Ánh nắng ấm áp của buổi chiều chiếu xuống tòa biệt thự
xây theo phong cách Ba-rốc, bốn chiếc cột nhà thẳng tắp phản chiếu ánh nắng lấp
lánh, thảm cỏ xanh tươi trước nhà được cắt tỉa cẩn thận đầy sức sống. Khắp nơi
tràn ngập không khí của những ngày cuối hè.
Ngược lại với cảnh sắc yên tĩnh bên ngoài, trong nhà vang lên một tiếng quát
lớn đầy tức giận.
Trong phòng khách rộng lớn, sang trọng với cách bài trí hài hòa giữa hai màu
đen – trắng thể hiện sự xa hoa, giàu có của nhà họ Hướng, bà Hướng ngồi vắt
chân trên chiếc sofa màu ngà, ngón trỏ sơn màu đỏ tươi đang run run chỉ vào tờ
giấy trên bàn, nét mặt tỏ vẻ như không dám tin, nhìn thẳng vào mặt cậu thiếu
niên khôi ngô, tuấn tú hỏi: “Đây là cái gì?”.
Tiếng quát lớn khiến cho căn phòng rung lên. Mái tóc xoăn nhuộm đỏ của bà Hướng
như muốn dựng ngược lên vì tức giận.
Cậu thiếu niên mặc bộ vest được may vừa vặn, hai tay khoanh trước ngực, không
hề sợ hãi, lơ đãng liếc nhìn tờ giấy trên bàn, thờ ơ nói: “Không phải là kết
quả học tập sao ạ?”.
“Đương nhiên mẹ biết đây là tờ thông báo kết quả học tập!” Bà Hướng thu ngón
trỏ lại, trừng mắt nhìn cậu. “Mẹ muốn hỏi con, “Tổng điểm: 17” ở phía trên
nghĩa là sao?!”
Cậu chỉ nhún vai, thản nhiên nhấp một ngụm Machiato, nói như không hề có chuyện
gì xảy ra: “Chính là nghĩa của những chữ đó!”.
“Thằng bé này, con có thái độ gì thế?! Tám môn học cộng lại chỉ được có 17
điểm. Con còn có thể ngồi đó mà uống cà phê sao?!” Bà Hướng vô cùng tức giận,
đứng dậy véo tai cậu.
“Á…” Cậu đau quá, vội vàng đặt cốc cà phê xuống, cố gắng thoát khỏi tay mẹ.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Mưu sát con ruột là phạm pháp đấy!”
“Một đứa con ngốc nghếch như thế này, không có cũng không sao!” Bà Hướng đành
buông tay ra, nhìn cậu rồi đưa ra quyết định dứt khoát. “Hướng Vũ Phàm, con
nghe mẹ nói đây! Kỳ nghỉ Quốc khánh năm nay, con phải ngoan ngoãn ở nhà, không
được đi đâu! Chiều nay mẹ sẽ nhờ thư ký Dương tìm cho con một gia sư!”
“Con không cần!” Hướng Vũ Phàm cố gắng tỏ rõ sự bất
mãn của mình qua nét mặt.
“Điều này không do con quyết định!” Bà Hướng ngồi xuống chiếc sofa, tiện tay vò
tờ thông báo kết quả học tập lại.
“Mẹ… Mẹ mà ép buộc con, con sẽ bỏ nhà đi! Mẹ… Mẹ… Mẹ là bà già độc ác!” Hướng
Vũ Phàm hét lên. Trước khi bà Hướng vì tức giận mà ném chiếc giày cao gót về
phía cậu, cậu đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa, bắt đầu chuyến bỏ nhà đi lần thứ
102…
Thực tế đã chứng minh, không phải ai cũng có thể bỏ nhà đi, đặc biệt là một cậu
ấm quen được chăm bẵm như cậu. Điều này càng không thích hợp trong hoàn cảnh
tức giận bỏ đi mà không chuẩn bị đồ đạc gì. Nếu không, cậu đã không rơi vào
tình trạng như lúc này…
Òng ọc… Òng ọc… Òng ọc…
Ngồi trên một cái cây ở góc khuất của trường học, bụng Hướng Vũ Phàm đang sôi
lên. Cậu buông tiếng thở dài.
Đói quá… Từ lúc rời khỏi nhà tối qua đến giờ đã mười lăm tiếng đồng hồ, một
giọt nước cũng không có mà uống, cậu sắp đói đến mức có thể ăn hết cả một con
bò rồi!
Ôi… Nếu sớm biết như thế này thì trước khi bỏ nhà đi cậu đã mang theo tiền tiết
kiệm hoặc tiện tay cầm đi một ít thức ăn cũng được… Cậu nhớ là trên bàn vẫn còn
một hộp bánh quy sữa mới ăn hết một phần ba… Tại sao cậu lại không nghĩ ra? Đã
bỏ nhà đi 101 lần rồi mà cậu vẫn không rút ra được kinh nghiệm gì sao?
Hướng Vũ Phàm buồn rầu bứt một chiếc lá, đang nghĩ xem có nên cho nó vào miệng
không thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía lối đi vào rừng cây, sau đó là
tiếng gọi của một học sinh nữ.
“Phán Phán… Phán Phán… Cậu đâu rồi?”
Phán Phán? Đó là gì? Một con mèo? Hay một con cún?
Hướng Vũ Phàm đang phỏng đoán thì nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn xuất hiện ở đầu
con đường.
Có lẽ cô bé là học sinh của trường này, bộ đồng phục hơi rộng khiến cho cô trở
nên nhỏ bé hơn so với dáng người vốn không cao của mình. Mái tóc thẳng dài đến
ngang eo buông trước ngực, dường như che mất cả nửa người.
Hình như cô đang tìm gì đó, vừa đi vừa cất tiếng gọi, khuôn mặt tròn trĩnh hiện
rõ sự lo lắng.
“Phán Phán… Phán Phán… Cậu ở đâu?”
Cô bé vừa gọi vừa bước về phía trước. Bỗng nhiên, như phát hiện ra điều gì, ánh
mắt cô sáng lên, cô vui mừng chạy lại phía cậu.
“Phán Phán, quả nhiên là cậu ở đây!”
Cô bé reo lên, dừng lại trước chiếc bàn đá.
Chiếc bàn đá đó cách cái cây Hướng Vũ Phàm ngồi không xa, cậu có thể nhìn thấy
một cô bé gầy gò đang nằm trên bàn. Nghe thấy tiếng gọi, cô bé này chậm rãi
ngẩng đầu, mái tóc màu lá cọ dài đến vai xòa xuống má, để lộ một khuôn mặt trái
xoan thanh tú.
Rõ ràng là cô ấy vừa mới tỉnh giấc, mở to đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nhìn bạn vài
giây rồi nở một nụ cười ngây thơ hỏi: “Khanh Nhi, cậu tìm mình à?”.
“Ừ.” Đoàn Khanh Nhi liên tục gật đầu, sau đó cầm lấy tay cô, vui mừng nói:
“Phán Phán, có bảng xếp hạng thành tích học tập giữa kỳ rồi đấy!”.
Nghe thấy thế, Lạc Phán Phán bừng tỉnh, cầm lấy tay người bạn thân vội vàng
hỏi: “Ai đứng đầu thế?”.
“Đương nhiên là cậu rồi. Đây là điều không thể nghi ngờ mà!”
“Thật không? Ồ! Hay quá, ngày mai bọn mình có thể đi Quảng Châu chơi rồi!” Lạc
Phán Phán vui mừng cầm tay bạn quay mấy vòng. “Cậu không biết đâu, mình đã có ý
định đến công viên nước Trường Long chơi một chuyến, nghe nói Trường Long là
công viên nước lớn nhất châu Á, có rất nhiều trò chơi hiện đại!”
Ngày mai là Quốc khánh, trước khi thi giữa kỳ, bà Lạc đã đồng ý cho Lạc Phán
Phán đến đó chơi với điều kiện cô bé giữ được thành tích đứng đầu trong bảng
xếp hạng kết quả học tập, hơn nữa còn đồng ý cho Đoàn Khanh Nhi đi cùng đến
Quảng Châu trong kỳ nghỉ lễ. Chờ đợi suốt mấy ngày nay, cuối cùng ước mơ ấy đã
thành sự thật, chẳng trách mà Lạc Phán Phán vui mừng như vậy.
Rõ ràng là Đoàn Khanh Nhi cũng rất vui mừng, cười híp mắt. Nhưng cảm giác đó
trôi qua rất nhanh, dường như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cô bé lộ rõ sự thất
vọng.
Lạc Phán Phán để ý thấy sắc mặt bạn thay đổi, thân mật hỏi: “Khanh Nhi, sao
thế, cậu không vui à? Cậu không thích đến công viên nước chơi à?”.
“Không, tất nhiên được đến công viên nước chơi thì thích rồi, nhưng mình nghĩ
đến…” Nói đến đó, Đoàn Khanh Nhi cúi đầu im lặng.
Hóa ra là thế, Lạc Phán Phán đoán được điều cô bạn không nói ra, dù sao họ cũng
là bạn thân sáu năm rồi. “Không phải là Hướng Vũ Phàm, thần tượng của cậu, lại
đứng thứ nhất từ dưới lên trong bảng xếp hạng đấy chứ?”
Ngồi trên cây, Hướng Vũ Phàm đang cảm thấy câu chuyện của hai cô bé thật là
nhàm chán và buồn ngủ, thì bỗng nhiên nghe thấy tên mình, cậu tỉnh táo trở lại
và cố dỏng tai nghe.
“Ừ.” Đoàn Khanh Nhi buồn bã gật đầu. “Phán Phán, rõ ràng Vũ Phàm là một người
thông minh. Cậu nói xem vì sao thành tích học tập của cậu ấy lại không cao?”
Năm nay Lạc Phán Phán học lớp mười một. Từ khi đi học đến giờ, kỳ thi nào cô
cũng chiếm vị trí đứng đầu. Năm nay Hướng Vũ Phàm cũng học lớp mười một, nhưng
hoàn toàn ngược lại với cô, vị trí đứng đầu từ dưới lên luôn ghi tên cậu.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tình cảm mà mọi người trong trường dành
cho cậu vì cậu có khuôn mặt sáng sủa hơn cả minh tinh, đôi tay thon dài và
tuyệt đẹp. Những bức ảnh do đôi tay ấy chụp không chỉ một lần giành được giải
thưởng trong các cuộc thi nhiếp ảnh tầm cỡ quốc tế, đem lại không ít vinh dự
cho trường. Nghe nói các cô gái mơ ước trở thành người mẫu trong các bức ảnh
của Hướng Vũ Phàm có thể xếp thành hàng dài từ cửa đầu tiên đến cửa cuối cùng
của Thiên An Môn. Những cô gái trong trường mến mộ tài năng của cậu cũng không
ít. Đoàn Khanh Nhi là một trong số đó. Tuy nhiên, trong mắt Lạc Phán Phán,
những điều này chỉ là trò cười mà thôi.
“Được rồi, cậu ta ngốc như thế, đầu óc không để tâm vào chuyện học hành, thành
tích cao mới là lạ!” Trong con mắt của một người chuyên tâm học hành như Lạc
Phán Phán, Hướng Vũ Phàm chỉ là một người ngốc nghếch.
“Không phải! Vũ Phàm rất thông minh! Cậu chưa nhìn thấy những tác phẩm của cậu
ấy nên mới nói vậy. Mình tin rằng chỉ cần có một giáo viên giỏi hướng dẫn cậu
ấy thì thành tích học tập của cậu ấy sẽ tiến bộ vượt bậc!”
Lạc Phán Phán nhìn lên trời, thờ ơ nói: “Mình cũng muốn xem thiên tài nào có
thể cứu kẻ ngốc nghếch đó thoát khỏi bi kịch đứng đầu từ dưới lên”.
Thấy thần tượng của mình bị chỉ trích như thế, Đoàn Khanh Nhi không vui hét
lên: “Lạc Phán Phán!”.
“Được rồi! Được rồi! Đừng tức giận nữa, mình mời cậu đi ăn kem ba màu được
không? Đi thôi! Đi thôi nào!”
“Con, Hướng Vũ Phàm lại về rồi đây!”
Cùng với tiếng mở cửa ầm ĩ và câu thông báo quen thuộc, cánh cửa làm bằng gỗ
trầm hương cổ kính của nhà họ Hướng bị đá từ bên ngoài, đại thiếu gia nhà họ
Hướng mới hôm qua còn tuyên bố hùng hồn sẽ bỏ nhà ra đi nay lại xuất hiện phía
sau cánh cửa.
Bà Hướng đang ngồi trong phòng khách đọc tạp chí, nghe thấy vậy cũng không phản
ứng gì nhiều, chỉ cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, không ngẩng đầu lên nói:
“Không tồi, lần bỏ nhà đi này nhiều hơn lần trước hai tiếng ba mươi bảy phút!”.
Hướng Vũ Phàm giả vờ không nghe thấy lời giễu cợt của mẹ, ngẩng cao đầu bước
vào phòng khách, hùng hồn tuyên bố: “Con đồng ý là sẽ ở nhà học trong kỳ nghỉ
Quốc khánh này, nhưng việc lựa chọn giáo viên sẽ do con quyết định”.
Đặt quyển tạp chí xuống, bà Hướng nheo mắt nhìn cậu. “Con đã chọn được người
rồi?”
Hướng Vũ Phàm hơi nhếch môi, vui vẻ gật đầu, trong ánh mắt có vẻ gì đó hơi cay
độc: “Vâng”.
Nhìn thấy thái độ kỳ lạ của cậu, trong lòng bà Hướng không khỏi tò mò. Bà vội
hỏi: “Là ai?”.Ở nhà họ Lạc, trong phòng của Lạc Phán Phán.
Lạc Phán Phán đang đứng trước chiếc giường màu trắng ngà bày rất nhiều đồ đạc,
quần áo, miệng huýt sáo một bản nhạc vui, bận rộn chuẩn bị hành lý cho ngày
mai. Chỉ còn mười sáu tiếng đồng hồ nữa là cô bắt đầu chuyến du lịch mơ ước.
Lúc này, cô thấy vui như được bay lên tận trời xanh vậy.
Đúng lúc đó, có tiếng mở cửa phòng, bà Lạc ngó đầu vào hỏi: “Phán Phán, con
đang thu dọn hành lý à?”.
“Vâng, con và Khanh Nhi đã hẹn nhau sáu giờ sáng mai xuất phát!” Lạc Phán Phán
vừa xếp quần áo đã gấp gọn vào túi du lịch, vừa cười vui vẻ. “Mẹ, mẹ thích quà
gì? Lúc về con sẽ mua tặng mẹ!”
“Ôi…” Với vẻ mặt trầm tư, bà vừa nhẹ nhàng bước vào phòng vừa nói: “Cái đó…
Phán Phán, kế hoạch đi du lịch của con có thể bị hoãn lại…”.
Hoãn lại?
Giống như tiếng sét đánh ngang tai, tay Lạc Phán Phán khựng lại làm chiếc váy
lụa màu trắng của cô rơi ra khỏi túi. Cô quay người lại nhìn khuôn mặt khó xử
của bà Lạc, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao lại hoãn lại ạ?”.
“Là như thế này. Mẹ vừa nhận được điện thoại của một vị phụ huynh. Thành tích
học tập của học sinh này không tốt, mẹ cậu ấy hy vọng con có thể phụ đạo cho
cậu ấy trong kỳ nghỉ Quốc khánh.”
Lạc Phán Phán trợn mắt nhìn mẹ, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là thất vọng.
“Học phụ đạo? Con với người đó không họ hàng quen biết, vì sao con phải hy sinh
kỳ nghỉ của mình để giúp cậu ta học?”
“Sao con lại có thể nói như thế?” Bà Lạc chau mày tỏ vẻ không đồng ý. “Các con
là bạn học cùng trường, cậu ấy lại là học sinh của mẹ, giúp đỡ cậu ấy là điều
nên làm.”
Lạc Phán Phán buồn bã phản đối: “Nhưng con đợi mãi mới đến kỳ nghỉ này. Hơn
nữa, con đã hẹn với Khanh Nhi rồi, ngày mai sẽ đi thành phố Dao Mục!”.
“Ừ…” Bà Lạc rõ ràng cũng biết lý lẽ của mình không hợp lý, nên gợi ý: “Hay là
con với Khanh Nhi đợi đến kỳ nghỉ đông hãy đi Dao Mục chơi?”.
“Con không muốn!” Lạc Phán Phán ngồi xuống giường, hét lên trả lời, vứt tất cả
quần áo xuống đất, trừng mắt nhìn mẹ.
“Chỉ lần này thôi, Phán Phán.” Bà Lạc bước đến bên Lạc Phán Phán, dịu dàng nói.
“Con không đồng ý, không đồng ý!” Lạc Phán Phán sống chết cũng không chịu, luôn
miệng phản đối, không hề có thái độ nhượng bộ.
Bà Lạc cưng nựng một hồi cũng không xong, bắt đầu mất kiên nhẫn, đưa một tờ
giấy cho Lạc Phán Phán, ra lệnh: “Điều này không do con quyết định! Đây là địa
chỉ nhà họ Hướng, bắt đầu từ ngày mai, trong một tuần, chín giờ sáng con phải
có mặt ở nhà họ Hướng, nếu không thì chuyến đi Dao Mục vào kỳ nghỉ đông cũng
không còn nữa đâu!”.
“Mẹ!”
“Phản đối cũng không có tác dụng!”
Việc mong đợi từ rất lâu sắp thành hiện thực thì đột nhiên không thực hiện được
nữa, người gặp phải chuyện như vậy sẽ có tâm trạng thế nào? Chắc chắn là không
vui vẻ gì.
Tối hôm đó, Lạc Phán Phán tức giận, mắm môi mắm lợi lẩm nhẩm chào hỏi con cháu
đời thứ mười tám của họ Hướng một lượt. Trong lòng vẫn chưa hết bực, cô mở máy
tính chơi trò thực vật đại chiến với xác chết. Tiếng kêu khóc của các xác chết
vang khắp phòng, cô tức giận ấn chuột nhanh đến mức chuột không chạy được nữa
mới hậm hực tắt máy.
Cô trèo lên giường, trằn trọc suốt đêm, đến tận hơn bốn giờ sáng mới ngủ được.
Cũng vào lúc đó, ở nhà họ Hướng, trong phòng của Hướng Vũ Phàm, đại thiếu gia
nhà họ Hướng, đang vui vẻ chơi game online.
Ngược lại với sự buồn bã của người bạn học Lạc Phán Phán, tối nay tâm trạng của
cậu rất tốt. Cậu đã chơi game giỏi vượt bậc và giành chiến thắng.
Tuy nhiên, đây không phải là lý do chính khiến cậu vui vẻ. Điều cậu vui nhất là
quyết định của cậu đã phá vỡ kế hoạch du lịch được mong đợi từ rất lâu của một
người. Không phải là cô ta muốn xem thiên tài nào có thể cứu cậu, kẻ ngốc
nghếch, thoát ra khỏi bi kịch đứng đầu từ dưới lên sao? Thế thì cậu sẽ cho cô
ta có cơ hội quan sát điều này ở khoảng cách gần hơn! Cậu sốt ruột muốn xem
thái độ của cô ta sau khi biết được sự thật này như thế nào.
Mặc dù không dễ dàng có được một kỳ nghỉ dài như thế, không được đi chơi thì cũng
tiếc, nhưng chỉ cần tìm được thú vui thì việc nghỉ ở đâu cũng không còn quan
trọng nữa.
Buổi sáng ngày thứ Hai, Lạc Phán Phán, không hề biết là mình đang bị người ta
sắp đặt, mắt quầng thâm, mặc chiếc áo phông và chiếc quần bò ngố lấy bừa từ
trong tủ, buộc tóc ra phía sau, miệng không ngớt kêu than, cầm mảnh giấy ghi
địa chỉ, hậm hực đến khu Cảnh Lam Viên.
Cảnh Lam Viên rất nổi tiếng ở thị trấn Hạnh Phúc, được quảng cáo hằng ngày trên
ti vi, giá nhà cao ngất ngưởng và phong cảnh tươi đẹp ở đó khiến cho Lạc Phán
Phán không thể không ngạc nhiên. Nhà họ Hướng ở trong khu Cảnh Lam Viên. Diện
tích của khu này rất rộng, may mà có một nhân viên bảo vệ dẫn đường nên cô mới
đến được nhà họ Hướng mà không bị lạc.
Giống các nhà khác ở dọc đường, trước nhà họ Hướng có hai thảm cỏ được cắt tỉa
cẩn thận, trên đám cỏ xanh rì vẫn còn đọng lại những giọt sương đêm, đẹp như
hai tấm thảm màu xanh mềm mại. Giữa hai thảm cỏ là một con đường nhỏ rải sỏi,
những viên sỏi nhỏ xinh xắn, đáng yêu lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sớm.
Cuối con đường là một tòa nhà được thiết kế theo kiểu châu Âu cổ kính màu ngà
ba tầng với mái nhà màu trắng sữa hình tam giác và những khung cửa sổ xinh đẹp.
Cửa sổ tầng hai đang mở, một thiếu niên khôi ngô, tuấn tú đang ngồi bên khung
cửa nhìn về phía cô.
Cậu có mái tóc dày, tóc mai dài chạm mắt, đôi mắt đen sâu thăm thẳm có chút gì
đó khó hiểu, sống mũi cao, da trắng, có nét giống người Hàn Quốc, khuôn mặt
thon dài, sắc nét giống hệt bức tượng của một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Cậu nhếch môi cười với cô, ánh nắng rạng rỡ hiện
lên trên môi cậu.
Cậu học sinh này là ai vậy nhỉ? Vì sao gặp một người lạ lại có thể cười rạng rỡ
như thế?
Lạc Phán Phán đỏ mặt, vội vàng tránh ánh mắt của cậu ta, lấy lại bình tĩnh rồi
bước tới ấn chuông cửa.
Người mở cửa là một phụ nữ xinh đẹp và lịch sự. Thoạt nhìn cô ấy rất trẻ, tóc
búi gọn gàng, hai lọn tóc tạo thành hình vòng cung ôm gọn lấy khuôn mặt. Cô ấy
mặc một chiếc váy trắng có cổ hình chữ V dài đến đầu gối, chiếc thắt lưng màu
tím ôm gọn lấy eo, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng không để lộ bất kỳ dấu
tích nào của thời gian.
Nhìn dáng vẻ như vậy có thể đoán cô ấy là chị gái của bạn học sinh họ Hướng.
Lạc Phán Phán vội vàng cúi đầu chào và tự giới thiệu: “Em chào chị. Em là Lạc
Phán Phán, mẹ em là cô giáo chủ nhiệm của em trai chị, mẹ em bảo em đến dạy kèm
cho em trai chị”.
Người đó nghe thấy thế thì nở một nụ cười tươi tắn, để lộ ra hàm răng trắng rất
đẹp. “Cô không phải là chị gái mà là mẹ của Tiểu Phàm.”
Gì cơ?
Lạc Phán Phán vô cùng ngạc nhiên, bất giác mặt đỏ lựng lên.
Người phụ nữ trước mặt khéo trang điểm nên trông rất trẻ, mới nhìn chỉ có thể
đoán không quá ba mươi tuổi, không thể ngờ lại có con trai học lớp mười một,
chẳng trách mà cô nhận nhầm.
Bà Hướng dường như nhận ra sự bối rối của cô, thân mật cầm lấy tay cô, cười hòa
nhã nói: “Mau vào nhà đi! Tiểu Phàm đang đợi cháu đấy”.
Lạc Phán Phán được bà Hướng dẫn vào phòng khách, cách bày trí đồ đạc sang
trọng, xa hoa khiến cô trầm trồ kinh ngạc. Nhưng khi cô nhìn thấy cậu thiếu
niên khôi ngô, tuấn tú đang bước xuống từ cầu thang xoắn ốc, những đồ đạc đó
dường như mất đi vẻ đẹp của chúng, không còn chút hấp dẫn nào đối với cô nữa.
Đó chính là cậu thiếu niên ngồi bên cửa sổ cười với cô. Cậu ta vẫn giữ thái độ
nửa cười đùa nửa nghiêm túc như thế, đôi mắt đẹp có vẻ hơi khó hiểu.
Lạc Phán Phán bất giác thần người, không thể rời khỏi ánh mắt mê hoặc ấy cho
đến khi bà Hướng đứng kế bên nhận ra cậu đang đứng trên cầu thang, cười dịu
dàng giới thiệu. “Phán Phán, đây là con trai cô – Hướng Vũ Phàm. Trong vòng một
tuần tới, phải nhờ cháu giúp đỡ bạn ấy học tập rồi!”
Hướng Vũ Phàm? Cái kẻ ngốc nghếch đứng thứ nhất từ dưới lên đến n lần lại chính
là cậu thiếu niên khôi ngô, tuấn tú trước mặt cô sao?
Giống như bị sét đánh ngang tai, Lạc Phán Phán trấn tĩnh lại, ngạc nhiên nhìn
cậu ta đang gật đầu chào đầy nhã ý, cảm thấy như mình bỗng nhiên bị rơi từ
thiên đàng xuống địa ngục.
Hôm qua vừa mới nhắc đến con người này, hôm nay lại trở thành người phụ đạo cho
cậu ta. Cô quá đen đủi chăng? Cô thấy hối hận, thà rằng không đi chơi công viên
nước cũng còn hơn là phụ đạo cho kẻ ngốc nghếch này. Bây giờ rút lui liệu có
kịp không?
Bà Hướng không để ý đến tâm trạng của Lạc Phán Phán, dặn dò con trai: “Tiểu
Phàm, mẹ có chút việc phải đi ra ngoài. Con tiếp đãi Phán Phán chu đáo, học bài
có gì không hiểu thì phải chịu khó hỏi Phán Phán”.
“Vâng.” Hướng Vũ Phàm gật đầu ngoan ngoãn.
Lạc Phán Phán buồn rầu đứng bên nghe hai mẹ con họ nói chuyện với nhau, lúc mới
đầu còn chưa cảm thấy gì, sau đó càng nghĩ càng thấy không cam tâm.
Hướng Vũ Phàm là con trai độc nhất, bố cậu ta không ở nhà, mẹ cậu ta thì đi
rồi, trong nhà chỉ còn có cô và cậu ta thôi sao?!
Nghĩ đến đó, mặt Lạc Phán Phán biến sắc, cô ngẩng đầu muốn gọi bà Hướng quay
lại. Bà Hướng đã đi ra gần cửa lớn, cô lại không biết lấy lý do gì để nói.
Trong lúc cô còn do dự thì bà Hướng đã đi mất rồi.
Nghĩ đến đó, mặt Lạc Phán Phán biến sắc, cô ngẩng đầu
muốn gọi bà Hướng quay lại. Bà Hướng đã đi ra gần cửa lớn, cô lại không biết
lấy lý do gì để nói. Trong lúc cô còn do dự thì bà Hướng đã đi mất rồi.
Lạc Phán Phán vô cùng thiểu não, đành quay người lại đối diện với hiện thực. Cô
bị gương mặt đang tiến sát lại của cậu ta làm cho hoảng hốt, lùi lại hai bước.
“Cậu… Cậu… Cậu muốn làm gì?”
Hướng Vũ Phàm tròn mắt nhìn cô gái đang sợ hãi đến tái mặt, xua tay nói: “Tôi
chỉ muốn biết cậu đang nhìn gì mà chăm chú như vậy thôi”.
“…”
Con người này…
“Cậu ngồi sang phía bên kia.” Cậu ta chỉ về hướng phòng khách. “Tôi đi lấy nước
uống cho cậu. Cậu muốn uống gì?”
Lạc Phán Phán vội vàng xua tay.
“Không cần đâu.”
“Cần”, Hướng Vũ Phàm kiên quyết nói. “Cậu muốn uống sữa hay nước hoa quả?”
“… Thế thì uống sữa vậy!”
Hướng Vũ Phàm gật đầu, bước vào phòng ăn. Lạc Phán ngồi xuống sofa trong phòng
khách, hai tay ôm sách, quan sát căn phòng. Một lát sau, Hướng Vũ Phàm cầm hai
cốc nước bước ra. “Sữa của cậu đây.”
“Cảm ơn.” Cô đưa tay cầm lấy cốc sữa, miễn cưỡng đưa lên môi nhấp một ngụm.
Hướng Vũ Phàm nhìn cô uống sữa, cười một cách khó hiểu, rồi cầm cốc cà phê,
ngồi xuống cạnh cô.
“Nghe nói cậu học rất giỏi, kỳ thi nào cũng đứng đầu. Thật là đáng ngưỡng mộ.”
“Đâu có, chẳng qua là mình may mắn hơn người khác thôi.” Lạc Phán Phán cười,
khiêm tốn nói, có chút không thoải mái nên ngồi dịch ra xa.
“Vậy sao?” Hướng Vũ Phàm nghịch cốc cà phê, trên môi nở một nụ cười khiêu
khích. “Nhưng để cậu phải phụ đạo cho tôi, một kẻ không để tâm đến chuyện học
thì thật là khó cho cậu.”
Nụ cười của Lạc Phán Phán biến mất, câu nói của cậu ta nghe quen quen, hình
như…
“Cậu ta ngốc như thế, đầu óc không để tâm vào chuyện học hành, thành tích cao
mới là lạ!”
“Không phải! Vũ Phàm rất thông minh! Cậu chưa nhìn thấy những tác phẩm của cậu
ấy nên mới nói vậy. Mình tin rằng chỉ cần có một giáo viên giỏi hướng dẫn cậu
ấy thì thành tích học tập của cậu ấy sẽ tiến bộ vượt bậc!”
“Mình cũng muốn xem thiên tài nào có thể cứu kẻ ngốc nghếch đó thoát khỏi bị
kịch đứng đầu từ dưới lên.”
Đoạn nói chuyện với Đoàn Khanh Nhi ngày hôm qua hiện lên trong đầu Lạc Phán
Phán, cô thoáng nghi hoặc… Những lời đó… Lẽ nào Hướng Vũ Phàm, cậu ta…
Ý nghĩ mơ hồ đó hiện lên trong đầu, cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn Hướng Vũ Phàm,
thái độ của cậu ta rất khó đoán, hai bàn tay đang cầm cốc sữa bỗng trở nên lạnh
ngắt.
Như đoán được suy nghĩ của cô, Hướng Vũ Phàm cười nói: “Không phải là bạn Lạc
muốn xem thiên tài nào có thể cứu kẻ ngốc nghếch như tôi thoát khỏi bi kịch
đứng đầu từ dưới lên sao? Có lẽ cậu nên cảm ơn tôi. Cảm ơn tôi vì tôi không
những cho cậu một cơ hội có thể quan sát điều này gần hơn mà còn cho cậu nhập
cuộc?”.
Mặt Lạc Phán Phán biến sắc. “Hướng Vũ Phàm, quả nhiên là cậu đã nghe tôi nói
chuyện với Khanh Nhi!”
“Đương nhiên. Nếu không thì sao giờ này cậu lại ngồi ở đây?”
“Vì thế, cậu cố ý đưa ra yêu cầu tôi đến giúp cậu học với mẹ tôi phải không?”
Lạc Phán Phán nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lấy cốc sữa, mạnh đến nỗi hận
không thể đập nó nát vụn ra!
Hướng Vũ Phàm giả vờ không nhận ra sự tức giận của cô, không thay đổi sắc mặt
gật đầu nói: “Có thể nói như vậy”.
Hóa ra là cậu ta! Hóa ra kẻ phá vỡ kế hoạch đi công viên nước của cô là tên
đáng ghét trước mặt! Cô đã sai lầm khi nghĩ rằng cô và cậu ta giống nhau, đều
là những người đáng thương bị bố mẹ cắt mất kỳ nghỉ lễ, không ngờ rằng cậu ta
mới là người đạo diễn ra vở kịch này!
“Hướng Vũ Phàm!” Lạc Phán Phán đặt mạnh cốc sữa xuống, sữa sóng sánh trong cốc,
bắn cả lên mặt bàn. “Tại sao cậu lại làm như vậy?”
Hướng Vũ Phàm nhún vai, vui vẻ nhìn cô cười nói: “Đúng lúc tôi đang cần một gia
sư giúp tôi giải sầu, thì gặp được cậu. Có thể coi là duyên phận không?”.
“Biến đi với duyên phận của cậu!” Cô đứng bật dậy, đôi mắt lộ rõ vẻ tức giận,
lửa giận trong đầu cô như muốn thiêu đốt cậu thiếu niên trước mặt thành tro
bụi. “Việc cậu buồn chán thì có liên quan gì đến tôi. Vì sao lại lôi tôi vào
chuyện này?”
“Tôi thích thế, không được sao?”
“Cậu!” Lạc Phán Phán tức giận, hận không thể đá vào mặt cậu ta vài cái. Đột
nhiên trong đầu cô lóe lên một cách báo thù.
Cậu ta buồn chán sao? Cậu ta không có việc gì làm sao? Cậu ta cần gia sư sao?
Được! Thế thì cô sẽ làm cho cậu ta bận rộn đến mức ngay cả thời gian đi vệ sinh
cũng không có!
Nghĩ đến đây, Lạc Phán Phán nhắm mắt lại, bỗng chốc thái độ của cô chuyển từ
tức giận sang vui vẻ. “Vì cậu có chí tiến thủ như thế nên tôi cũng phải dốc tâm
sức giúp đỡ cậu.”
Hướng Vũ Phàm chưa kịp ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô thì đã thấy cô đổ
hết đồ trong ba lô ra, bày trước mặt cậu. “Đây là bản photo vở của các môn học,
mời bạn Hướng trong ngày hôm nay học thuộc hết, ngày mai tôi sẽ kiểm tra.”
Hướng Vũ Phàm cúi người, đưa tay sờ xấp giấy dày cộp, khóe miệng bất giác mím
lại. Một tập ghi chép dày như thế này, đừng nói là một ngày, một tháng cậu cũng
không đọc hết, huống hồ là học thuộc.
“Lạc Phán Phán, cậu cố tình phải không?”
“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” Lạc Phán Phán chớp mắt, tỏ thái độ không vui.
“Tôi là gia sư cậu mời đến, tôi chỉ đang cố gắng thực hiện tốt trách nhiệm của
một gia sư mà thôi!”
“Vậy sao?” Hướng Vũ Phàm nhìn cô vẻ mỉa mai, ánh mắt thể hiện sự bất mãn. “Muốn
hành hạ tôi thì cũng phải có đủ sức đấy!”
Cậu ta vừa nói xong, Lạc Phán Phán cảm thấy bụng nhói đau, một linh cảm không
hay xuất hiện. Cô ôm bụng, lùi lại hai bước, trợn mắt nhìn cậu cảnh giác. “Cậu
nói vậy là có ý gì?”
Hướng Vũ Phàm nhếch môi cười, ánh mắt dừng lại trên cốc sữa, không trả lời mà hỏi
lại cô: “Sữa có ngon không?”.
Bụng Lạc Phán Phán quặn đau từng cơn. Cô nhìn cốc sữa vài giây, trong lòng kinh
ngạc. “Hướng Vũ Phàm, cậu cho gì vào sữa thế?”
“Tôi giống người thất đức lắm à? Làm sao tôi có thể cho gì vào cốc sữa mời gia
sư yêu quý của tôi được? Chẳng qua là tôi không cẩn thận, mời cô giáo uống sữa
đã quá hạn hai tháng mà thôi.”
Quá hạn… hai tháng?
“Hướng Vũ Phàm, cậu thật độc ác!” Lại một cơn đau quặn trong bụng. Lạc Phán
Phán không chịu nổi nữa, chạy ra khỏi cửa.
“Bạn học Lạc, cậu chạy nhầm hướng rồi.” Hướng Vũ Phàm ôm lấy thành chiếc sofa,
nhìn khuôn mặt xanh tái của Lạc Phán Phán cười sung sướng, từ từ chỉ sang trái.
“Nhà vệ sinh ở bên đó.”
Lạc Phán Phán tức giận nhìn cậu ta, quay người chạy về phía nhà vệ sinh.
Có lẽ do sữa quá hạn biến chất quá nhiều, có lẽ do Hướng Vũ Phàm quá độc mồm
độc miệng, Lạc Phán Phán phải chạy ra chạy vào nhà vệ sinh mười mấy lần mà
không yên.
“Trời đất, cậu vẫn ổn chứ? Không phải là cậu còn phải dạy mình học sao? Sao vẫn
còn ngồi trên thế?” Hướng Vũ Phàm thản nhiên ngồi tựa vào sofa, khoanh tay
trước ngực, nhìn Lạc Phán Phán đang hết sức khổ sở.
Hướng Vũ Phàm, cậu ác quá! Cậu chết chắc rồi!
Lạc Phán Phán cắn răng chịu đựng, ôm bụng, lảo đảo đứng dậy. Hai chân cô mềm
nhũn, mới bước được hai bước thì đã xiêu vẹo. Nếu Hướng Vũ Phàm không nhanh tay
đỡ thì có lẽ cô đã ngã ngửa ra rồi.
Hướng Vũ Phàm, lúc đầu chỉ muốn trêu đùa cô, giờ mới phát hiện ra cô thật sự
không ổn. Khuôn mặt trái xoan tái xanh, trên trán nổi những vệt màu đỏ, lấm tấm
mồ hôi. Đôi mắt vẫn mở to nhưng đã mất đi sự linh hoạt. Môi cô xám và khô lại,
không còn sắc hồng nữa.
Cô ấy vừa mới khỏe mạnh, sao tự nhiên lại ốm yếu như Tây Thi mắc bệnh thế? Lẽ
nào ảnh hưởng của sữa quá hạn lại kinh khủng đến vậy? Nghĩ đến nguyên nhân gây
ra tình trạng của Lạc Phán Phán có thể là do mình gây ra, Hướng Vũ Phàm cảm
thấy có lỗi. “Này, cậu không sao chứ?”
“Cậu đi mà uống nốt nửa cốc sữa còn lại đi, mười lăm phút sau sẽ biết thế nào
là không sao.” Lạc Phán Phán mệt mỏi trừng mắt nhìn cậu ta, muốn đẩy cậu ta ra
nhưng tiếc là không đủ sức, hai tay đập lên người cậu ta không khác gì gãi
ngứa. “Hướng Vũ Phàm, cậu bỏ tôi ra!”
“Cậu đừng có cử động! Nhìn mặt cậu xem, trắng bệch như là mặt quỷ ấy. Cậu muốn
dọa ai hả? Nói cho tôi biết, cậu muốn gì? Tôi sẽ giúp cậu.” Vừa nói dứt lời,
Hướng Vũ Phàm cảm thấy những lời này quá tình cảm, vội vàng giải thích: “Cậu
đừng hiểu nhầm, không phải là tôi lo lắng cho cậu, tôi chỉ không muốn cậu gặp
chuyện gì không hay ở nhà tôi. Bây giờ chỉ có hai chúng ta ở nhà, nếu cậu xảy ra
chuyện gì thì tôi là kẻ đáng nghi nhất, đến lúc đó…”.
Lạc Phán Phán lườm cậu ta, chặn lại những lời thao thao bất tuyệt đó. “Tôi muốn
đi vệ sinh, cậu cũng muốn giúp tôi sao?”
“…”
Lạc Phán Phán bĩu môi, rời khỏi Hướng Vũ Phàm, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Trong phòng khách, Hướng Vũ Phàm lo lắng không yên nhìn lên đồng hồ treo tường,
từng phút từng giây trôi qua. Trước kia, khi nghĩ cách để có thể trêu tức Lạc
Phán Phán, cậu cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, giờ kim đồng hồ như thể đang
đi dạo giữa không trung không có giới hạn.
Không biết Lạc Phán Phán bây giờ ra sao? Hướng Vũ Phàm lo lắng đi lại trong
phòng khách, trong lòng như có lửa đốt.
Có cần chạy vào xem cô ta thế nào không? Nhưng làm thế, chắc chắn cô ta sẽ cười
nhạo cậu, những ngày tiếp theo cậu sẽ phải làm thế nào? Nhưng cô ta bị như vậy
có lẽ là do cậu, nếu cậu không quan tâm đến cô ta thì có phải là mất nhân tính
không? Rốt cuộc cậu phải làm gì? Hướng Vũ Phàm sốt ruột đi đi lại lại trong
phòng.
Mười lăm phút đã trôi qua, Lạc Phán Phán vẫn chưa ra,
nghĩ đến dáng vẻ liêu xiêu của cô, Hướng Vũ Phàm không khỏi lo lắng, cậu không
giữ thể diện nữa, vội vàng chạy tới trước cửa phòng vệ sinh. “Lạc Phán Phán,
cậu vẫn ở trong đó chứ?”
Trong nhà vệ sinh, sau khi giải quyết xong vấn đề của mình, Lạc Phán Phán ngồi
nghỉ ngơi một lát để lấy lại tinh thần. Đang thư giãn thì nghe thấy tiếng Hướng
Vũ Phàm gọi ngoài cửa. Vốn dĩ đã bị khổ sở vì uống sữa quá hạn, lại nghĩ đến
dáng vẻ đáng ghét vừa rồi của cậu ta, cô không thèm để tâm đến cậu ta
nữa.
Bên ngoài cửa, Hướng Vũ Phàm không biết sự tình ra sao, càng gọi to hơn: “Lạc
Phán Phán, Lạc Phán Phán, không phải là cậu bị rơi vào bồn cầu rồi đấy
chứ?”.
Cậu biến đi! Cậu mới rơi vào bồn cầu ấy! Cả nhà cậu đều rơi vào bồn cầu! Lạc
Phán Phán tức giận nhìn vào cánh cửa, hận rằng không thể xuyên được qua đó để
lôi cậu ta vào đánh cho một trận.
“Lạc Phán Phán, cậu chết rồi à? Nếu chưa chết thì làm ơn thưa lên một tiếng,
nếu không tôi sẽ phá cửa để vào đấy.”
Bên ngoài, Hướng Vũ Phàm lo lắng gõ cửa, đợi một lát không thấy động tĩnh gì,
cậu không kiên nhẫn được nữa, lùi ra sau hai bước rồi lao vào cửa. Đúng lúc
này, cửa nhà vệ sinh mở “tách” một tiếng. Hướng Vũ Phàm không kịp dừng lại, đâm
sầm vào người ở bên trong.
“Mẹ ơi! Đau quá!” Lạc Phán Phán kêu lên, ôm lấy ngực lùi lại hai bước.
Hướng Vũ Phàm thấy điệu bộ của cô như thế thì vô cùng sợ hãi, lo lắng hỏi: “Cậu
không sao chứ?”.
Ai bảo là không sao? Tất nhiên là “có sao” rồi! Lạc Phán Phán đau khổ nhìn
xuống ngực mình, vốn dĩ nó đang trong thời kỳ phát triển, bị va mạnh thế này,
không biết có để lại di chứng gì không?
“Lạc Phán Phán.” Hướng Vũ Phàm thấy cô không nói gì, càng lo lắng hơn. “Không
phải là cậu bị va mạnh quá nên biến thành kẻ ngốc rồi chứ?”
Cậu mới bị va mạnh mà biến thành kẻ ngốc thì có! Lạc Phán Phán ngẩng đầu lên
định mắng cho cậu ta một trận, bỗng nhiên nhận ra sự lo lắng trong đáy mắt cậu
ta.
Cậu ta đang lo lắng cho cô sao? Cũng phải! Cậu ta khiến cô bị đau bụng nửa ngày
trời, sau đó lại va vào ngực cô nên thấy xấu hổ, bất kỳ ai trong hoàn cảnh này
cũng sẽ cảm thấy ân hận. Nhưng cô không thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta được, cô
vẫn chưa quên bộ dạng của cô thành ra như thế này là do ai gây ra.
Nghĩ đến đây, Lạc Phán Phán quyết định sẽ tương kế tựu kế, hành hạ Hướng Vũ
Phàm một trận, nếu không cô sẽ không còn là Lạc Phán Phán nữa.
Không biết là tai họa sắp đổ xuống đầu mình, Hướng Vũ Phàm quỳ gối xuống trước
mặt cô, hỏi với giọng đầy quan tâm: “Cậu đừng sợ! Có cần gọi 120 không?”.
Gọi 120 cái gì? Cậu ta nghĩ mình là một bình hoa yếu ớt sao? Mặc dù cô gầy gò
nhưng ít nhất vẫn có thể đứng thẳng được.
Cô suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu thực hiện kế hoạch báo thù của mình. Cô giả vờ
ôm lấy bụng. “Hướng Vũ Phàm, bụng tôi rất đau, đầu óc choáng váng.”
Sự thật là sau khi nghỉ ngơi, bụng cô không còn đau nữa và cô cũng cảm thấy
khỏe hơn nhiều. Nhưng để giả vờ giống y như thật, Lạc Phán Phán ôm lấy thái
dương, từ từ khuỵu gối dựa vào tường.
Hướng Vũ Phàm tin là thật, không còn để ý đến việc cậu đang căm ghét cô, đưa
tay ra dìu cô. “Cậu có cần nghỉ ngơi một chút không?”
“Có, nhưng chân mình mềm nhũn ra rồi, e rằng không thể đi được.” Thông thường,
lúc này người con trai nên nói: Thế thì để tôi cõng cậu! Tên ngốc trước mặt
chắc không phải là ngoại lệ? Nói đi! Mau nói đi! Đúng dịp cô vừa mới tăng được
hai cân, hy vọng có thể làm cho cậu ta mệt đờ!
“À, thế này đi, cậu cứ ngồi nghỉ ở đây một lát.” Nói xong, Hướng Vũ Phàm dìu cô
ngồi lên nắp bồn vệ sinh.
Lạc Phán Phán chau mày trách móc: “Cậu để người bệnh ngồi nghỉ ở trong nhà vệ
sinh à?”.
Hướng Vũ Phàm ngại ngùng xua tay, nói với giọng không thoải mái: “Vốn dĩ tôi
nghĩ phải đưa cậu ra phòng khách, nhưng cậu lại không đi được, tôi cũng không
còn cách nào khác”.
Tôi không đi được, lẽ nào cậu không thể cõng tôi sao? Lạc Phán Phán thầm rủa
trong lòng. Nét mặt lại thể hiện rõ sự mềm yếu, cô nhẹ nhàng nói: “Mặc dù vậy,
không khí trong nhà vệ sinh không tốt cho người ốm, đúng không? Còn nữa, tôi
không đi được nhưng cậu có thể mà! Tôi bị đau bụng là do cậu, cậu không thể làm
gì cho tôi sao?”.
Hướng Vũ Phàm nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy cô nói cũng có lý nên thật thà
nói: “Có cần tôi lấy cho cậu nước xịt nhà vệ sinh không?”.
Hai mắt Lạc Phán Phán tối sầm lại. Cô muốn cầm gạch đập vào đầu cậu ta rồi đâm
đầu vào tường.
Hóa ra cậu bé này không quen roi vọt, nhã nhặn với cậu ta cũng vô dụng.
Thế là Lạc Phán Phán không vòng vo nữa, nói thẳng thừng: “Bạn Hướng, tôi không
muốn ở trong nhà vệ sinh, cậu cõng tôi ra phòng khách được không?”.
“Tôi cõng cậu?” Hướng Vũ Phàm hốt hoảng trước lời đề nghị của Lạc Phán Phán,
giương to mắt nhìn cô hồi lâu như thể nhìn một sinh vật lạ.
Lạc Phán Phán thấy cậu ta có vẻ không đồng tình, vội vàng ôm bụng tỏ vẻ yếu ớt:
“Bụng tôi đau quá… như muốn rơi cả ruột ra ngoài ấy…”.
“Tôi cõng cậu!” Hướng Vũ Phàm bực bội cắn răng như muốn nói: “Tôi không xuống
địa ngục thì ai xuống”, cúi người giục: “Lên đi!”.
Ồ, cuối cùng thì cũng thuyết phục được tên ngốc này!
Lạc Phán Phán cười thầm sau lưng Hướng Vũ Phàm, đang định bám lên lưng cậu ta
thì cậu ta bỗng quay đầu lại. Nụ cười của Lạc Phán Phán biến mất, cô vội vàng
tỏ vẻ đau đớn, mệt mỏi hỏi: “Hướng… Bạn Hướng, cậu sao thế?”.
Hướng Vũ Phàm nhìn cô chăm chú đến nỗi cô nổi cả da gà, cô đang phân vân không
biết có phải cậu ta đã phát hiện ra mưu kế của mình không thì thấy cậu ta hỏi:
“Lạc Phán Phán, cậu… nặng sáu mươi cân à?”.
Con người này thật là…! Bản cô nương còn không được bốn mươi lăm cân nữa là đòi
sáu mươi cân!
Lạc Phán Phán tối mặt lại, cắn răng chịu đựng, thốt lên một câu ngọt ngào: “Yên
tâm, tôi rất nhẹ”. Trong lòng cô ngầm đưa ra quyết định, lần này không hành hạ
cậu ta đến mức mệt nhừ tử thì cô không còn là Lạc Phán Phán!
Hướng Vũ Phàm nghi ngờ nhìn cô rồi hậm hực quay đầu lại, đau khổ nói: “Lên
đi!”.
Lạc Phán Phán nở một nụ cười đắc thắng, vui vẻ leo lên lưng cậu ta.
Đây là lần đầu tiên cô được con trai cõng, lưng cậu ta rộng và phẳng nên cô cảm
thấy rất yên tâm. Chỉ có vấn đề là cậu ta mặc áo mỏng quá, cô có thể cảm thấy
thân nhiệt trên người cậu ta xuyên qua lớp vải mỏng.
Lạc Phán Phán cảm thấy không yên, tay ôm lấy gò má đang nóng bừng lên như bị
sốt.
“Đừng động đậy! Rơi xuống bây giờ!” Hướng Vũ Phàm chau mày, xốc người cô lên
rồi tiếp tục bước ra phòng khách.
Lạc Phán Phán cứng đờ người, kịp phản ứng thì mặt đã đỏ bừng lên.
Á… á… á!!!
Cậu ta… Cậu ta… Cậu ta vừa mới chạm vào mông cô?!!!
Sự trong sạch của cô… Trinh tiết của cô… Không đúng! Bây giờ là lúc nào mà còn
so đo chuyện này? Hơn nữa, vừa rồi cậu ta làm thế cũng chỉ vì sợ cô rơi xuống
chứ không hề có ý gì khác, sao cô có thể nghĩ lung tung như thế! Đúng! Lạc Phán
Phán, mày nghĩ quá lên rồi! Không được nghĩ lung tung, chịu khó nghĩ cách gì
hành hạ cậu ta thêm thôi! Đây mới là việc mày cần làm bây giờ!
Nghĩ đến đó, Lạc Phán Phán cảm thấy dễ chịu hơn, trí óc dồn hết vào việc tìm
cách báo thù.
Hướng Vũ Phàm không hề biết những toan tính trong đầu Lạc Phán Phán, cõng cô ra
phòng khách, rồi đặt cô ngồi xuống sofa. Vừa ngồi nghỉ một lát thì “đại tiểu
thư Lạc” lại nói: “Nhà cậu có thuốc chữa tiêu chảy không? Tôi thấy bụng rất khó
chịu, nếu uống thuốc vào chắc sẽ đỡ hơn”.
Cô không hề nói dối, mặc dù bụng không còn đau như trước làm sao biết được lát
nữa có đau hay không? Dù sao uống thuốc vào cũng an toàn hơn.
Thế là, vừa mới ngồi được vài giây, Hướng Vũ Phàm lại phải đi tìm thuốc cho Lạc
Phán Phán.
Sau một hồi lâu, Hướng Vũ Phàm, trán lấm tấm mồ hôi, đưa ra trước mặt Lạc Phán
Phán hai viên Bifico.
“Tôi chỉ tìm thấy loại này thôi.”
Lạc Phán Phán cầm lấy thuốc rồi bắt đầu than thở: “Tôi sợ đắng”.
Hướng Vũ Phàm chau mày, nhìn viên thuốc trên tay cô nói: “Đây là thuốc Tây, bột
thuốc đã có vỏ bọc ngoài rồi, uống một ngụm nước là xong, sao mà đắng
được?”.
“Nhưng trước khi tôi uống thuốc, mẹ tôi luôn chuẩn bị mứt táo cho tôi.”
“Mứt táo? Nhà tôi không có thứ đó, đường có được không?” Nói rồi, Hướng Vũ Phàm
lấy hộp đường trên bàn nhét vào lòng cô.
“Tôi không cần”, Lạc Phán Phán đặt hộp đường lên bàn, kiên quyết nói. “Tôi cần
mứt táo.”
“Con gái các cậu thật là phiền phức!” Hướng Vũ Phàm không chịu nổi, chau mày,
do dự một lát rồi lấy chìa khóa và ví tiền bước ra khỏi cửa.
“À, nhớ là phải mua ở Lý Ký Thành Đông đấy, tôi chỉ ăn mứt táo ở đó
thôi.”
Hướng Vũ Phàm suýt nữa thì trượt chân, không dám tin vào tai mình, quay lại
nhìn cô, không hiểu là mình có nghe nhầm không. “Thành Đông? Cậu muốn tôi từ
Thành Tây chạy sang Thành Đông để mua thứ đồ ăn quê mùa đó cho cậu sao?”
“Mứt táo rất ngon, không quê mùa chút nào!”
“Tôi không đi!”
“Á, đau bụng quá…”
“…”
Hướng Vũ Phàm nhìn cô một lát, cuối cùng cũng phải thay giày và bước ra
ngoài.
Lạc Phán Phán thấy cửa nhà bị đập mạnh đến “kinh thiên động địa”, đắc ý
cười.
Hướng Vũ Phàm, tôi cũng phải cho cậu nếm mùi chạy đi chạy lại!
Nghĩ tới đó, cô cúi đầu nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, cầm cốc nước mà
Hướng Vũ Phàm đã chuẩn bị cho cô, cho thuốc vào miệng và uống.