Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường

Chương 78

Phượng Họa Lan lam y dạ hành gọn gàng, cổ áo thêu một vài đóa tường vi màu đỏ, mái tóc tím mượt cột đuôi ngựa, sợi chỉ bạch kim thả dài trượt theo tóc. Khuôn mặt nàng không chút son phấn, dưới ánh nắng hai má đo đỏ đáng yêu, môi anh đào hồng nhuận nhếch lên khinh bỉ, tràn ngập tự tin kêu hãnh. Sát khí của nàng cũng đồng thời lộ rõ, nóng đến bức rứt người khác, phượng nhãn màu tím như đao quét qua hai tên đeo mặt nạ, mang theo vũ khí tiềm ẩn, muốn đục lỗ trên ấy.

Nàng quá câu dẫn, quá khinh hỉ, quá bức người! Ánh mắt của Vu Tuệ Lương không kềm được si mê nhìn nàng, cảm thấy mãi vẫn chưa đủ, vẫn muốn ngắm nhìn nàng thêm.

Nguyệt Dạ Long rất nhạy về khoản này, hắn siết chặt nắm đấm, âm thầm quyền rủa, mẹ mi, Lan Lan của ông là để mi nhìn sao, còn nhìn nữa, ông móc mắt ngươi ra, chà ớt!

Hắn trừng mắt nãy giờ mà tên kia không ngừng lại, hắn tức giận, nhịn không được tùy tiện rút từ trên đầu đại tỷ Nguyệt Ức Loan một cây trâm, phóng thẳng hướng mắt của Vu Tuệ Lương.

Hành động của hắn không chỉ dọa sợ Phượng Họa Lan, mà còn làm cho Vu Tuệ Lương thanh tỉnh, né tránh.

_ Hừ, lên hết đi!!!

Vu Tuệ Lương ra lệnh, nhất thời đám tử sĩ xông lên, điên cuồng tấn công.

Phượng Họa Lan nhàn nhã, bàn tay múa trên dây đàn, nội lực lửa đỏ xuất hiện, tựa như từng lưỡi đao bổ thẳng vào đám tử sĩ.

Người của Ma Vực dàn hàng, phối hợp cùng ba người Thiên An, Thiên Ngân, Cát Tường trải một tấm lụa đen dài thành vòng tròn bao quanh đoàn người, trên lụa đen là hàng trăm mũi kim li ti.

Những đòn tấn công của Phượng Họa Lan chỉ làm chậm lại quá trình tấn công của đám tử sĩ. Vết chém âm công có sức sát thương rất lớn! Đám tử sĩ hoặc tay đứt lìa, hoặc bị một nhát cứa thật sâu trên cơ thể. Ngoài ra, lửa đỏ rực cháy xém trên y phục, bốc khói nghi ngút, bén cả vào da thiêu cháy vài con dòi mập, làm chúng cháy đen rơi xuống đất.

Tất cả tái mặt, ngăn cơn buồn nôn khỏi miệng.

Nguyệt Dạ Long duy vẫn bình tĩnh, nhưng thật ra nội tâm hắn lo lắng hỗn loạn vô cùng...

Người khác có thể không biết, nhưng hắn hiểu rõ, âm công nếu tấn công trực diện thì phải cần rất nhiều nội lực. Mà nàng ấy cứng đầu, dồn cả hỏa thuật vào, càng hao tổn nội lực gấp bội. Nếu trụ không vững, không chừng sẽ kiệt sức ngã xuống, nhẹ thì nằm nghỉ chốc lát, nặng thì nằm liệt vài tuần không dậy nổi. Hao tổn nội lực quá nhiều rồi, liệu nàng còn đủ sức chống trả ra đòn cuối cùng không?

Phượng Họa Lan ra sức điều hòa đan điền trong cơ thể, mồ hôi từ trên trán chảy xuống. Cố lên, còn đòn cuối mà thôi.

Lúc này, tên thủ hạ của gã bịt mặt đột nhiên ra tay. Hắn dùng tốc độ thần tốc, phóng ra mười mấy phi tiêu về phía nàng.

Nguyệt Dạ Long vung thương, nội lực bạch kim mạnh mẽ đẩy lùi toàn bộ. Phượng Họa Lan cũng không nhân nhượng nữa, bàn tay như ngọc múa trên dây đàn, ra sát chiêu!

Những cây kim li ti phía đông nghe tiếng đàn, đồng loạt bay lên, sau đó cùng lúc chuẩn xác nhắm thẳng vào mi tâm của tử sĩ đứng phía đông.

Phía tây, phía nam cũng tương tự, rất nhanh đám tử sĩ đều ngã xuống.

Phần thắng sắp nắm trong bàn tay, đột nhiên cả người Phượng Họa Lan run lên dữ dội, phun một ngụm máu yếu ớt ngã xuống.

Nguyệt Dạ Long sợ tái mặt, dễ dàng bắt được nàng ôm trong ngực. Đám người phía sau thê lương kêu:

_ Cung chủ/ Trấn Quốc công chúa!!!

Phượng Họa Lan vẫn còn chút tri thức, khóe môi vươn vết máu đen, nàng nhìn hắn, khó khăn dùng miệng khẩu hình.

Đám tử sĩ còn sót lại kia đâu đợi bọn họ khóc tang, nhanh chóng tiến đến, tàn sát. Không còn cách nào khác, kỵ binh xốc lại tinh thần, lao vào cuộc chiến. Cát Tường mở đầu cuộc chiến, ám tiễn phập phập chuẩn xác đính thẳng mi tâm của hai gã tử sĩ. Thiên An và Thiên Ngân tự tạo vòng tròn, bảo vệ Tuyệt Ảnh Vân của cung chủ. Nguyệt Ức Loan cũng không vừa, trường tiên quất thẳng, nội lực màu lục bích tỏa ra, vài tên tử sĩ ngã xuống. Mệt mỏi nhất chính là Phượng Hà, hắn sợ hãi ôm chặt lấy Diệp Kiều, không quản cái chó má gì nam nữ thụ thụ bất tư thân nữa. Hại Diệp Kiều ra đòn khó khăn cực kì, nhưng cũng tạm bảo vệ an toàn cho hai người tốt.

Nguyệt Dạ Long điểm huyệt cầm máu cho nàng, cẩn thận ôm vào ngực che chở, vỗ vỗ lưng nàng:

_ Lan Lan, vi phu thay nàng lo phần còn lại, có được không?

Đáp lại hắn chính là, Phượng Họa Lan nghiêng đầu, khép mắt, chính thức chìm vào hôn mê.

Bên kia, Vu Tuệ Lương từ khi nào đã lên ngựa, cùng thủ hạ chạy sang bên đây, ý đồ rất rõ ràng, cướp người!

Long nhãn hổ phách nheo lại, cầm thương bạc, chân chạm nhẹ Dạ Tuyết Ngọc, ngựa hí vang một tiếng dài uy mãnh nghênh đón.

Vân Trung nãy giờ phía sau, cũng giục ngựa theo chủ tử, tự mình quyết chiến với tên thủ hạ phe kia.

Trận quyết chiến đầu tiên giữa hai người đứng đầu chính thức diễn ra!

_ Đưa nàng cho ta, ta tha ngươi con đường sống. Vu Tuệ Lương không vòng vo, ánh mắt si mê nhìn người trong ngực Nguyệt Dạ Long, thẳng thừng ra điều kiện.

_ Mẹ nó, tiểu bạch kiểm, ngươi mơ a? Ông đây còn lâu nhá! Hắn còn thô bỉ phun một ngụm nước miếng

Vu Tuệ Lương né trách ngụm nước miếng kia, hoàn toàn bị chọc điên lên. Hai mắt hắn gằn tơ máu, âm thanh chết chóc:

_ Hảo, vậy chịu chết đi...

Vũ khí của hắn là đôi song đao cong hình lưỡi liềm, sắc bén vô cùng. Hắn nhún chân, đạp trên yên ngựa nhảy lên, ý đồ muốn bổ nát đầu đối phương.

Nguyệt Dạ Long tay ôm chặt lấy Phượng Họa Lan, tay kia vung thương bạc, không tốn nhiều sức lực đỡ được lưỡi đao, thậm chí nội lực bạch kim xoẹt một cái làm rách một đường áo ngoài của đối thủ.

Vu Tuệ Lương trợn mắt thu đao, xoay một vòng trên không trung rồi ngồi an vị trên ngựa trở lại.

Tên khốn Lan Lăng vương này, mạnh hơn hắn?

Ý nghĩ này thật sự đả kích Vu Tuệ Lương, vốn dĩ hắn rất khinh thường cổ nhân ngu xuẩn. Hắn ban nãy chỉ chú ý chị, biết được nội lực chị cường hãn hơn hắn, thế nhưng không ngờ tên cổ nhân này cũng vậy, hoặc thậm chí còn có phần hơn cả chị...

Vu Tuệ Lương âm thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể để cổ nhân này sống sót!!!
Bình Luận (0)
Comment