( Thập diện mai phục, bấm để nghe thử nha)
Phượng Họa Lan hé mắt nghiến răng, con mẹ nó, không phải đã căn dạn hắn kĩ càng rồi sao, phải GIẢ VỜ NGẤT đi chứ. Chết tiệt sao lại ngồi thong thả uống trà nữa, không lẽ não bị ngập nước mất rồi?
Nguyệt Dạ Long đặt tách trà xuống, tao nhã lau nước trà dính khóe môi, sau đó còn ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
_ Bổn vương phải ngất sao?
Câu hỏi của hắn không chỉ làm Phương lão heo á khẩu, mà Phượng Họa Lan giả vờ nằm kia cũng động sát tâm muốn giết người!!!
_ Ách, Lan Lăng vương, ngài....
_ Không cần để ý bổn vương, muốn làm gì thì cứ tiếp tục đi. Nguyệt Dạ Long phất tay áo, tay cào cào lại mái tóc mượt.
Nếu như là người thông minh, chắc chắn sẽ không dám tiếp tục công việc dang dở. Nhưng cố tình đây lại là lão heo chỉ số IQ 0000.1/ 200, lão nghĩ nghĩ, Lan Lăng vương là người Nguyệt Thần quốc, chắc sẽ không nhúng tay vào việc Hỏa Phượng quốc, thế nên rất thoải mái tiếp tục.
Phương lão heo vỗ tay, hàng chục hắc y xuất hiện, chuẩn bị đại khai sát giới!
_ Ha ha, giết hết bọn chúng cho ta, trừ Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An, ta muốn nạp nàng ta làm thị thiếp.
Phượng Vũ An nghiến răng, không thể kiềm chế đứng dậy thét:
_ Vô liêm sỉ
Tiếng thét và hành động này làm Phương lão heo ngốc trệ vài phút.
Phượng Họa Lan cũng không giả vờ nữa, đứng dậy, huýt sáo, nhất thời từ khắp nơi, người của Ám Dạ cung xuất hiện.
Phương lão heo tái mặt:
_ Cái gì...vậy...từ lâu các ngươi lừa ta, các ngươi căn bản không hề trúng mê dược.
_ Hừ, tất nhiên là không rồi. Đồ đầu heo! Phượng Hà sáng giờ uất nghẹn, đổ mọi tội lỗi cho lão heo, phóng thích toàn bộ ngay lúc này, mắng chửi thô tục không ngại đang ở trước mặt triều thần.
Sát thủ Ám Dạ cung chia nhau, một nửa tạo thành vòng bảo vệ sứ giả và triều thần, phần còn lại đem giải dược đút cho họ.
Cát Tường ôm theo một cây đàn, cùng Thiên Ngân trái phải hai bên thủ thế, bảo vệ Phượng Họa Lan
Phương lão heo giận tím mặt, sau đó lại cười ha hả:
_ Các ngươi tưởng vậy là xong rồi sao, ngu ngốc. Người đâu, lên hết cho ta.
Một mùi hôi thối nồng nặc xông lên, ngoài ra còn có mùi thuốc Đông Y kinh khủng. Phượng Họa Lan ngửi được mùi hương này, mày cau lại.
_ Các ngươi mau bảo vệ các đại thần và sứ giả, lập tức đưa họ ra khỏi điện Thái Cực.
_ Tuân lệnh cung chủ! Nhất tề tiếng hô của sát thủ Ám Dạ cung như sấm dậy.
Sát thủ Ám Dạ cung mỗi người vác lên vai một vị đại thần, trực tiếp dụng khinh công rời đi.
_ Đuổi theo mau. Phương lão heo rốngHắc y nhanh chóng đuổi theo. Đại điện chỉ còn vài người ở lại.
Phượng Họa Lan vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay Phượng Vũ An, khẽ nói:
_ Mẫu thân, người mau rời đi đi
Phượng Vũ An gật đầu. Phượng Lâm nghe thấy, đứng ra hộ tống Phượng Vũ An rời khỏi.
Nguyệt Dạ Long cùng Vân Trung bước lên đại điện đứng cạnh Phượng Họa Lan, hắn ái muội nói:
_ Lan Lan đừng sợ, vi phu sẽ bảo vệ nàng
Sợ cái con mẹ mi!!!
Phượng Họa Lan toan dạy dỗ hắn một trận, nhưng có thứ khác lôi sự chú ý của nàng.
Không biết từ lúc nào, mấy trăm tử sĩ bên phe lão heo đứng đầy sân. Chúng khác hoàn toàn các loại tử sĩ khác, phía bên trái là những tử sĩ khuôn mặt kinh tởm, mắt trống rỗng vô hồn, da màu xanh xanh tím tím, mùi hôi như tử thi. Bên phải là đám tử sĩ mình trần, mùi thuốc Đông Y nồng nặc, hai mắt long lên đỏ ngầu hung tợn.
Phượng Họa Lan cau mày, thầm than:
_ Hủ thi tử sĩ, Độc Y tử sĩ! Thật là khó tưởng tượng được ở đây cũng có thể gặp lại hai loại tử sĩ này.
Nguyệt Dạ Long sờ đai lưng, từ miệng nhai tí trang trí trên đai lưng rút ra một thanh trường kiếm, thủ thế che chắn cho Phượng Họa Lan.
Phương lão heo vỗ tay ra lệnh:
_ Lên hết cho ta!!!
_ Hủ thi tử sĩ đánh thẳng vào mi tâm, Độc Y tử sĩ vạn nhất phải cẩn thận, tuyệt để không để chúng đụng vào mình. Phượng Họa Lan nhắc nhở các sát thủ Ám Dạ cung
_ Đã rõ, thưa Cung chủ. Sát thủ Ám Dạ cung đồng loạt nói to, Cát Tường và Thiên Ngân phi thân lên, dẫn đầu tham gia cuộc chiến.
Nhìn hai bên giao chiến, Phương lão heo âm thầm mang một tên tử sĩ lặng lẽ rời đi.
_ Lan Lan, vi phu bảo vệ nàng.
_ Tránh ra, chắn đường. Phượng Họa Lan thở dài, rất vô tình đẩy hắn ra
Nguyệt Dạ Long vô lại ủy khuất khịt mũi đáng thương.
Phượng Họa Lan không chú ý đến hắn, cầm cây đàn bằng huyết ngọc thong thả giữa bệ rồng ngồi xuống, đặt cây đàn lên đùi, phượng nhãn màu tím trong veo nhìn toàn cảnh phía dưới.
Sát thủ Ám Dạ cung yếu ớt chống đỡ, tạm thời chưa có người nào ngã xuống. Sắc mặt ai cũng tái đi, mồ hôi đầm đìa.
Một nữ sát thủ yếu thế hơn, bị Độc Y tử sĩ hất bay thanh kiếm. Ngay lúc quyết định sống còn của nữ sát thủ kia, bàn tay Phượng Họa Lan chạm nhẹ vào dây thứ bảy của đàn, tức khắc tên tử sĩ kia bị một nhát chém sâu ngay yết hầu, trợn mắt ngã xuống.
Nữ sát thủ kia hoàn hồn, ngẩn đầu nhìn Phượng Họa Lan, xoay người dập đầu hành lễ:
_ Tạ ơn Cung chủ cứu mạng.
Phượng Họa Lan khẽ gật, bàn tay thon dài của nàng lướt nhẹ qua từng dây đàn, thanh âm dịu dàng nhẹ nhàng vang lên.
Động tác ra chiêu của các tử sĩ kia chậm đi rõ rệt, điều này làm sát thủ Ám Dạ cung phấn khởi, biết Cung chủ ra tay nên chỉ ra những chiêu thức phòng thủ.
Phượng Họa Lan liếc nhìn Nguyệt Dạ Long, cánh môi anh đào đỏ khẽ mấp máy:
_ Ngươi tốt nhất đừng chọc ta giận, nếu không kết cuộc của ngươi cũng sẽ giống chúng.
Nguyệt Dạ Long nuốt nước bọt, gật đầu.
Phượng Họa Lan bắt đầu đánh đàn. Khúc được xướng lên chính là thập diện mai phục, tiết tấu nhanh, gấp rút dồn dập, mạnh mẽ như vũ bão.
Nguyệt Dạ Long khinh hỉ vô cùng. Âm công, rất hiếm có người sử dụng được âm công a. Chiêu thức âm công không phát ra tiếng động giết người như ban nãy thật cao thâm bao nhiêu! Hắn xoay đầu nhìn đám tử sĩ bên dưới.
Bọn chúng liều mạng dùng nội lực chông đỡ. Đã có vài tên không chịu nổi, bị nội lực cường đại cắt ngang yết hầu. Sát thủ Ám Dạ cung hò reo, nhanh chóng rút.
Bầu trời gió thổi mạnh, nữ tử khuynh quốc khuynh thành ngồi giữa đại điện, bàn tay lướt trên dây đàn với tốc độ cực nhanh, triều châu đung đưa phát ra thanh âm leng keng nhỏ theo nhất cử nhất động của nàng, phượng nhãn màu tím rét lạnh, tỏa ra sát khí nồng đậm tựa ác ma địa ngục đòi mạng, triều phục vàng kim tôn quý trải rộng như phượng vĩ xòe đuôi. Thanh cao, lãnh đạm lại xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt, khiến người khác hận không thể ôm vài ngực yêu thương.
Nguyệt Dạ Long ngây ngẩn nhìn nàng, quên cả thời gian.
Phượng Họa Lan sắp kết thúc thập diện mai phục, mắt thấy còn vài tên chưa khuất phục, nàng vận nội lực đỏ lửa, dây đàn nổi màu vàng kim, màu huyết ngọc rực rỡ chói mắt hơn trước.
Có thể thấy rõ một vòng nội lực ánh lửa đỏ từ đàn tranh phóng ra, phòng tuyến cuối cùng của những tên tử sĩ còn sót lại bị phá vỡ hoàn toàn,bọn chúng thảm hại hơn ban nãy, lần này không chỉ bị một vết cắt nơi yết hầu, một ngọn lửa đỏ rực đẩy ngã bọn chúng, thiêu sống.
Phượng Họa Lan dừng tiếng đàn, Nguyệt Dạ Long vội cất trường kiếm vào đai lưng, tiến đến đỡ nàng dậy.
_ Thu dọn sạch sẽ.
_ Vâng, chủ tử. Cát Tường quỳ gối nhận lệnh