Vu Lệ Châu nhìn người nam nhân oai hùng đang đến Giáng Tử cung của mụ. Mụ ra vẻ ngoan ngoãn cung kính cúi đầu hành lễ, dưới đáy mắt lại tràn ngập chán ghét và thù hận thấu xương, bộ móng tay giả bằng vàng siết chặt lấy khăn tay.
Phượng Tường xuống kiệu, mụ ta vội che dấu mọi thứ, cất giọng dịu dàng: “Bệ hạ, thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”
Phượng Tường cong môi, ánh mắt ngập tràn sủng nịnh tiến đến đỡ mụ ta ôm vào ngực, giọng nói khàn khàn: “Ái phi không cần đa lễ, trời tối rồi, đêm nay hầu hạ trẫm.”
Mụ ta yểu điệu che miệng cười khẽ, tựa vào lồng ngực hắn dẩu môi: “Bệ hạ, sao người....ngài kì quá à....”
Cung nhân nghe lệnh hoàng đế lui xuống. Phượng Tường gấp gáp bế Vu Lệ Châu lên, hướng giường lớn.
Vu Lệ Châu thành thục thoát y phục hai người, với tốc độ sấm chớp làm việc.
Phượng Tường đẩy mụ ngã trên giường, bắt mụ xoay người đưa mông vểnh cao lên, hung hăng ra sức, không hề thương hoa tiếc ngọc, cũng không có dạo đầu, cứ mạnh bạo đem phân thân tiến vào, tay dùng sức xoa bóp vặn vẹo ngực mụ, khiến mụ ta dưới thân không ngừng rên rỉ.
Mắt hắn tràn ngập tức giận, khinh bỉ nhìn mụ, hoàn toàn không nhìn ra vẻ sủng nịnh ban nãy.
Hừ, ban đầu hắn nhìn trúng mụ, là bởi vì dung mạo mụ có sáu phần tương tự Phượng Vũ An.
Trong số các cung tần mỹ nữ, mụ hiền lành hiểu chuyện, không tranh giành tình cảm của hắn mà chuyên tâm ở cung thêu thùa may vá, quanh năm chỉ vận bạch y đơn điệu như Phượng Vũ An, quả thật khiến hắn động lòng, ở trên giường cởi bỏ bộ dáng lạnh lùng ôn nhu làm việc.
Vậy mà, mụ ta dám lừa hắn....
Tám năm, tám năm ân sủng, hóa ra là người ở sau lưng ám sát, thâu tóm quyền lực, mưu đồ soán ngôi, thay đổi triều đại!!!!
Đừng nói xa, nếu là nam nhân bình thường phẫn nộ cực điểm, muốn hưu mụ đàn bà hai mặt lập tức, chưa kể người ở vị trí cữu ngũ chí tôn như hắn, vậy mà vẫn phải diễn một tuồng kịch vờ ân sủng, làm khó hắn quá rồi, hắn thật muốn một đao giết chết mụ cho xong.
Chung quy mụ vốn dĩ vẫn là công cụ làm ấm giường cho hắn...
Chung quy mụ vẫn chỉ là công cụ để hắn phát tiết...
Chung quy mụ vẫn chỉ là một thế thân...
Khóe môi hắn nở nụ cười trào phúc, ở trong cơ thể mụ tàn bạo đâm vào nơi sâu nhất, phóng thích.
Vu Lệ Châu la lên một tiếng, thân thể run rẩy mềm oạt như vũng nước ngã xuống giường.
Chỉ cần điều tra toàn bộ thế lực của mụ, hắn nhất định sẽ khiến mụ chết đau đớn!!!!!
Sau màn mây mưa kích tình, Phượng Tường mặc y phục, ánh mắt chán ghét nhìn nữ nhân trên giường, ra vẻ quan tâm dặn dò vài câu, dứt khoát rời đi.
Vu Lệ Châu đợi xa giá đi khỏi, lập tức mở đôi mắt hằn vệt máu trần truồng ngồi dậy, không có tí vẻ mệt mỏi, gọi người: “Mama, chuẩn bị nước tắm cho bổn cung.”Ngồi trong thùng nước ấm, mụ ra sức chà lau thân thể xóa đi dấu hôn xanh tím trên người, nhất là nơi hạ thân của mụ.
Mụ hận Phượng Tường, mụ hận Phượng Vũ An, cả đời này, mụ hận nhà họ Phượng!!!!
Mỗi lần mây mưa, khiến mụ ghê tởm thứ kia của tên hồ ly (ở đây chỉ Phượng Tường), đồng thời ghê tởm cả bản thân mụ.
Chuyện này xảy ra vào tám năm trước
Năm đó mụ mới 17, vẫn còn là một cô nương ngây thơ chưa hiểu sự đời. Mụ giận hoàng huynh coi rẻ mụ, bắt mụ hòa thân nên suốt ngày chỉ ở yên trong cung, không lo tranh giành tình cảm Hỏa Phượng đế. Bên Vu tộc gửi thư hối thúc đều bị mụ ngó lơ từ chối.
Cho đến khi mụ gặp y.
Một đêm khó ngủ, mụ một mình ngồi sau cửa sổ thêu thùa, thì nhìn thấy bóng nam tử ở dưới lầu.
Ánh trăng mờ không rõ, thoáng thấy người đến dáng người cao gầy, thân vận hắc y ôm sát cơ thể lộ rõ cơ bắp ẩn hiện, vòng eo thon đeo đai lưng nạm ngọc tôn quý, một đầu tóc mượt bới nửa xõa gài một cây trâm tử ngọc phát ra hàn quang nhè nhẹ.
Cảm nghĩ đầu tiên của mụ đó là, trên đời này, có nam tử chỉ nhìn thoáng qua đã thấy tôn quý đẹp bức người như vậy thật sao?
Hành động tiếp theo khiến mụ phải ngỡ ngàng...
Nam tử cười, tùy tiện tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, ngẩn mặt đưa mắt lên nhìn thẳng vào nơi mụ đang đứng.
Màu tím, đôi mắt nam tử kia cư nhiên màu tím!!!
Còn nữa, dung mạo kia...thật quá anh tuấn a
Lần đầu tiên trong đời, mụ mới cảm thấy tim đập thình thịch, hai má lập tức ửng hồng như máu.
Nam tử vuốt lại mái tóc, bắt đầu cất giọng đọc thư tình.
Chất giọng nam trầm thấp, êm tai, nghe từng câu từng chữ dịu dàng ẩn chứa nhớ nhung cùng tình yêu sâu sắc.
Vu Lệ Châu thẹn đỏ mặt thổi tắt nến trong phòng, nhưng vẫn len lén liếc mắt nhìn nam tử phía dưới.
Nam tử hơi thất vọng, hắn xoa cái cằm trơn bóng đăm điêu suy nghĩ, sau đó dưới màn đêm đen như mực rời đi.
Đêm đó mụ không tài nào chợp mắt được.
Nam tử đến liên tiếp trong một tháng ròng.
Đã nhiều đêm, mụ muốn chạy ra, ôm chặt lấy hắn, nói hắn mang mụ đi, cùng mụ rời xa nơi này.
Nhưng mụ đều kiềm lại, giả vờ không quan tâm.
Mụ phát hiện ra, càng ngày, mụ càng quyến luyến hắn.
Một tình cảm ngu xuẩn đã len lói bén rể trong lòng mụ, cái thứ mà ngươi ta gọi là...
Yêu...
Cho đến đêm trăng tròn, cũng tròn một tháng nam tử kia đến.
Hôm đó, nam tử không vận hắc y như thường ngày, thay vào đó là một bộ y phục màu đỏ chói mắt, vạt áo dài quá đất, ống tay áo rộng phất phơ theo gió, tóc bới cầu kì kiểu cách khiến y không còn ma mị bí ẩn, mà mang bộ dáng phong lưu tuấn dật.
Y ngẩn đầu nhìn thẳng nơi mụ đang đứng, không đọc thơ, y chỉ nhìn mụ.
Hồi lâu, y khẽ mở miệng:
“Ta biết, ta không xứng với nàng.
Có phải cả tháng nay, nàng thấy ta làm chuyện cực kì ngu ngốc phải không?
Xin nàng đừng chê cười ta, những bài thơ đó, là tự ta sáng tác. Trong đó hoàn toàn là tấm lòng của ta, bao nhiêu nỗi nhớ của ta dành cho nàng, bao nhiêu tình cảm ta dành cho nàng.
Nàng...không thể một lần xuống gặp mặt ta sao?
Nàng mắng cũng được, đánh cũng được, chỉ xin nàng đừng tránh mặt ta”
Vu Lệ Châu sững người, hô hấp ngày càng khó khăn. Mụ biết, mụ đã động tình, thật sự động tình.
Nam tử dáng vẻ đầy nhu tình rút trong ngực áo một chiếc lược.
Chiếc lược ở Vu tộc, chính là đại biểu cho vật đính ước giữa nam nữ yêu nhau thật lòng, muốn cùng nhau thành thân.
Khi thấy thứ này, mụ ngỡ ngàng xúc động đến bật khóc, hạnh phúc dâng trào.
Y cầm cây lược bằng ngà trắng, hơi cụp mắt nhẹ nhàng:
“ Nàng...có nguyện ý...cùng ta trở thành đôi uyên ương ngao du khắp hồng trần, mãi mãi không chia lìa không?
Nếu đồng ý, nàng...hãy xuống đây nhận vật chứng minh cho tình cảm của chúng ta. Còn nếu không, nàng hãy tắt nến, mặc kệ ta”
Vu Lệ Châu không kịp suy nghĩ nữa, mụ xách váy áo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu.
Nam tử ảo não định rời đi, cửa phòng đột nhiên rộng mở, một giọng nữ vang lên:
“ Thiếp...nguyện ý”