Lần này xuất hiện, Nguyệt Dạ Long vận quan phục chuẩn của Nguyệt Thần quốc, trang phục Nguyệt Thần quốc ôm sát người, tôn lên cơ thể tráng kiện của nam nhân, đai lưng màu đen thêu rồng mạnh mẽ, tay áo cũng không rộng thùng thình như các quốc gia khác mà kiểu ngắn sát cổ tay, còn đeo thêm vòng tay (aaaaa, cũng ko biết nó gọi là cái gì nữa) bạc khắc hình hoa lan hé nở. Tóc đen dài hiếm khi vấn lên, tạo kiểu trông vô cùng thuận mắt. Đúng là có nhiều người mang khí chất bẩm sinh nhon nhã cao quý, cho dù hơn nửa khuôn mặt có bị mặt nạ che phủ, cũng không thể ngăn nổi mị nhãn câu dẫn người khác của hắn.
Nguyệt Dạ Long bị nàng nắm cổ áo lôi về Đông viện, ném thẳng vào phòng nàng.
Xưa nay biểu cảm của nàng ngoại trừ lạnh lùng ra còn có băng lãnh, bây giờ khuôn mặt méo mó dữ tợn như diêm la, đầu chảy vài vạch đen sì, gân xanh trên trán cơ hồ hằn lên.
Nguyệt Dạ Long mặt dày cũng không nhịn được run rẩy, ai nha, đại lão nương chết tiệt, dám nói Lan Lan sẽ cảm động ôm hôn hắn, nhìn đi, Lan Lan cảm động đến mức muốn phanh thây hắn ra a.
Nguyệt Dạ Long âm thầm hạ quyết tâm xương máu, sau này tuyệt đối sẽ không nghe lời xúi giục của đại lão nương!!!
Phượng Họa Lan bẻ bẻ cổ tay, mỉm cười:
_ Bổn cung hôm nay sẽ hầu hạ để cho mẫu thân ngươi nhận ngươi không ra!
Nói xong, nàng rất thô bạo lột mặt nạ hắn, thả toàn lực vào cú đấm hướng thẳng vào mặt hắn.
Nguyệt Dạ Long né tránh, giật lại mặt nạ đeo vào, vội vàng chạy...
Lan Lan a~ Nàng thật nhẫn tâm, nếu ban nãy vi phu nhận cú đấm kia, không phải sẽ bị hủy dung mất sao?
Phượng Họa Lan đâu để hắn chạy dễ như vậy, bất chấp trên người mang triều phục nặng nề đuổi theo.
Vì vậy quan khách tham dự ngày hôm đó sẽ thấy cảnh tượng thế này, một bóng trắng chạy, bóng vàng kim đuổi theo, thi thoảng có âm thanh xin tha thứ, có thanh âm la như heo chọc tiết.
Phượng Vũ An vừa tiếp khách, vừa âm thầm lắc đầu, hảo tiểu tế, nhạc mẫu hứa sẽ cho người đọc kinh, giúp ngươi sớm siêu thoát a.
Nguyệt Ức Loan cảm thấy, hôm nay, bầu trời thật đẹp a, đồ ăn cũng hảo a, ai nhìn cũng thật thuận mắt a