Phượng Vũ An đến gần cửa, vốn định xem nữ nhi bảo bối uống giải dược xong đã tỉnh chưa, ngoài ý muốn lại nghe được tiếng mắng đầy sinh khí của nữ nhi bảo bối. Nàng đột nhiên hiếu kì, lôi Lâm Đại Bảo nấp sau cửa sổ lén nhìn vào.
Chỉ thấy tiểu tế (con rể) từ trên trời rơi xuống kia đang chân chó vuốt mông ngựa nữ nhi bảo bối, mặt dày ôm ôm ấp ấp, trong khi nữ nhi bảo bối chửi mắng, sắc mặt so với đít nồi chỉ có hơn chứ không kém.
Nga, thật thú vị. Hiếm khi thấy nữ nhi bảo bối tức giận thế a. Có thể tiểu tế này cũng không tệ. Nhất định nàng phải tìm dịp hạ chiếu thư ban hôn!
Đáng thương cho Phượng Họa Lan vẫn không biết mình chính thức bị mẫu thân bán đi.
Lâm Đại Bảo nhìn cảnh tượng ấy, lúc nữ nhi bảo bối một cước đá văng tên nhóc kia, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, gân xanh trên trán có xu hướng co rút đau đớn. Aizzz, bảo bối dữ như thế thì sau này ai giám thú làm thê đây, không lẽ khi đó hắn phải mặt dày tìm đại một tên trói về thành thân với nữ nhi a????
Bạch y hài tử lồm cồm bò dậy, xoa xoa cái mông, vừa vặn nhìn thấy nhạc phụ nhạc mẫu đang nhìn hắn bằng con mắt sùng bái và....thương hại.
“ Nhạc phụ, nhạc mẫu, hai người đang làm gì thế?”
“Ta không phải nhạc phụ của ngươi!” Lâm Đại Bảo hừ lạnh, ai bảo huynh trưởng ngươi là tình địch của ta, hắn gào thét thầm trong bụng.
Trái lại, Phượng Vũ An mặt mày hớn hở chạy đến, nói cười thân thiết:
“ Tiểu tế ngoan, ngươi không sao chứ? Aizzz Lan nhi tính tình như thế, tiểu tế cung đừng để tâm a.”
“Nhạc mẫu, con không sao. Người thật tốt, dung mạo lại khuynh thành như thế, quả là tiên tử hiền lành nhất mà tiểu tế từng gặp được. Tiểu tế có mang vài bình dưỡng nhan, công dụng rất tốt, nhạc mẫu, ngài....” Bạch y hài tử thấy nhạc mẫu thừa nhận, lập tức đảo mắt sang vuốt mông ngựa mẹ vợ
“ Ôi miệng lưỡi thật ngọt. Ta không dám nhận.” Phượng Vũ An ôm mặt ngượng ngùng
Lâm Đại Bảo tức đỏ mắt. Hừ, đại huynh ngươi muốn câu dẫn nữ nhân của ta, đến ngươi câu dẫn nữ nhi ta không được nên chuyển hướng luôn rồi sao?