Thoáng chốc dạ yến cuối cùng cũng xong.
"Tiểu tức và nhà thông gia, mọi người tạm ở Lan Lăng vương phủ trước. Dịch quán bố trí cho các sứ giả kia nghỉ." Nguyệt Doanh thấp giọng phân phó
Chu Linh Nghi chọt chọt nhi tử, nháy mắt ra ám hiệu, ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ.
Sắc mặt dưới mặt nạ của Nguyệt Dạ Long đen sì, gì đây? Mẫu hậu, ngài cổ vũ cái gì? Ngài nghĩ nhi tử ở phương diện kia không được sao?
Phượng Họa Lan bế Nam Cung Luân Hoàn, rõ ràng yêu thích không buông tay, trực tiếp bỏ qua Nguyệt Dạ Long vào xe ngựa, đùa giỡn với mập mạp ầm ĩ.
Nguyệt Dạ Long hắn cảm thấy nguy cơ chứ từng có! Mỹ nhân tới tay, lại thua một hài tử? Nào có lí do nhảm nhí như vậy đâu.
Hắn suy nghĩ suy nghĩ, không màng xung quanh đến khi về tới vương phủ. Tổng quản sự sớm đã có chuẩn bị đứng trước cửa đợi, thấy người đến liền sai gia đinh dẫn khách về tiểu viện.
Vương phủ cực kì trang nghiêm, diện tích không hề thua Trấn Quốc phủ công chúa. Trái lại, bảo hộ ở đây rất mực chặt chẽ, tựa như một lồng thép vững chãi, kỉ cương nghiêm minh không thua quân doanh. Phượng Họa Lan đêm qua thăm thú thử, quả thật rất tán dương yêu nghiệt, năng lực quản lí thật hảo trác tuyệt tài năng, hằn nào trở thành Chiến thần cũng không phóng đại.
Nàng bế Nam Cung Luân Hoàn xuống, theo gia đinh đến một tiểu viện thanh nhã tương đối yên tĩnh. Dường như viện này không có người ở, nên trông có chút thô sơ, chăn nệm đều mới, còn có mấy hộp trang sức và y phục đặt sẵn trên bàn trang điểm.
"Vương phi, ủy khuất cho ngài rồi. Thời gian quá gấp, chúng thuộc hạ chỉ chuẩn bị sơ sài qua. Thỉnh vương phi trách phạt" Hai gia đinh rất cung kính hành lễ, dập đầu nói
"Không sao, chỉ ở tạm thôi. Các ngươi đứng lên, chuẩn bị hai thùng nước tắm và khăn bông, bổn cung và tiểu công chúa muốn nghỉ ngơi" Phượng Họa Lan phất tay, bước đến bàn trang điểm, tháo trâm gài xuống.
"Tuân lệnh" Hai gia đinh nhanh nhẹn, thoát cái biến mất
Phượng Họa Lan cởi triều phục, nhận khăn bông từ Cát Tường chậm rãi lau sạch lớp trang điểm. Hai vị ma ma lớn tuổi hầu hạ Nam Cung Luân Hoàn tắm qua, thay y phục.
Nàng tắm qua một lần, cả người thoải mái dễ chịu. Cũng bởi không có yêu nghiệt, nàng áo lót cũng không thèm mặc, trực tiếp mặc một cái yếm đỏ đủ che hai quả tròn tròn, thêm cái quần thụng tơ lụa trắng, lộ ra đường cong mê người cùng cái mông nho nhỏ vểnh lên. Hai vị ma ma giúp tiểu công chúa lên giường, thổi tắt nến, đóng cửa ra ngoài.
"Cữu mẫu cữu mẫu, người thật thơm." Nam Cung Luân Hoàn rúc trong ngực Phượng Họa Lan, đầu nhỏ cọ cọ, chun mũi ngửi ngửi
"Hoàn Hoàn cũng thật thơm" Phượng Họa Lan hôn chụt một cái thật kêu trên má mập mạp
Hai người hôn qua hôn lại, cắn nhau, đùa giỡn ầm ĩ một lúc thật lâu mới ngủ.
Đợi lúc hai người ngủ say, một bóng đen đầy mùi giấm chua nồng nặc bước ra, ngồi chễm chệ trên nhuyễn tháp, khoanh tay, mày cau thành chữ xuyên nhìn "tiểu" tình địch rất vô lại đang vùi đầu vào ngực mềm của mỹ nhân. Hắn hừ mũi, ghen đến khó chấp nhận. Lan Lan, ai cho nàng ôm tiểu nha đầu đó, còn hôn, còn cắn? Đây là có để trượng phu hắn trong mắt không? Nàng chỉ có thể hôn ta, cắn ta, hành hạ ta, nổi giận với ta, yêu thương ta, tất cả chỉ có đối với ta thôi!
Nguyệt Dạ Long nhẹ nhàng bước lại gần, định gỡ tay Phượng Họa Lan ra, đem tiểu nha đầu mập quẳng ở nhuyễn tháp, đem chính mình thế chỗ.
Không ngờ, phản ứng của Phượng Họa Lan quá tốt, tay nàng thoắt cái nắm lấy cổ tay hắn bẻ ngược, tay kia ôm vội Nam Cung Luân Hoàn. Hắn tất nhiên phản xạ không thua né tránh. Nàng mở mắt, ánh mắt hoàn toàn không có tia cảm xúc, nhìn thẳng vào hắn, lăn một vòng xuống giường đứng thẳng thủ thế.
Hắn chưa kịp mở miệng khai báo danh tính, nàng liền phóng một loạt kim tiêu công kích.
Từng tiếng xé gió nhỏ bên tai vang lên, miệng hắn há ra rồi ngậm lại, cật lực né tránh. Đáng tiếc Phượng Họa Lan ra tay không chút lưu tình, ám tiễn không hề ngừng lại. Lúc này nàng đột nhiên vận lực, tung một chưởng kình phong rực đỏ. Hắn cũng vận nội lực chống đỡ.
"Lan Lan...Lan...vi phu" Bất đắc dĩ, hắn phải nói to
Phượng Họa Lan tròn mắt, bực bội nói: "Sao ngươi không nói sớm! Bây giờ làm sao rút chưởng về?"
Hai bên tung chưởng, nếu bên nào nội lực mạnh hơn sẽ thắng, nàng bởi vì tự tin ít người có nội lực cao bằng mình mới tung đòn này, hòng chấm dứt trận đánh. Ai ngờ, Nguyệt Dạ Long ngang tay nàng, đỡ được chưởng mới tạo thành thế tiến thoái lưỡng nan a! Nếu ai rút tay trước, sẽ bị nội lực bên kia đánh trả lập tức bị nội thương. Có thể cùng rút chưởng phong về, nhưng bắt buộc phải cùng lúc, xác suất ăn ý cực thấp, không khéo còn bị phản phệ, tổn hao nội lực cả hai.
Nguyệt Dạ Long tất hiểu nỗi băn khoăn của nàng, không chút do dự rút chưởng về trước.
Bị nội lực mạnh mẽ của Phượng Họa Lan đánh đến, hắn lảo đảo, khóe môi trào chút máu tươi tanh tưởi.
Phượng Họa Lan vội đặt Nam Cung Luân Hoàn trên giường. Con bé ham ăn mê ngủ, động tĩnh lớn như vậy cũng không đáng thức nó. Nàng đỡ Nguyệt Dạ Long, vừa lo lắng vừa tức giận! Nàng quả thật cũng không hiểu, tại sao hắn lại hi sinh nhận chưởng, hắn không biết chưởng phong của nàng uy lực bao nhiêu sao, không chỉ nội lực mà còn có hỏa thuật ẩn trong đó, vì vậy không đơn thuần là lục phủ ngũ tạng bị thương tổn, mà còn bị thiêu cháy. Đồ ngu ngốc này, nếu hắn chịu ra hiệu cùng thu chưởng, thì đâu có bị thương?
Ngắn ngủi vài giây, vô số câu hỏi xẹt qua đầu nàng, xoắn sâu vào tâm trí nàng, hành hạ nàng không ngừng. Phượng Họa Lan lần đầu chìm trong cảm giác tội lỗi áy náy, y thuật nàng không tinh thông, ngây ngốc ôm lấy hắn siết chặt.
"Lan Lan, vi phu không sao đâu." Nguyệt Dạ Long vươn tay, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi, trong lòng tràn đầy nhu tình ngọt như đường mật. Nha, Lan Lan đây là vì hắn mà đau lòng, vì hắn mà tự trách đó, vậy...Lan Lan rõ ràng có hắn, chỉ là nàng không phát hiện ra thôi.
Phượng Họa Lan được hắn vỗ lưng, bàn tay ấm nóng vững chãi vuốt ve lên xuống, mang theo dịu dàng yêu thương, tựa như muốn khảm sâu vào máu thịt. Vòng ôm rất an toàn, tựa như liều thuốc an thần giúp nàng bình tĩnh lại. Nàng đỡ hắn lên giường, để hắn ngồi dậy xếp bằng, còn nàng ngồi phía sau, vận nội lực trị thương cho hắn.
Hai luồn nội lực, một đỏ rực lửa, một ánh bạc chói mắt tỏa ra, nhiệt độ trong căn phòng tức thì ấm áp hẳn lên. Nam Cung Luân Hoàn trùm chăn kín mít, len lén hé mắt nhìn trộm hai người, sau đó thần thần bí bí cười.
Phượng Họa Lan chìm trong cảnh giới ý thức, vậy mà cư nhiên phát hiện ra, nội lực Nguyệt Dạ Long vô cùng thuần khiết, tương đồng với nội lực của nàng, hơn nữa nàng nhìn không thấu được nội lực của hắn, chứng tỏ hắn rõ ràng mạnh hơn cả nàng.
Thần Minh đại lục này, người mang nội lực càng mạnh, màu sẽ càng sáng và chói lòa. Nội lực thuần khiết rất hiếm, khi sở hữu nội lực thuần khiết, chứng tỏ căn cơ cực tốt. Nội lực thuần khiết có màu trắng bạc, màu lam nhạt, màu lục nhạt, màu vàng nhạt. Họ là người tu luyện chân chính, dùng thực lực từng ngày khổ công mà đạt được. Cũng có những người tu theo tà đạo, nội lực đầy tà khí vẩn đục dơ bẩn, tuy cũng có thể có màu giống thuần khiết, nhưng phía sau kéo theo một vệt đen dài không cách nào xóa được. Tà đạo có vô số bí truyền quỷ dị, hút máu, giết trinh nữ, trùng độc,...
Nàng vốn nội lực cũng là màu trắng bạc, thêm cả hỏa thuật bẩm sinh, hòa quyện sinh ra màu đỏ chói mắt. Dựa vào sự thông minh của người thế kỉ 21, nàng tu luyện dễ hơn người khác rất nhiều, không phải quá tự cao, nhưng nàng dám đảm bảo kẻ có thể thắng được nàng, thiên hạ này có thể đếm trên đầu ngón tay! Cho dù là bốn vị sư phụ liên thủ, cùng lắm kết quả chỉ là hòa. Nàng đã tầng chín cấp bảy nha, vậy mà không nhìn thấu nội lực Nguyệt Dạ Long, hắn...hắn là cổ nhân, ở độ tuổi trẻ như vậy mà thân mang nội lực kinh người, không thể phủ nhận chính là bậc kì tài được lão thiên sủng ái.
Miên man suy nghĩ, vừa vận nội lực trị liệu, không ngờ vầng sáng đỏ càng rực rỡ chói mắt.
Phượng nhãn nàng không dám tin mở ra, thu hồi nội lực thở phì phò...
"Lan Lan, không sao chứ?" Nguyệt Dạ Long cũng cảm nhận sự thất thường từ nàng, vội mở mắt, xoay người ôm nàng vào ngực kiểm tra trên dưới một lượt.
Phượng Họa Lan trong ngực hắn lắc đầu, đáp khẽ, giọng điệu đầy vui sướng: "Không có gì, ta tăng cấp a."
"Tăng cấp?" Khóe môi hắn giật giật. Lần đầu tiên nhìn thấy, trị thương cho người khác mà cũng có thể tăng cấp
"Đúng vậy, không thể sai. Cả người giờ nhẹ nhàng sảng khoái lắm, ngươi đừng lo. Còn ngươi thế nào?" Phượng Họa Lan vui khó tả nổi, vòng tay ôm cổ hắn, mông nhỏ ngồi trên đùi hắn, cách lớp quần áo cọ xát.
Nguyệt Dạ Long truyền đến tiếng hít khí....