_ Ngươi hầu hạ hắn lâu như vậy, chắc chịu không ít sự hành hạ của tên khốn đó nhỉ? Phượng Họa Lan nhìn bộ dáng quá quen rồi của Sử Tiêu Dung, không nhịn được thương cảm hỏi
_ Tiểu thư thật thông minh. Quả thật chủ thượng biến thái cực kì. Chúng thuộc hạ sống rất đau khổ. Thấy chủ thượng tuyệt đối phải đi đường vòng. Không may mắn bị chủ thượng nhìn trúng nổi hứng trêu ghẹo, nếu được chết thì tốt, còn đằng này, chính là sống không bằng chết.
Sử Tiêu Dung thấy Nguyệt Dạ Long đi xa, lập tức trở mặt nói xấu hắn. Nàng ức nhiều năm như vậy, thây tiểu thư có thể đàn áp chủ thượng liền không sợ nữa, mặc sức xả.
_ Phàm là các sư phụ sư tôn dạy học trong cung, nghe đến chủ thượng đều bỏ đồ chạy lấy người. Không có cung nữ nào dám hầu hạ chủ tử, thái giám càng không, đến cả Cấm Long Vệ của hoàng đế thấy chủ thượng cũng sợ tái mặt, chỉ cần bị chủ thượng gọi một tiếng liền khóc thét lên hô cha gọi mẹ.
_ Chủ thượng rất đáng sợ, mỗi khi người có trò nào mới, người sẽ rất ngọt ngào dịu dàng cười dỗ dành đám thuộc hạ chơi với người, và rất hiếm người còn bình thường sau trò của chủ thượng.
_ Tiểu thư, người có biết tên tâm phúc Vân Trung theo sau chủ tử không? Hắn là đáng thương nhất, hắn đã hầu hạ chủ tử từ khi chủ tử hạ sinh, cũng là người chịu cực hinh nhiều nhất nên đầu óc hắn...có chút bất bình thường.
_ À tiểu thư còn nữa...
Phượng Họa Lan vốn định hỏi chơi giải sầu một tí, không ngờ được nghe nhiều chuyện xấu của hắn như vậy. Nguyên lai, hắn là một tên xú tiểu tử phá làng phá xóm a. Cứ nghĩ rằng hắn hiền lành ngoan ngoãn bởi vì nàng sai đi hướng Đông sống chết không đi hướng Tây, ai ngờ được...khụ khụ, quả thật nếu nàng là thuộc hạ hắn, đã sớm tiễn hắn đi thăm Diêm Vương rồi.
Sử Tiêu Dung vừa ăn hạt dưa vừa một lúc, hơi vươn vai duỗi người:
_ Lại quên mất, tiểu thư đợi nơi này một chút, thuộc hạ gọi người mang đồ giúp chủ thượng.
Khóe môi Phượng Họa Lan giật giật, cái gì thế này, ôm...không đủ còn phải nhờ người giúp? Nam sắc có sức hấp dẫn đến vậy sao. Thật không còn lời nào nói nổi bọn hắn nữa.
Sử Tiêu Dung rất nhanh đã trở lại. Nguyệt Dạ Long cũng đến, rất hào hứng khoe chiến lợi phẩm với nàng.
Chiến lợi phẩm của hắn, là được hai đại hán mang đến, còn có một xe đầy dưới lầu đã được phân phó mang về phủ đệ Trấn Quốc.
Tình hình này, làm nàng bất giác liên tưởng đến Phan An khi ra ngoài trong truyền thuyết, cũng bị nữ nhân ném đồ quý đến đầy xe mang về. Gân xanh trên trán có chút đau âm ỉ.
Nguyệt Dạ Long mang vài món điểm tâm được gói giấy dầu kĩ lưỡng ra. Ánh mắt rất lạnh liếc xéo Sử Tiêu Dung ngồi tựa cửa sỏi cắn hạt dưa:
_ Sao ngươi còn ở đây?
_ Chủ thượng, ngài bảo thuộc hạ chăm sóc tiểu thư a!!! Sắc mặt Sử Tiêu Dung méo mó, chủ thượng à, ngài sao lại sớm nắng chiều mưa như thế chứ, thuộc hạ nào có đắc tội người, chỉ kể vài chuyện xưa thôiNguyệt Dạ Long nhìn qua Phượng Họa Lan không phán ứng, lại liếc Sử Tiêu Dung một cái lạnh người, hừ, ngươi có dám thề không nói xấu bổn chủ thượng với Lan Lan không:
_ Tạm thời chủ thượng không cần ngươi, ngươi cứ tùy tiện muốn đi nhà chứa hay sòng bạc bổn chủ thượng hiện tại không quản.
( nhà chứa: giống như lầu xanh kĩ viện, kĩ viện là kĩ nữ tiếp khách, trái lại, nhà chứ là nơi của mĩ nam phục vụ)
Sử Tiêu Dung bất bình, chủ thượng khi cần một khắc đòi nàng có mặt hại này chạy muốn chết, bây giờ không cần một hai câu đuổi đi. Nhà chứa, sòng bạc??? Những nơi đó, có chủ thượng ngài ham thích đi thì có a. Ai không biết, sòng bạc là nơi ngài kết thù với người ta nhiều nhất.
Nhưng phận thuộc hạ, nàng vẫn phải tươi cười hành lễ với chủ thượng cùng tiểu thư, lui xuống.
Đợi Sử Tiêu Dung đi rồi, Nguyệt Dạ Long tiếp tục vô lại chân chó vuốt mông ngựa nàng:
_ Lan Lan, tửu lâu này có loại rượi nổi tiếng lắm, chúng ta cùng thử đi.
Phượng Họa Lan hơi nhích thân người nơi khác, đề phòng nhìn hắn.