong lúc làm hắn làm hư 20 tấm rồi!

- Ha ha, còn mười tấm nữa là hoàn thành nốt!

Hắn cố gắn lấy tấm da thú khác bắt đầu vẽ phù văn lên trên, liên tục nhiều ngày tinh thần lực của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, bây giờ hắn đã có thể vẽ hơn hai mươi tấm mới mệt.

Miệt mài vẽ không ngừng nghỉ, trong những ngày này ngày nào thê tử hắn cũng đến thăm hắn vào giấc sáng, làm hắn cảm thấy không cô đơn có thêm động lực tu luyện.

Trên con đường tu tiên này vốn rất tịch mịch, một đường tìm hiểu thiên đạo, tìm kiếm trường sinh bất tử vốn không dễ dàng, đã có rất nhiều tu sĩ do con đường quá tịch mịch nên từ bỏ.

Tu Tiên không phải ngày một ngày hai, mà là rất rất lâu, ví như thê tử của hắn đã mười vạn ức năm đợi hắn, con số này khủng đến chừng nào? Điều này hắn đơn nhiên biết, nên vẫn cố gắn từng ngày.

- Ha ha, thành công rồi, 100 tấm Hỏa Phù của ta!

Trần Vũ cười lớn, nhìn sang xung quanh đã chất đầy đám phù lục mà hắn đã làm ra, hắn lấy túi trữ vật chứa vào.

- Tiếp đến nên luyện pháp thuật một chút.

Trần Vũ tiến đến tảng đá gần phía trước thi triển Khu Vật Thuật, liền khống chế tảng đá hơn trăm cân bay qua bay lại, liên tục cho tảng đá bay mấy vòng hắn mới thả nó xuống.

Tiếp đến Băng Châm Quyết hắn đã điều động hơn bảy trăm cây băng châm, do trong chế tác phù lực đã làm tinh thần lực hắn mạnh lên không ít.

Hắn phất tay một cái bảy trăm cây băng châm đâm nát tảng đá phía trước, tảng đá chi chít rất nhiều lỗ như tổ ong.

Về phần Kiếm Chỉ Thuật hắn bây giờ có thể tùy tâm sơ niệm chỉ một cái tảng đá liền có một lỗ lớn bằng ngón tay cái, mà khả năng đâm xuyên của nó không cần phải nói, đâm vào đá như đâm vào đậu hủ vậy.

Khi luyện xong tất cả các pháp thuật, hắn rất hài lòng, tiến đến tảng đá ngồi xuống, lấy túi trữ vật ra kiểm tra.

Hắn đổ ra trong đó có một núi nhỏ yêu hạch, từ cấp một đến cấp ba có đủ loại hết, cầm một viên yêu hạch cấp ba lên tay hắn ngẫm nghĩ một chút.

- Không biết ta có thể trực tiếp thôn phệ những viên yêu hạch này không?

Hắn ngồi đó suy tư hồi lâu, ở trong Võ Mạch Đại Lục của hắn yêu hạch muốn sử dụng được phải đưa cho luyện đan sư luyện hóa một thời gian tách ra tạp chất bên trong.
Bình Luận (0)
Comment