Hôm nay trên triều có biến động lớn.
Đến giờ thiết triều, từ trong bước ra không chỉ có Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An, còn có một nữ tử khuynh quốc vận triều phục xanh đậm, trên vai có một con tiểu điêu khoan thai bước vào.
Chiếc ghế trống bên phải Long ỷ năm xưa, giờ lại được lấp đầy.
Chúng quân thần quỳ xuống hành lễ, tiếng hô vang dội khắp hoàng cung.
_ Các ngươi sửa sang triều phục một chút, chúng ta cùng nhau ra cửa thành đón Hoàng đế. Phượng Họa Lan vẫn chưa ngồi xuống, đứng giữa điện Thái Cực phất ống tay áo dài, cực kì khí thế.
Chúng quân thần vội đứng dậy, theo Phượng Họa Lan dẫn đầu bước ra khỏi điện.
Phượng Vũ An cùng Phượng Lâm ở lại, cùng nhau triệu tập đám phi tử ra cửa cung đón linh cữu hoàng đế.
Phượng Hà đi sau lưng Phượng Họa Lan, nhịn không được hỏi nhỏ:“ Tỷ tỷ, tỷ về khi nào?”
Phượng Họa Lan không buồn nhìn tên loi nhoi sau lưng đáp:“ Nửa đêm hôm qua”
Hắn bĩu môi ủy khuất:“ Tỷ tỷ thật lạnh lùng a, nếu cứ lạnh lùng như vậy, không khéo sẽ già đi mấy chục tuổi đó”
Phượng Họa Lan vẻ ngoài không có biểu hiện gì, kì thật trong đầu chảy vài vạch đen sì, cái thằng nhóc này, tám năm rồi chí ít cũng phải trưởng thành một chút chứ, sao đầu óc vẫn ngu ngốc như vậy hả!!!
_ Tiểu tước tước, đệ quản tốt cái miệng thối của đệ, nếu không đừng trách tỷ không hạ thủ lưu tình. Phượng Họa Lan trước mặt quân thần nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên cao bằng mình, trông cực kì ôn nhu thâm tình, nhưng thực chất chính là đang hơi dùng sức nhéo hắn, giọng lạnh lẽo ẩn ẩn tức giận cảnh cáo
Phượng Hà bị đau cũng không dám kêu lên tiếng, cắn răng chịu đựng cật lực gật đầu. Ay da, tỷ tỷ không hề hiền đi chút nào, thậm chí có vài phần...dữ hơn trước nữa là khác
Bụi bay mịt mù
Diệp Kiều dẫn đầu đội ngũ, ngẩn đầu nhìn nữ tử cao quý trên thành. Nàng xuống ngựa, không quản áo giáp nặng nhọc khó khăn quỳ xuống hành lễ, mở miệng cất thanh âm ồm ồm hào sảng như nam tử:
_ Khởi bẩm Trấn Quốc công chúa, thần đã hoàn thành nhiệm vụ, đưa hoàng đế bệ hạ trở về an toàn
Hôm nay triều phục trên người Phượng Họa Lan là triều phục thường dùng thiết triều, cũng không rườm rà lắm, một màu xanh sẫm u buồn, ngay cả họa tiết chủ đạo cũng là khắc họa khung cảnh hôm nay, con phượng trắng rũ đuôi dài, yên ổn ở trên ngọn núi hướng mắt lên trời xanh, mà ẩn ẩn đám mây trắng lộ ra một cái chân và đuôi rồng vàng. Ngụ ý của nó đã quá rõ, chỉ sợ triều phục này chính là dành cho ngày hôm nay.
Mái tóc tím mượt nằm gọn trong triều châu quý giá, dưới ánh mặt trời càng rực rỡ chói mắt, ở cổ ẩn hiện vết bớt hoa bỉ ngạn màu đỏ rực yêu mị, vài lọn tóc mai tinh nghịch rũ xuống nửa che nửa hở đóa hoa sen được vẽ tỉ mĩ bằng chu sa đỏ, màu đỏ làm nổi bật màu da trắng mịn của nàng, đẹp khó tả xiết. Mắt phượng câu hồn nhiếp phách màu tím sẫm cao ngạo từ trên nhìn thẳng xuống phía dưới, không có tiêu cự, trong trẻo không chút gợn sóng, nhưng lại tạo ra một áp lực vô hình nặng nề khiến người khác thấy sợ hãi khi vô tình nhìn vào đôi mắt nàng. Bàn tay trắng hồng tựa búp sen xinh đẹp đặt lên tường thành, bộ móng tay giả bằng vàng trân quý sáng lấp lánh, ngón tay áp út đeo nhẫn đính hạt đá quý màu xanh nhạt, cổ tay mang ba chiếc vòng bạc đính chuông nhỏ lắc lư lắc lư phát ra thanh âm leng keng rất nhỏ.
Trên vai là một tiểu điêu nhi nho nhỏ tròn tròn, giữa trán là một đám lông đỏ hình ngọn lửa, bộ dáng vô lại đến không thể vô lại hơn nằm trên vai, thi thoảng giương cái đầu trắng cọ cọ bên má nàng. Mỗi khi tiểu điêu cọ cọ, sắc mặt của nàng hơi kém đi một chút.
Dung mạo kia hoàn toàn không trang điểm cũng đẹp bức người, môi dặm một ít son màu hồng cánh sen nhạt, mùi hoa sen thoang thoảng bay xa cực kì mê hoặc cùng thoải mái. Thật sự những nữ nhân khác tự xưng mình là đệ nhất mỹ nhân của Hỏa Phượng quốc, khi đứng với nàng chắc chắn sẽ trở nên nhạt nhẽo tầm thường. Thậm chí là Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An, nói nhạt nhẽo thì không tới mức đó, nhưng cũng không thể chói mắt rực rỡ được như nữ nhi bảo bối của nàng.
Phượng Họa Lan nhìn đám người quỳ xuống thành hàng dài, mắt chỉ hơi đảo qua, lại nhìn về xe ngựa gỗ Tử Đàn.
_ Các ngươi vất vả rồi, vào thành. Phượng Họa Lan mở miệng, đồng thời xoay người bước xuống dưới
Diệp Kiều nghe vậy đứng lên, nhún chân ngồi trên ngựa, làm một động tác, cả đoàn bắt đầu vào thành.
Người dân kinh thành đã túa ra chật kín lối đi đến hoàng cung. Mấy ngày trước còn dấu họ, nhưng sáng nay động thái của Phượng Họa Lan dẫn đoàn người ra đón hoàng đế bệ hạ rất lớn, cuối cùng bùng nổ, toàn thành ai cũng biết hoàng đế bệ hạ và thái thượng hoàng đã băng hà.
Phượng Họa Lan không chịu ngồi trong kiệu như ban nãy, cưỡi trên hắc mã to lớn dẫn đầu đoàn người.
Hắc mã vừa nhìn cũng đủ để biết là giống ngựa cực quý. Thân thể cao to hơn cả loài bạch mã thượng đẳng của Hỏa Phượng quốc, bờm đen mượt vừa dày vừa bóng, lớp lông đen cũng thế, sờ vào rất thoải mái như nhung lụa, nhất là đôi mắt sáng quắc đầy linh khí của nó, vật giống chủ không sai, con ngựa này thần thái cao ngạo, ánh mắt một mực nhìn thẳng, không hề dừng lại trước ai, thái độ cứ như nhìn họ là xúc phạm đến nó vậy.
Triều phục của Phượng Họa Lan đã che mất yên ngựa, nhưng chỉ cần nhìn dây cương màu đen bằng da, họa tiết nổi cũng đủ biết, bộ yên ngựa mà con ngựa này đồng ý đặt lên người, nhất định là vật quý, có thể là độc nhất vô nhị ấy chứ.
Sau lưng Trấn Quốc công chúa, tướng cầm đầu giáp đỏ rực, hông đeo kiếm dài cưỡi một con ngựa màu đỏ đồng, khuôn mặt thanh tú nghiêm túc theo sát. Nhìn thoáng qua giống như nam tử, nhưng khi chú ý kĩ, họ mới phát hiện ra, đó là một nữ tử.
Cỗ xe ngựa ở giữa được Cấm vệ quân bao bọc kín không một khe hở. Thiết kế của xe ngựa khá đặc biệt, họa tiết rồng khắc nổi oai nghiêm, giữa ánh nắng mặt trời cơ hồ thoáng thấy từng làn khói lạnh bốc lên. Dùng đầu gối cũng hiểu, xe ngựa này, còn không phải chở linh cữu hoàng đế bệ hạ sao?
Không biết ai lên tiếng trước, toàn bộ người dân quỳ xuống hai bên đường dập đầu hành lễ:
_ Thảo dân tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Vài người nhịn không được đã bật khóc.
Phượng Họa Lan thả chậm tốc độ, nàng quả thật rất cảm động tình cảm của người Hỏa Phượng dành cho Đế vương.
_ Nếu các ngươi thật tâm yêu kính hoàng đế và thái thượng hoàng, bổn cung sai người gỡ bỏ lệnh cấm dân thường trên chùa Thủy Hoa, hãy đến đó cầu phúc, cùng bổn cung tiễn họ đến nơi vĩnh hằng.
Chùa Thủy Hoa là ngôi chùa trên đỉnh núi giữa hồ, đi bằng thuyền. Ngôi chùa chỉ dành cho các dịp lễ lớn của hoàng gia, người bình thường cấm không được đến gần. Người dân nghe thấy, cúi đầu tạ ơn, sau khi đoàn người đi qua lập tức thu xếp chạy đến chùa.
Ai cũng chú ý đến Hoàng đế và Tiểu Trấn Quốc công chúa, hình như vẫn chưa phát hiện, Hoàng hậu nương nương hiền lành thục đức đi theo hoàng đế vẫn chưa trở về.