Lăn《Cổn》

Chương 7

Phiên ngoại 3. Hạnh phúc

Khi mới vừa ở chung không lâu, Bạch Vũ cảm giác được Lý Tuyền đối cậu ỷ lại cùng yêu say đắm, cậu cũng rất vui sướng.

Chính là, không biết bắt đầu từ khi nào, tiểu tử ngốc kia lại từng ngày từng ngày tinh thần sa sút đi xuống, vốn dĩ cho rằng không có gì ghê gớm, chính anh sẽ tự mình điều chỉnh tốt, kết quả lại một ngày so với một ngày đều không có gì tiến triển.

Thân thiết cùng anh, ôm anh, cũng đều trấn an không được, mà ngược lại lại chỉ làm Lý Tuyền càng ngày càng hoảng hốt.

Bất đắc dĩ cũng muốn điều tra anh. Không thể cứ như vậy mà đi xuống, A Tuyền đã càng ngày càng yếu ớt. Cậu liền nghĩ trách anh, định chia tay, nhưng mà cậu cũng muốn điều tra ra cho bằng được.

Kết quả, liền điều tra ra tên tiểu tình nhân cũ ngu xuẩn kia, thế nhưng dám tới châm ngòi ly gián anh và cậu! Sau lưng giống như còn có người chỉ điểm bày mưu đặt kế. Quyết định trở về nhất định phải cảnh cáo anh một phen, cho thấy này không chỉ là nghiêm túc, mà còn là sinh tử cùng nhau.

Mới vừa đem Lý Tuyền kéo tới ngồi xuống, Bạch Vũ liền kinh hoảng phát hiện A Tuyền của cậu hai mắt vô thần, không tiếng động rơi lệ, run bần bật. Lại không biết chính mình dường như đang khóc, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu. Nước mắt không cần chớp, thông thuận chảy xuống, tựa như dòng suối nhỏ có tám phần giống nhau.

Ngày thường là nam nhân cao lớn uy nghiêm, hiện tại lại giống như tiểu hài tử run rẩy không ngừng. Cậu còn chưa kịp nói cái gì, đã bị anh nhào đến ôm lấy, đè xuống trên thảm lông dưới mặt đất, bị nước mắt của anh làm cho vẻ mặt mơ hồ.

Lý Tuyền kịch liệt hôn môi cậu, ái nhân của anh. Lung tung cởi quần áo chính mình cùng của cậu, chuyện tới trước mắt, anh mới phát hiện, những cái tâm tư âm u đó không coi là cái gì, so với việc người này chia tay, tự dâng lên chính mình chính là biện pháp tốt nhất, anh cũng sẽ không vì sợ mà chạy đi đâu. Cùng trúc mã từng có quan hệ, nếu là cậu ghét bỏ tiểu kê kê của anh không sạch, vậy thì mặt sau cũng, cũng có thể. Anh cũng không phải dạng người quá mức thuần khiết. Dù sao cũng đã lỡ, anh cũng không có khả năng hoàn toàn thuần khiết thuộc về cậu.

Nụ hôn đầu tiên, lần đầu tiên, mối tình đầu, đều đã không có khả năng trao cho người này.

Anh không muốn bọn họ cứ như vậy mà chia tay, nghĩ như vậy liền tuyệt vọng cười.

Mau chóng khơi mào dục vọng của cậu, mặc kệ chính mình, muốn hướng cậu nói sau này sẽ không áp cậu nữa, hi vọng làm cậu quay lại tâm ý. Nhưng là ở thời điểm định ngồi xuống cự vật nóng bỏng ấy của cậu, một khắc liền bị cậu mau chóng đẩy ra, khoảnh khắc ấy anh phảng phất giống như mình đã chết đi nhiều năm.

Do dự không quyết đoán, chung quy cũng sẽ mất đi.

Nhưng một giây sau, anh liền bị cậu ôm chặt lấy. Tuyệt vọng, hoảng hốt, mê loạn. Ở trong lòng một mảnh mềm nhẹ, cậu yêu thương hôn lên mi tâm anh chậm rãi đánh tan, thần trí quay lại, phảng phất một lần nữa về lại tới sự an tâm.

Bạch Vũ đem anh vòng lên, làm Lý Tuyền chậm rãi triển khai cuộn tròn thân mình. Động tác người nọ thành thạo ngồi xuống bao lấy cự vật nóng hổi của anh, cùng với anh đoán ra khúc mắc, cậu cuối cùng cũng minh bạch vì sao tiểu tử ngốc này mỗi ngày tinh thần đều đang sa sút đi xuống.

"Em là của anh. Vĩnh viễn đều là của anh, cho nên anh không cần phải như vậy. Chúng ta sẽ không chia tay. Tiểu tình nhân kia bất quá đã là quá khứ, huống hồ bị em áp cũng không phải ngừng ở hắn ta, về sau sẽ không có thêm những người khác ngoài anh, em thề. Em sẽ không thương tổn anh. Chỉ có anh có thể có được em, em rất lợi hại a, sẽ không để cho người khác chiếm tiện nghi. Cho nên A Tuyền, tin tưởng em đi, được không?" Chậm rãi hôn môi người trong lòng ngực đang không ngừng rơi nước mắt.

"... Em là của anh?"

"Em là của anh. Anh cũng là của em."

"Cho dù anh không thể cho em áp, chúng ta cũng không chia tay?"

"Không chia tay, em có thể cho anh, chỉ cho anh, cũng sẽ chỉ cho anh áp."

"... Em thề." Mang theo khóc nức nở cùng âm rung cầu xin nói.

"Em thề. Bạch Vũ và Lý Tuyền, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia tay. Chúng ta sẽ bên nhau cả đời."

"Cho dù anh không giống bề ngoài một vẻ cường đại? Anh thích khóc?" Nghẹn ngào vài tiếng.

"Ân, em sẽ bảo hộ anh, không cho anh khóc."

Ngày đó, liền tính bọn họ tâm ý đều sáng tỏ. Có một đêm động phòng hoa chúc thực mỹ mãn.

"Em là lão bà của anh."

"Ân, lão công của em."
Bình Luận (0)
Comment