(Cái hình là minh họa Phương Doãn, ả ngực to đó)
Phương Doãn nhìn thấy Phượng Họa Lan ra bên ngoài, lập tức làm ám hiệu để a hoàng tâm phúc của ả thực hiện cho tốt kế hoạch.
Hôm qua ả tốn công bàn kế hoạch kĩ lưỡng. Ả sẽ tự mình ra trận, tìm mọi cách hoạt động thân mình để khuếch tán mùi hương của huyễn cốt tán, tỷ như đàn, hát, múa...
Chắc chắn khi chất độc ngấm vào, bắt đầu phát tác, Phượng Họa Lan sẽ cảm thấy mệt mỏi muốn ra ngoài thuyền dạo. A hoàng tâm phúc và vài hắc y sẽ giết chết cung nhân của nhóc con Phượng Họa Lan, đợi con nhóc kia hôn mê, trực tiếp ném xuống hồ.
Hồ Thủy Hoa sớm đã bị phong tỏa, căn bản sẽ không có ai phát hiện ra.
Chỉ là ả không ngờ, hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa như thế, Phượng Họa Lan chỉ mang theo một cung nữ, cũng đã đuổi cung nữ kia đi, thậm chí tìm nơi khuất bóng hóng gió.
Thời điểm Phượng Họa Lan chống đỡ không nổi nữa ngã khụy xuống. Lập tức sau nàng, khoảng hai, ba người xuất hiện. Với tốc độ cực nhanh, nàng bị nâng lên, sau đó bị ném xuống.
Nước trong hồ đối với người bình thường cũng đã có chút lạnh buốt, huống chi người mang trong mình hỏa thuật như nàng, cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Nước nhanh chóng tràn vào khoang miệng nàng, hô hấp không được, lồng ngực bị đè nén muốn nổ tung.
Không lẽ....kiếp thứ hai lại kết thúc cẩu huyết như vậy?
Nàng sẽ lại xuống Âm phủ, đứng bên cạnh Tam sinh thạch uống canh Mạnh bà khinh tởm, nhìn nước sông Vong Xuyên đỏ như máu, Mạn châu sa nở rộ bên sông, bước qua cầu Nại Hà bắt đầu kiếp sống mới.
Nhưng còn mẫu thân, phụ thân, hoàng cữu, tiểu hồ ly, tiểu tước tước, Thiên An, liệu...có đau lòng cho nàng không?
Còn có Lăng Phong...
Lăng Phong....
Phượng Họa Lan cười tự giễu, một giọt nước mắt trào ra, hắn, chắc chắn sẽ không chú ý đâu.
Trước mắt nàng một mảnh tối sầm, ý thức chính thức mất đi.
Phượng Họa Lan hai tay buông thõng xuống, tốc độ chìm càng lúc càng nhanh.
Ngay lúc ấy, một bóng dáng nhỏ xuất hiện, hắn liều mạng bơi, cuối cùng cũng tóm lấy được một góc váy áo nàng.
Hắn ôm chặt lấy cơ thể nàng, gắt gao nhìn nàng hôn mê, tay giơ lên để nơi chóp mũi
Không ổn rồi, thiếu dưỡng khí...
Nguyệt Dạ Long đau lòng nhìn nàng, tiếp đó cúi đầu, đưa cánh môi phấn nộn của hắn đến áp sát cánh môi anh đào của Phượng Họa Lan, không ngừng thổi khí vào.
Vừa thổi khí, hắn vừa vung tay bơi lên. Đến gần bờ, thấy sắc mặt Phượng Họa Lan đã tốt hơn một chút, hắn mới chậm rãi nhả ra, ngoi lên bờ không ngừng hít khí.
Không có thời gian nghỉ ngơi, Nguyệt Dạ Long nhanh chóng bơi vào bờ, khinh công về phủ Trấn Quốc công chúa.
Phượng Họa Lan vừa rời đi, hắn cũng đã bí mật theo sau nàng.
Hắn đến nấp trên giàn cây hoa muồng hoàng yến, vô thanh vô tức quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Khi nàng lên thuyền, hắn cũng vội vàng túm lấy một gã phu thuyền đang ngủ trên thuyền nhỏ, bắt gã chèo thế nào mà đến gần thuyền lớn của Phượng Lăng Phong mà không bị phát hiện.
Nàng ở trung khoang thuyền hơn một canh giờ đã cùng Cát Tường ra bên ngoài. Sau đó Cát Tường đi đâu mất, còn nàng lại tự nhiên chui vào một góc khuất của thuyền, đứng ở đó.
Hắn giục tên phu thuyền bơi thuyền tới. Nhưng khi tới, hắn thấy một cảnh tượng đau đến tê tâm phế liệt.....
Hai hắc y nhân ôm lấy cơ thể Phượng Họa Lan xụi lơ, nhẫn tâm nhẹ nhàng ném xuống hồ, bên cạnh còn có một nữ tử kiêu ngạo bàng quang nhìn.
Lan Lan của hắn chìm xuống, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Hắn đợi, đợi đến lúc ba người trên thuyền vừa rời đi, hắn liền lập tức không do dự nhảy xuống.
Khoảng khắc đó, đầu óc hắn trống rỗng, hắn duy chỉ nhìn thấy rõ bóng dáng của Phượng Họa Lan, cũng không nghe được bất kì thanh âm nào khác, không quan tâm xung quanh ra sao, hắn chỉ mang mỗi ý niệm duy nhất, đó là phải cứu được nàng, cho dù thế nào, cũng phải nhất định cứu được nàng!!!
Thời gian vào lúc đó như kéo dài vô tận....
Đến thời điểm này, hắn vẫn còn sợ hãi không thôi. Hắn ngây người nhìn nàng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mắt phượng nhắm nghiền, toàn thân ướt sũng, bộ dáng chật vật đáng thương khiến tim hắn như bị hung hăng nhéo một cái.
Hình như sau đó, nhạc phụ xem mạch tượng cho Lan Lan xong, có kéo hắn ra bên ngoài, nói cái gì đó.... nghỉ ngơi....y phục....
Khinh hách đã qua, thấy nàng an toàn, hắn mệt mỏi giữa đường gục ngã. Tiếp đó, cái gì cũng không biết.
Phượng Vũ An cẩn thận lau nước ấm sơ qua cho Phượng Họa Lan, thay một bộ y phục sạch, đau lòng ngồi phát ngốc bên giường bệnh.
Một đám thái y đang chẩn bệnh, vẻ mặt có chút không tốt. Nhưng mặt bọn hắn có không tốt ra sao, cũng khó có thể so sánh với khuôn mặt tức giận của Phượng Tường.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Trấn Quốc công chúa đã nhiễm thương hàn do ngâm trong nước lạnh, cũng may là được đưa lên bờ kịp thời. Còn có, Trấn Quốc công chúa bị trúng mê dược, không tốt cho sức khỏe của công chúa.”
“Thể trạng của Trấn Quốc công chúa có chút khác người thường, chúng thần....cũng không dám chắc, xin bệ hạ thứ tội”
Phượng Vũ An ném vỡ tách trà, nước mắt chảy xuống, ngón tay run run chỉ đám thái y: “Vô dụng, các ngươi.....Bổn cung thế nào lại chứa chấp một lũ vô dụng như các ngươi chứ!!!! Nếu cứu không được, cả gia tộc các ngươi chuẩn bị tinh thần tuẫn táng theo nữ nhi bổn cung đi.”
“Tỷ tỷ, không được nói bậy. Lan nhi sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Phượng Tường vội an ủi.
Đám thái y quả thật hết cách, bọn họ lằng lẽ lui ra ngoài sắc thuốc.
Phượng Vũ An vuốt ve sườn mặt trắng bệch của Phượng Họa Lan, một cỗ nóng rát như lửa khiến nàng giật tay lại. Trong phòng thoang thoảng mùi đồ khét.
Không xong, Lan nhi...Lan nhi không thể làm chủ hỏa thuật của mình nữa rồi.
Phượng Vũ An sợ hãi, nhìn Phượng Tường. Phượng Tường siết chặt nấm đấm nhíu mày, kéo Phượng Vũ An tránh xa một chút: “Tỷ tỷ mau tìm tỷ phu, Lan nhi để đệ trông chừng một chút.”