Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 94

Liễu Mộng Nhiên nhặt nhuyễn kiếm lên nắm chặt trong tay đề phòng đối phương tấn công.

Xuất hiện trước mặt nàng chính là một con yêu thú màu đen, trừ chỉ có thể nhìn rõ hai mắt to của nó ra, thân thể của nó dung hòa vào trong bóng tối, thời điểm nó tới gần một chút và nhìn kỹ, chỉ thấy nó dài hơn một mét, đầu của nó đặc biệt lớn, hai mắt đỏ ngầu, còn mang theo sáu bảy cái râu dài, phía sau có cái đuôi hình cầu to, trong miệng phát ra từng tiếng kêu "Chít chít...".

- Hắc Âm Thử!

Liễu Mộng Nhiên nhận ra thân phận của con yêu thú và hoảng sợ nói ra.

Hắc Âm Thử thuộc về yêu thú hắc ám hiếm có, ưa thích ở trong vách đá cheo leo và vực thẳm, là yêu thú quần cư, hơn nữa số lượng quần cư vô cùng khổng lồ. Con Hắc Âm Thử này chỉ dài hơn một thước, xem ra chỉ là nhất cấp mà thôi, nếu như như là Hắc Âm Thử ngoài nhị cấp phải dài đến hai thước.

Hiện tại chỉ có một con Hắc Âm Thử ở chỗ này, xem bộ dáng là nó đi tìm con mồi.

Mặc dù như thế thiếu nữ cũng cảm thấy không xong. Chân khí của nàng hiện tại đã dùng hết, giống như người bình thường, căn bản không thể nào là đối thủ của Hắc Âm Thử.

Hắc Âm Thử không có phát động tiến công, nó liên tục đong đưa chiếc mũi về phía trước ngửi ngửi, trong miệng phát tiếng "chít chít" không ngừng, dường như quan sát tình huống của con mồi.

- Không phải sợ, chỉ là một con chuột nhỏ mà thôi!

Trần Vũ liếc mắt nhìn Hắc Âm Thử kinh thường nói, nhất cấp yêu thú ư! Hắn không biết giết bao nhiêu con rồi chẳng lẽ bây giờ còn sợ một con như thế này sao?

Nàng nghe hắn nói như vậy cũng im lặng đợi xem đối phương làm như thế nào, bây giờ điều nàng cần làm đó chính là hồi phục lại chân khí.

Hắc Âm Thử thấy con mồi động thì nó bắt đầu lay động tay chân, công kích thiếu nữ cùng Trần Vũ.

Trần Vũ xuất một tấm Hỏa Diễm Phù mà hắn chế tạo lúc trước, đánh tới đối phương, khẽ quát một tiếng “khai”.

Hắc Âm Thử lập tức bị đánh trúng, ngọn lửa bừng bừng cháy lên đốt nó, thân thể của nó dừng lại, liên tục phát ra tiếng kêu to.

Hắc Âm Thử kêu được một lúc liền biến thành một đống thịt két, hồn lìa khỏi xác vội đi đầu thai, Liễu Mộng Nhiên thấy một màng như thế không khỏi vui mừng, thiếu niên này nhiều điều lạ như vậy.

Chỉ là nhất cấp yêu thú mà thiếu niên này lại lấy phù ra công kích, phải biết mỗi một tấm phù như vậy rất đắt, không phải người bình thường có thể mua được.

Mà thiếu niên trước mặt mình lại như không có một chút tiếc nuối nào!

- Chúng ta đi thôi!

Trần Vũ quay sang nói với Liễu Mộng Nhiên. Nàng liền nghe theo hắn, đi theo sau lưng hắn.

Bọn họ vừa đi không xa, lập tức có vài con Hắc Âm Thử đi tới, có một con đặc biệt lớn, thân thể dài hơn hai thước, rất hiển nhiên chính là Hắc Âm Thử ngoài nhất cấp cao gai.

May mắn mấy con Hắc Âm Thử chỉ dò xét chung quanh không có phát hiện gì, tha thi thể Hắc Âm Thử chết rời khỏi đây.

Lúc này Trần Vũ mang theo thiếu nữ đi vào một nơi ẩn khuất, lợi dụng trường kiếm của nàng mở ra cái động sâu hai mét trên vách đá, sau đó chui vào trong hang động.

Sau khi an trí tốt cho Liễu Mộng Nhiên, Trần Vũ đi ra bên ngoài che lắm hơn phân nữa cửa động lại, chính mình leo vào trong động.

Vào động liền ngăn cách gió lạnh bên ngoài, thân thể mới cảm thấy ấm áp một ít.

Trần Vũ lấy Dạ Minh Châu trong túi trữ vật ra, nhất thời trong động trở nên hơi sáng lên, tối thiểu có thể nhìn thấy hoàn cảnh trong động.

- Cảm ơn công tử đã cứu ta, về sau ta sẽ có báo đáp!

Liễu Mộng Nhiên ôn nhu nói, thầm đánh giá thiếu niên trước mặt mình, ngũ quan tinh tế, nhìn cũng rất tuấn tú, nhất là mái tóc đặc biệt của hắn khiến nàng chú ý nhiều.

- Không có gì, chỉ tiện tay mà thôi!

Trần Vũ mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt này, sau đó ngồi xuống thi triển Hỗn Độn Thiên Kinh hấp thu thử âm hàn này.

Liễu Mộng Nhiên kế bên thấy vậy cũng gật đầu bắt đầu khôi phục lại thực lực của mình.

Hắn nhanh chóng mừng như điên, hắn có thể luyện hóa âm hàn chi khí này một cách dễ dàng, qua thời gian lâu linh lực trong người bành trướng, càng không ngừng chạy quanh người của hắn.

Cảm giác thoải mái làm hắn không nói nên lời, giống như linh lực trong người hắn không chống đỡ nổi, tùy thời có thể cho nó phá thể mà ra.

Rốt cục Trần Vũ ý thức được điều gì.

Đây chẳng phải dấu hiệu của đột phá sao?

Hôm nay bất kể là trạng thái tinh thần hay là linh lực đều thập phần ổn định sung túc, không đột phá chờ đợi khi nào!

Trần Vũ hạ quyết tâm, cố gắn hấp thu âm hàn chi khí càng nhiều càng tốt, trong đan điền không ngừng chuyển hóa âm hàn chi khí thành linh lực sau đó chứa vào trong.

Vận chuyển linh lực trong người điên cuồng, hắn khống chế linh lực không ngừng chạy một vòng chu thiên trong kinh mạch.

Rầm rầm!
Bình Luận (0)
Comment