Hai bên người dân ánh mắt sáng rực háo hức vô cùng. Ngay cả Cấm Long vệ và bạch y tử sĩ đã bị điểm huyệt cũng nín thở dõi theo. Lồng đen đỏ dán chữ hỷ khẽ đung đưa theo gió, vài cánh hoa bay theo, rèm kiệu hoa khẽ động...
Trên con ngựa trắng thuần cao to, là đôi nam nữ huyền bích khinh diễm. Giá y đỏ rực rủ xuống, họa tiết tinh xảo khéo léo. Đặc biệt dưới ánh mặt trời, dường như con rồng thêu trên đó ẩn hiện quẫy đuôi tung hoành. Phượng hoàng trên tay áo nữ tử tuy chỉ lộ cánh và một phần đuôi cũng cực kì nổi bật, sống động không thua rồng trên y phục nam tử. Mà khăn lụa uyên ương vẫn chưa vén lên, ngọc va vào nhau tạo ra âm thanh linh đang rất nhỏ giòn tai. Chưa kể đến khí thế cao quý bẩm sinh tự nhiên tỏa ra từ họ, khiến người khác không nhịn được sợ hãi tự thuần phục.
Phượng Họa Lan từ bên hông lấy ra một thứ đồ chơi bằng sứ. Thứ đó hình bầu, bé bằng nắm tay, có một miệng thổi và mười hai lỗ ngón tay. Sứ trắng tuần túy, trên vẽ một đóa hoa màu xanh lam kiều diễm. Chưa để Nguyệt Dạ Long quan sát kĩ, Phượng Họa Lan nhẹ đưa lên môi, khuất sau khăn che, thổi...
Hoa mà nãy giờ người dân rải khắp ven đường chuyển động. Thanh âm từ món đồ chơi kia thanh thúy dễ nghe, kình lực từ đó tỏa ra tứ phía, màu đỏ rực rỡ cuốn lấy những cánh hoa thành vòng tròn uốn lượn xung quanh hai người. Cảnh tượng tuyệt mỹ khinh diễm người xem, khiến hai bên ngơ ngẩn.
Huyết y nam tử bên kia nãy giờ chưa xuất trận cau mày, thủ thế, thu lại hoàn toàn vẻ bất cần đời ban nãy.
Đột nhiên thanh âm từ vật kia bị lỗi một nhịp, "vút" một tiếng, toàn bộ hoa theo kình lực đỏ rực tiến tới, chuẩn xác điểm huyệt tất cả các huyết y nam tử, tốc độ không thua kém huyết y nam tử kia.
Ngay lúc này, Nguyệt Dạ Long tung chu phách, hoàn hảo cản một đường ám tiễn phóng đến Phượng Họa Lan. Chỉ thấy không biết khi nào mà huyết y nam tử kia đã bay lên, đứng vững vàng phe phẩy chiết phiến.
"Hừ không tính không tính. Khỉ con, có giỏi cùng ta đấu một trận! Còn nếu sợ hãi thì giao tân nương ra đây"
"Tặc tử, ngươi nằm mơ đi" Nguyệt Dạ Long hừ lạnh, phóng chu phách tấn công
Huyết y nam tử thoải mái tiếp chiêu, chiết phiến di chuyển qua lại, nội lực từ đó phóng ra dễ đẩy lùi chu phách.
Phượng Họa Lan tất nhiên không để Nguyệt Dạ Long cô độc chiến đấu, nàng tiếp tục thổi hơi vào, nhưng lần này không hề phát ra âm thanh. Thế nhưng huyết y nam tử không hề xem thường, né tránh.
Từ phía xa, một phần góc ngói mái nhà rơi xuống. Âm công vô sắc vô dạng, nhưng uy lực thật kinh người!
Nguyệt Dạ Long đạp yên ngựa bay lên, toàn lực tổng tấn công. Chu phách dồn dập ép sát huyết y nam tử.
"Các ngươi ăn gian" Huyết y nam tử kiến nghị
Người dân hai bên thấy vương gia của họ đang thắng thế liền reo hò không dứt, luôn miệng cổ vũ. Bầu không khí ồn ào huyên náo vô cùng.
Phượng Họa Lan đột ngột ngừng thổi, vì cách một lớp khăn dày, hơn nữa ban nãy âm công nàng sử dụng không hề phát ra âm thanh, thế nên huyết y nam tử không chú ý. Tay nàng chậm rãi hạ xuống, vừa qua khỏi lớp khăn che thần không biết quỷ không hay lật cổ tay, một chiếc kim châm phóng ra.
Nãy giờ huyết y nam tử vẫn tập trung tiếp chiêu Nguyệt Dạ Long, ngoài ra sức tập trung dồn hết vào âm công của Phượng Họa Lan. Hắn ta vạn lần không ngờ âm công đã sớm thu lại, thứ xuất ra lại chỉ là một chiếc kim châm! Đến khi hắn ta phát hiện ra thì quá trễ, kim châm chuẩn xác ghim vào huyệt đạo hắn, phong tỏa nội lực, khiến hắn đang khinh công chật vật ngã xuống.
"Khốn khiếp! Chơi không đẹp, chơi lại." Huyết y nam tử phủi sạch bụi đất trên y phục, vừa ho vừa đứng dậy, vẫn không quên oán hận nhìn Nguyệt Dạ Long
"Tam lão đầu, ngài chơi đủ chưa? Mau giải huyệt đạo tiếp tục hôn lễ. Giờ lành bị các người chơi hỏng mất rồi" Phượng Họa Lan thu chu phách lại, thanh âm ẩn chứa tức giận nhàn nhạt
Phải, người đến chính là tam sư phụ Phượng Họa Lan, tam lão đầu. Tam lão đầu thấy đã bị phát hiện, hơn nữa, bảo bối của lão đang tức giận thật rồi, liền sợ hãi cụp đuôi nịnh nọt: "Lan nhi bảo bảo, này a, chỉ là thư giãn gân cốt, kiểm tra xem bọn hắn có bảo vệ kiệu hoa được chu toàn không a. Đừng đừng, bớt nóng bớt nóng, hạ hỏa." Vừa quay sang phía bên kia rống: "Thối đồ đệ lăn ra đây cho ta. Ngươi trốn ở đâu đó hả? Ai bảo ngươi điểm huyệt Cấm Long vệ? Ai bảo ngươi chọc bảo bảo của ta sinh khí? Ngươi được lắm rồi, vi sư phải hảo hảo giáo huấn ngươi một trận nên thân!"
Một người trốn trong góc đáng thương xuất hiện. Hắn tránh né ánh mắt giết người của Nguyệt Dạ Long, cười hề hề giả ngây giả ngô, quy củ hướng Phượng Họa Lan và Nguyệt Dạ Long chào một cái: "Thư giãn gân cốt, không ngờ làm phiền ngày vui hai vị a."
Vừa dứt câu, gót chân hắn khẽ xoay, lại như lần trước, không nhìn rõ thân ảnh, huyệt đạo của cả hai bên đều được giải, ngoài ra, người giải huyệt cũng vô ảnh vô tung biến mất.
Phượng Họa Lan quay trở lại trong kiệu ngồi an ổn. Đoàn người lục tục sắp xếp lại đội hình, tiếp tục lên đường.
Người dân hoan hô vỗ tay, lại nối đuôi theo đoàn Cấm Long vệ. Coi như qua ngày hôm nay, tân Lan Lăng vương phi đã trở thành một nhân vật truyền kì trong mắt người dân Nguyệt Thần quốc.
************************************
Lan Lăng vương phủ lúc này khách nhân đã đợi được gần một canh giờ, đổi qua vài lượt trà nóng vẫn chưa thấy đoàn rước dâu đến. Đế hậu Nguyệt Thần quốc dường như chẳng mảy may lo lắng, thong thả ngồi trên ghế chủ vị hàn huyên với phu thê Trấn Quốc công chúa.
Thế nhưng có một người đã gấp đến khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, trực tiếp dẫn một nhóm cung nhân đứng ở cửa vương phủ đợi. Nguyệt Ức Loan dắt Nam Cung Luân Hoàn, sai người mang ghế, ngồi cầm điểm tâm chờ, chờ...
Không chỉ hai mẫu tử họ đợi, mà trong sảnh, hai nam tử cao quý ngồi đối diện im lặng thưởng trà, mùi trà Long Tĩnh phiêu tán trong không khí.
Thẩm Hàn Chi mặc lễ phục thái tử của Thanh Loan quốc, y phục vàng sáng trên thêu ngũ long giương vuốt, một đôi tử đồng thâm sâu không thấy đáy trái ngược với đôi môi mỉm cười hòa ái, thi thoảng lại mở miệng giao tiếp với vị tân đế vương đối diện Vu Tuệ Lương.
Vu Tuệ Lương đối với sự nhiệt tình của Thẩm Hàn Chi ngó mặt làm ngơ, thi thoảng vì phiền phức khó chịu mới miễn cưỡng đáp vài lời. Lễ phục mà Vu Tuệ Lương vận hôm nay vẫn là một màu đen sẫm, trên thêu bạch long đạp mây uy quyền, dung mạo tuấn mỹ lạnh lùng như hàn băng vạn năm. Nếu nói sự gian xảo khó lường của Thẩm Hàn Chi làm người khác lo lắng, thì vẻ uy nghiêm lạnh lẽo của Vu Tuệ Lương làm người khác sợ hãi không dám làm bậy.
Một thủ hạ từ sau lưng Thẩm Hàn Chi tiến lên, cúi đầu cung kính nói nhỏ vài câu với hắn. Mà bên kia, thủ hạ của Vu Tuệ Lương cũng đồng thời xuất hiện, truyền lời với thuộc hạ thân tín bên cạnh Vu Tuệ Lương.
Nhất thời, hai bên đều chuyển ánh mắt, nhìn nhau.
"Ồ, không ngờ tân đế cũng ra tay." Thẩm Hàn Chi cong môi, nhìn thế nào cũng giống như rắn độc le lưỡi
"Thủ hạ của thái tử đang giằng co với thủ hạ của trẫm. Vẫn mong thái tử rút người về." Vu Tuệ Lương không đổi sắc, vô sỉ yêu cầu.
"Còn chưa đến hồi kết, đừng vội chứ tân đế, để xem thủ hạ của ngài võ công phi phàm hay thủ hạ của bổn thái tử quỷ kế đa đoan."
Hai người bên này âm thầm đấu đá một phen, không ai phát hiện rằng Thanh Loan quốc Duệ Vương luôn cúi đầu nhẹ nhàng nở một nụ cười đắc ý.
Đúng vậy, tam ca, chưa đến hồi kết chưa biết ai có thể làm chủ Thanh Loan quốc đây.
************************************
Waooooo, lại sắp 13-4, sinh thần thứ high của bộ truyện a *vỗ tay*
Hmmm nhưng vì ai đó lười quá mà truyện vẫn chưa đi tới đâu *khóc ròng*
Trúc còn đào thêm một cái hố huyền huyễn, tên là " Thủy Mạn Đế Cơ" nếu các nàng có hứng cứ ghé qua ủng hộ