Phượng Họa Lan sau hôm ấy, lần đầu tiên lười nhác không muốn lên triều. Nàng tùy tiện tìm vài cái lí do, danh chính ngôn thuận nghỉ phép vô thời hạn. Nàng chuyên tâm ở khuê phòng, sáng sớm phê duyệt một ít sổ sách, luyện công, sau đó cùng Thiên An cưỡi ngựa ra ngoại thành.
Nơi này là một khu mỏ đang được khai thác. Khu mỏ này cách rất xa kinh thành, vắng vẻ, may mắn lại có trong địa phận của một ngôi làng nghèo.
Phượng Họa Lan vô tình phát hiện khu mỏ vàng này vào hai năm trước, liền bắt đầu suy tính khai thác nó.
Ám Dạ cung cử người mua lại mảnh đất đó, bao gồm cả mảnh đất của người trong thôn. Thôn này cách xa kinh thành nên điều kiện vật chất cực kì thiếu thốn, cũng không được đi học, đất đá cằn cỗi cũng không trồng trọt được gì, nhưng được một cái nhân công rất dồi dào. Chủ yếu là dòng người lánh nạn từ quê nhà có chiến tranh, muốn lên kinh thành lập nghiệp, nhưng thất bại phải sống chui sống lủi nơi hẻo lánh. Cuộc sống khổ cực không tả nổi, thường bị đám quan nhỏ ỷ thế chèn ép, không ruộng đất, chỉ có thể đi làm thuê rẻ tiền không đủ dùng, phụ nhân và con nhỏ trong gia đình cũng không làm gì, bữa nay lo bữa mai, nào có nghĩ đến chuyện học hành gì.
Phượng Họa Lan thuê họ khai thác mỏ, lại cho người đến mở lớp dạy học, tiếp tế lương thực, đồ dùng.....Giờ làm việc chỉ có tám tiếng, làm theo ca giống như ở hiện đại, nhân công có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngoài ra, còn cử một nhóm người Ám Dạ cung đến bảo vệ họ, đồng thời dạy một vài võ công tự vệ, nếu ai có tư chất hơn nữa thì vào huấn luyện ở Ám Dạ cung. Một số có tư chất làm lão bản, tiểu nhị thì cũng được bồi dưỡng để quản lí các cửa hàng.....
Nói giống như một trường dạy nghề cũng không sai tí nào.
Kiếp trước, các công ty thì tập đoàn trang sức và quần áo là đắt nhất. Nguyên liệu tầm thường, thậm chí là rẻ tiền, vải vóc cũng là dạng vải thô, thế nhưng Phượng gia đã để lại bí quyết “cải tiến” thần kì, những thứ kia trực tiếp biến thành đá quý, vải vóc tuy không sánh được với gấm vóc nhưng màu sắc và chất lượng lại tốt cực kì.
Nàng vào năm ngoái liền bồi dưỡng một đội kĩ thuật chuyên chế tác đá quý và dệt vải. Từng công đoạn được sản xuất dây chuyền, năng suất và chất lượng không chê vào đâu được. Tiện thể tìm mỏ đá, thu mua dân nghèo tạo việc làm cho họ ở Ám Dạ cung. Nàng còn muốn đưa máy dệt vào nữa cơ, nhưng hiện tại có chút khó khăn, thời đại này chưa có máy móc, không nói đến người có khả năng làm ra, mà nếu nàng đi trước thời đại nhiều quá, có khi nào bị người đời coi là quái vật hỏa thiêu không? Cho nên, máy dệt chỉ là dự định ấp ủ thôi...
Tuy cửa hàng của Ám Dạ cung rất nhiều, nhưng thu nhập chỉ dừng ở mức tạm chấp nhận được. Nàng suy tính, bắt đầu khởi công xây dựng hai cửa hàng lớn, một là cửa hàng trang sức, một là cửa hàng vải vóc. Việc khai thác mỏ vào những công đoạn cuối, cũng cùng lúc với việc hai cửa hàng to theo bản vẽ của nàng thiết kế sắp xây xong.
Dù sao đang trong thời kì nghỉ phép vô hạn, nàng không có chuyện gấp, đích thân giám sát công trình.
Phượng Họa Lan lúc xem xét công việc, khuôn mặt lúc nào cũng trưng ra vẻ lạnh lùng lạnh lẽo, khiến các nhân công tuy thấy nàng còn nhỏ cũng không ai dám khinh thường nàng. Nam ở đây được điều xuống mỏ khai thác đá quý. Còn nữ nhân được tú nương Ám Dạ cung dạy dệt vải, phơi vải, tay nghề tốt thì được may mấy thứ dễ dàng như hà bao, túi hương. Chỉ tiếc nghề chế tác đá quý khó hơn, rất ít người học được, nhưng bù lại học được thì lại chế tác cực kì tỉ mỉ tinh tế. Đội chế tác di chuyển từ Ma Vực đến đây, cốt vừa bảo vệ mỏ, vừa thuận lợi chế tạo trang sức từ vàng mới khai thác. Hầu như nhân lực Ám Dạ cung đều bị nàng gọi đến đây phục vụ.
Cửa hàng mới không phải ở Hỏa Phượng quốc, mà là nơi kinh thương đứng đầu Hoa thành Nam Lân quốc. Nơi đó là nơi giao nhau của tứ quốc, cực kì tấp nập phồn vinh, một nơi rất thích hợp để kinh doanh. Và dĩ nhiên, giá thành mặt bằng rất khổng lồ. Nàng vừa xuất tiền, lại còn phải thần thần bí bí xây dựng cửa hàng, hao tổn công sức là rất lớn. Lần này không thu lợi nhuận được thì con mẹ nó, tên nàng sẽ viết ngược lại!
Phân phó mọi chuyện ổn thỏa cho thuộc hạ, Phượng Họa Lan đẩy cửa, vào viện nhỏ ở cuối thôn, tiếp tục may giá y.
Cát Tường lặng lẽ mang ấm trà vài, đặt lên bàn gỗ sau đó rời khỏi.
Chủ tử.....
Còn năm ngày nữa là sinh thần Thái tử điện hạ, chủ tử bắt đầu điên cuồng dệt vải, nhuộm vải, tự mình thêu họa tiết, tự mình may một đôi hỷ phục cho Phượng Lăng Phong, làm quà sinh thần của hắn.
Nhưng cho dù vậy, cũng không nên tự ngược đãi chính mình chứ!!!
Chủ tử khảo sát khu mỏ một chút, thời gian còn lại giam mình trong phòng may hỷ phục, thậm chí cả trang sức của hỷ phục, chủ tử cũng tự mình thiết kế làm ra. Luyện công, sổ sách, tấu chương, còn cả chuyện cửa hàng mới, chủ tử sợ trễ tiến độ, trời còn tối đã đến thư phòng giải quyết. Đến giờ thiện cũng không dùng. Ngày nào cũng tự dày vò bản thân từ tờ mờ sáng đến hơn nửa đêm, chả trách sắc mặt càng lúc càng kém. Một hài tử bảy tuổi, cho dù có cường hãn đến mấy cũng chỉ là một cái hài tử, nhịn đói uống nước suông, lại lao lực quá độ như vậy, làm sao mà không ngã bệnh?
Cát Tường xoay mặt vài góc khuất, lau vội nước mắt. Chủ tử thật đáng thương a. Phải chi...chủ tử ngây thơ vô ưu vô lo như hài tử cùng tuổi, thì hay biết mấy. Quá thông minh, quá hiểu chuyện, để rồi nếm trải nỗi đau của cuộc đời quá sớm, cái giá thật đắt!
Lúc ngước lên, nàng nhìn thấy bạch y gia gia và phò mã đại nhân xuất hiện.
Cát Tường kinh ngạc, sao phò mã đại nhân lại tới đây, quan trọng hơn là....
......con người chủ tử ghét nhất, dùng trăm phương nghìn kế chạy trốn, nay cũng đến?
Cát Tường ong ong đầu óc, một lúc sau cung kính cúi đầu hành lễ: “Phò mã đại nhân, bạch y gia gia.”
Lâm Đại Bảo vung tay áo bảo nàng lui, thở dài nói với Nguyệt Dạ Long: “Lan nhi ở trong, ta đã xong việc, còn lại ngươi tự giải quyết đi.”
Nguyệt Dạ Long gật đầu thật nhanh, gấp gáp đi đến căn phòng nhỏ.
“Nhạc phụ, đa tạ ngài, ngài trở về đi.”
Cát Tường lóe lên một tia sáng trong mong, gia gia của nàng thần thông quảng đại, cố lên a.