Phượng Họa Lan thần sắc uy nghiêm, đuôi lông mày nhếch lên biểu thị sự tức giận, khuôn mặt không có lấy một tia cảm xúc, ánh mắt nhìn Phương lão heo như nhìn vật chết, khắp người tỏa khí thế cao quý nhưng lại lạnh lẽo chết chóc như ở địa ngục.
Đây là khí thế của sát thủ, Hoàng đế nhiều lắm cũng chỉ có khí thế đế vương, còn nàng bộc lộ cả hai thứ, chả trách khiến Phương lão heo sợ hãi như thế.
'Trấn Quốc công chúa đại giá quan lâm, thần từ xa không đón tiếp, tội lỗi tội lỗi.” Phương lão heo quỳ xuống dập đầu.
Cát Tường một bên thầm khinh bỉ.
“ Tả thừa tướng gia, bổn cung không thể nhận đại lễ lớn được, bổn cung chỉ là một con nhóc chưa cai sữa, nào dám để đại nhân ngài đón tiếp từ xa!” Phượng Họa Lan nhếch khóe môi, mắc sáng quắc lướt qua hắn.
Phương lão heo run rẩy hai tay béo núc, con nhóc này, nó có thuật đọc tâm sao?
Phượng Họa Lan lắc đầu nhảy xuống ghế, rảo bước ra bên ngoài.
Phương lão heo bây giờ thở ra một hơi, lão đứng dậy tràn ngập tức giận, nhìn tên hầu tâm phúc quát:
“Ngươi mau gọi quản gia đến đây cho bổn tướng.”
Lão không phải kẻ ngu, con nhóc đó rời đi, chính là để lão tự giải quyết chuyện của mình.
Trời đã tạnh mưa, con đường lót cẩm thạch mát lạnh còn hơi ướt, nàng chậm rãi bước đi về phía đình mát nơi hoa viên nhà lão heo.
Lúc nãy mưa lớn, nàng vẫn chưa kịp đánh giá nơi này. Phủ thừa tướng to không kém phủ đệ nhà nàng, bài trí xa hoa cực kì, chỉ cần nhìn lót đường bằng cẩm thạch cũng đủ nói, phủ của Hữu thừa tướng còn phải lót bằng sỏi đó. Nhìn đâu cũng có thể thấy được một vài món phong thủy bằng ngọc, núi giả sừng sững hoặc những tượng to, và nhất là hoa mẫu đơn.
Ở Hỏa Phượng quốc, hoàng đế là hỏa long, Trấn Quốc công chúa là phượng vĩ, còn hoàng hậu là mẫu đơn hoa. Hừ, Phương lão heo trắng trợn ví nữ nhi lão như mẫu đơn sao, vọng tưởng đến ngôi hoàng hậu. Nếu lão có nhi tử, không phải liền nổi dậy chiếm ngai vàng đi!
Cát Tường dùng khăn lau sạch ghế rồi mới để Phượng Họa Lan ngồi xuống
Phượng Họa Lan ngồi nhìn phía xa, cho mọi người lui xuống, chỉ để lại Cát Tường và Nguyệt Dạ Long. Nguyệt Dạ Long thấy không còn người, lập tức đau lòng lấy điểm tâm đã chuẩn bị sẵn mang ra, càu nhàu:
“Mẹ nó nhà con heo này dám bất kính với Lan Lan, một tách trà cũng không có. Lan Lan, điểm tâm này là vi phu mang theo để lát nữa về giải sầu cho nàng, nhưng thôi, nàng dùng đi.”
Phượng Họa Lan mỉm cười, dùng ánh mắt bảo hắn đút nàng.
Cát Tường hâm mộ không thôi, bạch y gia gia có khác, quá đỉnh a.
Tâm tư đang dần được dịu lại, không ngờ nàng lại thấy một cảnh tượng đau mắt.
Ở góc tối của hành lang, hình dáng cao lớn của nam tử mạnh mẽ áp một bóng người mảnh khảnh nhỏ nhắn lên tường, hai chân thon dài của nữ tử quấn chặt lấy hông nam tử, hai tay ôm lấy đầu hắn, chủ động dâng môi thơm để hắn gặm nhấm, phía dưới không ngừng ma sát cầu hoan.Bóng dáng cao lớn kia, nàng đã quen đến không thể quen hơn...
Đó là của Lăng Phong!!!!
Khó khăn dứt khỏi môi mềm của đối phương, mang theo một sợi chỉ bạc dài, Phượng Lăng Phong nhìn nữ tử trong ngực thở gấp, hắn khàn khàn nói: “Bổn cung muốn nàng.”
“Thái tử gia, ngài....thiếp cũng muốn ngài.”
Trong ngực còn ai khác ngoài Phương Doãn, nàng ta e thẹn đỏ bừng má, phong cảnh đẹp câu hồn nhiếp phách bất kì nam nhân nào.
Võ công cao như Phượng Họa Lan, trong bóng tối thấy rõ mồn một từng hành động cử chỉ, nghe cũng không sót một từ. Nàng cụp mắt, trong lòng cười khổ, sớm muộn gì thì nàng và hắn, ở thân phận cấm kị này chắc chắn không có kết cuộc tốt đẹp, cũng không có duyên phận, chi bằng sớm kết thúc sẽ bớt đau khổ hơn. Vì nghĩ thoáng đi như vậy mà cũng không còn dằn vặt đau đớn như lúc sáng.
Lúc này, một bàn tay mềm mại che mắt nàng, tay còn lại áp sát vào lỗ tai bên kia, một giọng nói trầm thấp khuyên: “Lan Lan, nàng đừng nghe cũng đừng nghĩ gì nữa, đã có vi phu ở đây, vi phu sẽ bảo vệ nàng.”
Bàn tay ấy rất mềm, lại có một mùi đàn hương đặc biệt, không hiểu sao lại giúp tâm tình nàng ổn định lại, thả lỏng. Phượng Họa Lan khẽ gật đầu, thu hồi nội lực, tự phong tỏa giác quan
“Cát Tường, chúng ta đi.” Nguyệt Dạ Long thả tay ra, hạ lệnh
“Dạ, bạch y gia gia.” Cát Tường đỡ Phượng Họa Lan đi trước, rời khỏi.
Nguyệt Dạ Long hừ lạnh, diễn trò để Lan Lan buồn, này cũng quá đáng ghét rồi đi! Ông đây gặp lại, đánh ngươi cho phụ mẫu nhận không ra. Hắn vừa nghĩ vừa cẩn thận gói điểm tâm lại, sau đó cũng nhanh chân rời đi.
Một cơn gió thổi qua, lá rơi càng nhiều, mưa đã giảm bớt.
Phương Doãn đang chìm sâu vào tình dục, đột nhiên Phượng Lăng Phong ngừng động tác, thản nhiên thả ả xuống mặc y phục.
Phương Doãn kinh ngạc, thoải mái vẫn chưa được đáp ứng đủ khiến đầu óc nàng đình trệ, vội vã cầu xin: “Thái tử, sao ngài lại....”
“Xin lỗi mỹ nhân, bổn cung lại đột nhiên mất hết hứng thú rồi.” Phượng Lăng Phong mặt không đổi sắc trả lời, mắt vẫn không rời hướng đình mát xa xa, chính xác hơn là chỗ Phượng Họa Lan vừa rời đi. Ánh mắt tràn đầy đau khổ cùng buồn bã.
Phương Doãn nhìn ánh mắt si tình của hắn, lại nhớ đến ban nãy bóng người ngồi đó, ả nghĩ đến một chuyện kinh hãi thế tục......
Không phải, không phải thái tử gia thích tỷ tỷ Trấn Quốc công chúa của mình đấy chứ!!!!!
Phượng Họa Lan trở lại, cuối cùng mọi thứ đã gọn gàng trật tự. Nàng lướt qua đám người, chọn một cái ghế bên phải ghế chủ vị ngồi xuống, nhàn nhã thổi trà uống.
Phương lão heo không dám ngẩn đầu, huống chi là nói chuyện.
Được một lúc lâu, Phượng Họa Lan giống như nhớ ra thứ gì đó, ngạc nhiên nhìn bọn quan đang quỳ xua tay vẻ vô tội: “Ôi, các vị sao lại hành đại lễ như vậy, mau đứng lên, phải biết bảo trọng thân thế chứ.”
Đám quan viên sắc mặt tái đi, xong rồi, tiểu tổ tông nổi giận rồi, bọn họ không biết có về được nhà không nữa đây.
Trái lại Phương lão heo vẫn giữ thói hách dịch đứng lên, nghênh ngang về chỗ bên cạnh gia chủ.
Bên ngoài, phó dịch chạy vào thông báo: “Tướng gia, Hữu thừa tướng, Quốc sư, Thái úy và vài vị tướng quân đợi ở ngoài cửa.”
“Mời họ vào.”
Phượng Họa Lan cười khẽ. Hoàng cữu biết nàng đến đây nên nói cho đám người đó đến bảo vệ, sợ nàng bị khi dễ đây mà. Đám người đó là nguyên lão thần, một lòng tận trung với hoàng đế, nhất là ba người Hữu thừa tướng, Quốc sư và Thái úy, yêu quý nàng như cháu gái, cũng kính trọng nàng không thua với hoàng cữu.
Ngược lại dáng vẻ vui vẻ của nàng, bọn quan viên mặt co rúm lại, thầm đọc kinh siêu thoát cho bản thân.
Phượng Họa Lan nhìn Phương lão heo khẽ hỏi: “Tả thừa tướng, ngài có nhớ cách bài trí trong điện Thái Cực không?”
Điện Thái Cực, không phải là điện dùng để thiết triều sao? Con nhóc này hỏi làm gì.
“Hồi bẩm Trấn Quốc công chúa, thần ngu muội không hiểu ý của người.”
Phượng Họa Lan nghe lão trả lời, giống như gặp chuyện vui gì cười ngặt nghẽo. Đám quan viên thấy thế, mặc dù ngu ngơ không hiểu gì, cũng hùa theo cười.
Cười hả dạ rồi, Phượng Họa Lan nghiêm mặt đập tay xuống bàn, vì hơi dùng lực, cái bàn vỡ đôi. Đám quan viên tái mặt, bùm một tiếng quỳ xuống thỉnh tội. Phương lão heo cuống lên quỳ xuống theo, lại bị Phượng Họa Lan ngăn cản.
“Hoàng cữu bổn cung thân là bậc đế vương, thiết triều ngồi ghế chủ vị giữa bá quan văn võ, hai bên tả hữu dành cho mẫu thân bổn cung và bổn cung thượng. Bổn cung cười vì tự hỏi, Tả thừa tướng đội mũ quan bao nhiêu năm, ngay cả chỗ ngồi của đế vương cũng không nhớ rõ rồi.”
Đến lúc này mà Phương lão heo không hiểu, chính là ngu ngốc hơn cả súc sinh!!!!!