Mấy đêm thức trắng, Lâm Đại Bảo ôm Phượng Vũ An vẫn còn ngủ từ xe ngựa vào phủ. Cẩn thận ôm nàng đặt nàng trên giường, gém lại góc chăn, xong xuôi mới xoay người hướng thư phòng thay nàng giải quyết chuyện trong cung.
Lâm Đại Bảo đầu tiên phê một vài tấu chương về biên cương, đồng ý mở lương khố cấp cho biên cương, bắt đầu chuẩn bị triệu tập các võ tướng tìm người ra trận, đồng thời đưa linh cữu của Phượng Lăng Phong trở về.
Lúc đó, một hắc y từ cửa sổ nhẹ nhàng im lặng tiến vào, quỳ nửa gối cung kính:
_ Bẩm giáo chủ, Cung chủ sáng nay đã nhận được tin, hiện đang gấp rút thu xếp, theo lộ trình thần tốc của người, chắc có lẽ ba ngày nữa sẽ đến nơi.
Người đến là nam tử cao lớn, làn da ngăm đen, dung mạo anh tuấn cương nghị, nhìn rất hung dữ khó gần, nhưng không thể phủ nhận được hắn cũng là một đại mỹ nam. Hắc y ôm sát cơ thể tráng kiện, đeo đai lưng Yên Đái nạm ngọc quý, trên cánh tay phải hắc y thêu một đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ yêu mị, đó là gia huy tượng trưng cho Ám Dạ cung.
Lâm Đại Bảo không ngẩn mặt lên nhìn hắn, âm trầm mở miệng:
_ Còn gì nữa?
_ Giáo chủ, đây là thư tín mật qua lại giữa Phương lão và nữ nhi lão ở biên cương, một nửa lại là thư của lão với một người bán đậu phụ, thuộc hạ bất tài không giải được mật mã, chỉ có thể nhờ Cung chủ trở lại. Hắc y chính là người ở phủ Phương lão heo đêm qua, hắn rút trong ngực áo một phong thư dày đặt lên bàn Lâm Đại Bảo.
Hắc y này chính là tâm phúc bồi dưỡng kĩ lưỡng bên người Phượng Họa Lan, là đồ đệ đáng tự hào của Thiên An. Hắn không ai khác, chính là nam hài năm đó được Phượng Họa Lan thu nhận khi tiêu diệt một hắc bang ( chương 41). Đồ đệ của Thiên An vô danh, nên đã được chọn họ Thiên theo sư phụ, tên là Ngân. Hắn cực kì xuất sắc, Thiên An cẩn thận bồi dưỡng hắn để hắn nối nghiệp làm thuộc hạ tâm phúc cho Phượng Họa Lan.
Hai tháng trước, nghe lệnh Phượng Họa Lan điều tra một chút về Phương lão heo, nhận lệnh rời khỏi Ma Vực đến đây.
_ Ngươi nói nữ nhi ba ngày sau trở lại, không phải từ đây đến Ma Vực đi đường xe ngựa mất một tháng lận sao? Lâm Đại Bảo đột nhiên nhớ đến, ngạc nhiên ngẩn đầu
Thiên Ngân là một cái khuôn y hệt sư phụ hắn Thiên An, cực kì tự nhiên nằm ngả nghiêng trên ghế quý phi, lấy từ đâu cọng cỏ ngậm trong miệng, ngoắt chéo chân nhịp nhịp, chậm rãi trả lời:
_ Giáo chủ ngài thông tin thật tệ a. Cung chủ ba năm trước cho người mở đường tắt, đi xe ngựa mất ba ngày, khinh công bình thường mất một ngày, còn khinh công của người truyền tin chỉ tốn một canh giờ một khắc, dành cho người trong Ma Vực sử dụng, người bên ngoài căn bản còn không biết đến con đường này đâu.
_ Thật sự, ha hả, đúng là nữ nhi bảo bối của ta, phải tài giỏi như vậy chứ. Lâm Đại Bảo đập bàn cười ha hả, hỏng hết hình tượng mỹ nam mặt lạnh của hoàng cung-_-!