Phượng Họa Lan vừa chải vừa vận nội lực hong khô tóc. Thiên An ngồi ngoài cửa phơi nắng, miệng ngậm cỏ đuôi chó dáng vẻ chán chường nhìn nàng. Nàng trừng mắt nhìn hắn, giơ tay lên, trên bàn tay tức khắc xuất hiện một quả cầu lửa. Thiên An lập tức cụp mắt quay mặt sang nơi khác, huýt sáo.
Năng lực dị năng này kiếp trước được truyền trong Phượng gia, nhưng chỉ có dòng chính của người đứng đầu mới có năng lực này. Phượng gia còn có một cuốn tịch điển cổ chứa không những võ công mà còn có binh pháp, trận địa, cách điều khiển và phát huy dị năng là nhiều nhất. Nàng kiếp trước là trưởng gia tộc, cuốn tịch điển kia đã nằm lòng từ nhỏ.
Vốn không ngờ sang kiếp này, năng lực dị năng ấy vẫn còn tồn tại, thêm nữa ở cổ đại tu luyện nội lực càng gia tăng sức mạnh của nàng, ngọn lửa cũng phát huy mức công phá hơn trước.
Tóc khô, nàng vấn cao lên, để lộ sau cái cổ trắng ngần một vết bớt. Vết bớt này hình hoa Mạn Châu Sa đỏ rực như máu đang nở kiều diễm xinh đẹp. Vết bớt này đã có từ khi nàng sinh ra, ban đầu bông hoa rất nhạt và nhỏ, nhưng nàng càng lớn thì bông hoa đó càng nở rộ, càng to, càng đậm, nhất là càng xinh đẹp. Hừ, đây là lúc ở U Minh giới, nàng trước khi qua cầu Nại Hà đã bên cạnh bờ Vong Xuyên hái một cành hoa Mạn Châu Sa đang nở, khi qua cầu hình như cũng mang theo, chắc đó là lí do khiến nàng có cái bớt ấy.
Thấy nàng chuẩn bị xong, Thiên An không đợi nhắc liền tự giác tiến đến bế Phượng Họa Lan. Không phải là nàng tàn tật hay gì gì đó, mà là nàng lười, đi mệt thấy mẹ, có thuộc hạ đi thay phải tốt hơn không.
Thiên An theo nhiệm vụ bế nàng thẳng Hoàng cung mà đi. Khinh công của hắn được người đời ca tụng đệ nhất không hề nói sai, chỉ thấy hắn đạp đúng năm bước thì đã đến điện Thái Cực, thêm một bước nữa an toàn đặt nàng ngồi trên ghế phượng bên phải long ỷ.
※※※※※※ PHÂN CÁCH TUYẾN※※※※※※
Thiên An bế Phượng Họa Lan ra ngoài điện sau khi bãi triều, đúng lúc gặp Phượng Lâm và Phượng Hà.
Phượng Lâm là nhi tử của Đức phi, luận về dung mạo, khí chất đều giống hệt Phượng Tường. Hắn lúc nào cũng tỏ vẻ công tử lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra chỉ có những ai thân thiết với hắn mới biết thật ra tên này không những lắm mồm còn gian xảo như hồ li. Hắn khoác cẩm bào màu lục, đường chỉ viền đen họa tiết lá trúc, tóc mượt bới nửa cài một cây trâm ngọc bích nổi, đai lưng ôm sát phơi bày vòng eo thon không kém nữ tử, tất cả nổi bật dáng vẻ thư sinh yếu ớt của hắn. Hắn nhỏ hơn Phượng Lăng Phong một tuổi, cả ngày ngoài đi chơi thì lười ở nhà ngủ, thành công chọc tức Phượng Tường nên hoàng cữu cũng lười cho hắn một cái thân phận vương gia.
Tên Phượng Hà này mới 12 tuổi nhưng thực có tố chất làm người khác điên đầu muốn đập vào cái bản mặt tuấn tú ấy. Hắn là nhi tử của Hiền phi, từ nhỏ đã nổi danh tiểu ma vương. Hắn còn vô dụng hơn cái Phượng Lâm kia nữa, học hành thì luôn đứng cuối lớp, võ công cũng tệ nhất, ngoài chọc ghẹo người khác thì chả làm được trò trống gì ra hồn. Hiền phi là phi tử có dung mạo vừa hiền lành vừa đẹp nhất trong cung, tất cả đều được tên này thừa hưởng, thật quá phí a. Hắn cùng Phượng Lâm luôn có nhau rong chơi khắp nơi, nhưng hễ hai tên này gây chuyện thì khóc nháo lên tìm Phượng Lăng Phong. Hôm nay tên này vận y phục hoa hòe sặc sỡ diêm dúa, hừ, đúng là cái đồ tước tước xòe đuôi. “Tỷ tỷ, hôm nay chúng ta đi chơi đi.” Phượng Hà hào hứng gập chiếc phiến vào lòng bàn tay
“Các ngươi ở đây là đợi ta?” Phượng Họa Lan làm như không nghe thấy lời hắn hỏi lại.
“ Tỷ tỷ, nghe nói hồ Thủy Hoa hôm nay rất náo nhiệt, chúng ta đi xem nha.” Phượng Hà hai mắt long lanh cực đáng yêu nhìn nàng
Phượng Họa Lan chưa kịp nói gì thêm thì hai tên kia nhìn nhau nháy mắt, thế là....
“Nha Thiên lão bá cứ về trước, tỷ tỷ đi chung với bọn con.” Phượng Lâm tiến đến giang tay muốn bế nàng
Ba chữ Thiên lão bá hệt như trực tiếp nện vào tai hắn, đầu hắn ong ong đau muốn rỉ máu, hắn già lắm sao, rõ là mới hơn hai mươi a, bá bá hay thúc thúc đã là đả kích không nhỏ rồi, này là lão bá a.
Phượng Họa Lan nhìn sắc mặt Thiên An càng lúc càng thối không khách khí nhéo “nhẹ” tai hắn.
“ Aaaaaaaaaaa......đau quá cung chủ!”
“Hừ, biết đau, ta tưởng tâm trí ngươi đã bay đến nhà thê thiếp phương trời nào rồi.” Phượng Họa Lan buông tay nhảy vào vòng ôm của Phượng Lâm
“Cung chủ, ta chưa có thê tử a.” Thiên An vẻ mặt đau khổ xoa xoa bên tai sưng đỏ
“Được rồi, tiểu hồ li, tiểu tước tước mặc kệ hắn, chúng ta đi nhanh.” Phượng Họa Lan chọc chọc ngực hắn
Phượng Lâm và Phượng Hà nhìn Thiên An lắc lắc đầu, lâm vào trầm tư, haizzz lão bá bá, bọn hắn một thì bị gọi là hồ li một bị gọi là tước tước cũng không vui vẻ mấy đâu, cũng không phản kháng được, thật đau khổ a.
Ngoài cửa cung đã có sẵn một cổ xe ngựa to. Phượng Hà chạy đến trước mở của, Phượng Lâm đặt nàng xuống. Nàng vừa bước vào đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đợi ở bên trong.
Phượng Lăng Phong một thân lam y nhạt như nàng, kiểu áo rộng thùng thình với tay áo dài quét đất, tóc đen bóng xoã tự nhiên trượt mềm mại trên vai cực kì dụ hoặc, tóc mai lòa xoà trước cái trán cao trơn bóng, thân hình cao lớn tựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, trên đùi đặt một quyển sách đang xem dở. Nghe thấy thanh âm, hắn chậm rãi mở mắt. Dung mạo của hắn rất đặc biệt, một nửa giống Phượng Tường cửu cửu, một nửa giống Hoàng hậu mẫu hậu hắn, đường nét ngũ quan nhu hòa khiến người khác nhìn cảm thấy ấm áp an tâm, mũi thon dài, môi hồng hồng cười khẽ lộ hai chiếc răng trắng như ngọc trai, phượng nhãn ôn nhu lúc này đang nhìn nàng. 16 tuổi, độ tuổi đẹp mới lớn, hắn bộc lộ vẻ thanh cao thoát tục ưu nhã, một chút uy nghiêm trời sinh của bậc đế vương càng làm người ta không thể dời mắt.
Mặt Phượng Họa Lan nóng lên làm hai má phiếm hồng cực đáng yêu, tim mất tự chủ đập loạn nhịp không theo tiết tấu. Nàng cứ đứng trước cửa không thể nhấc chân bước vào.
Phượng Lăng Phong đặt quyển sách sang một bên, hơi rướn người vươn tay cẩn thận ôm nàng vào ngực.
Phượng Họa Lan bị hắn ôm quên mất phản ứng, hắn cúi đầu, bên tai bị hơi thở nóng rực phả vào làm nàng khẽ run, mũi nàng tràn ngập mùi hương nam tính lẫn một chút long tiên hương chỉ riêng của hắn. Bên tai nàng vang tiếng cười nhẹ: “Tỷ tỷ, thật nhớ tỷ a.”Thanh âm trầm thấp mị hoặc làm đầu óc nàng ong ong lập tức rụt đầu, xoay người vùi đầu vào ngực hắn làm ổ. Hắn vươn tay vuốt ve lưng nàng, trong mắt tràn ngập sủng nịnh cùng yêu chiều.
“Rõ là ngày nào cũng gặp, đệ thật đúng là miệng lưỡi trơn a.” Hồi lâu Phượng Họa Lan mới nhẹ giọng trả lời
Phượng Lâm và Phượng Hà len lén liếc mắt nhìn hai người cười trộm. Phượng Lăng Phong trừng mắt, hai tên kia làm biểu tình ta đây không quan tâm.
Xe ngựa dần lăn bánh. Phượng Họa Lan sau khi bình tĩnh thò đầu từ ngực hắn, nghiêng đầu, phượng nhãn long lanh, miệng nhỏ vểnh lên hỏi: “Hồ Thủy Hoa có sự kiện gì vậy? “
Phượng Lăng Phong tự nhiên tháo cây trâm trên đâu nàng, một đầu tóc tím như thác đổ xuống, trượt trên đầu ngón tay hắn mịn màng ngưa ngứa, cảm xúc thực tốt. Phượng Hà thấy đại ca không đáp liền nói thay: “Tỷ chắc biết tứ đại mĩ nhân ở Thần Minh đại lục chứ, hôm nay nghe nói Tử Đồng, mĩ nhân đứng hạng nhì sẽ đến hồ Thủy Hoa đó”
“Tứ đại mĩ nhân?” Khóe miệng nàng giật giật, ặc, Tây Thi gì gì đó sao?
“Haizz, nhìn bộ dáng này là tỷ không biết rồi đúng không. Tứ đại thật ra có đến năm người. Đứng đầu là Chu hoàng hậu Nguyệt Thần quốc và...tỷ biết ai không? “Phượng Hà nhìn nàng đầy chờ mong
“ Làm sao ta biết.” Phượng Họa Lan nghiến răng
“Cùng đứng đầu tứ đại mĩ nhân chính là cô cô Phượng Vũ An, mẫu thân của tỷ.” Phượng Lăng Phong vừa nói vừa lấy trong ngực một cây lược gỗ lê thay nàng chải tóc
“Cái gì, sao không ai nói cho ta biết?” Phượng Họa Lan ngạc nhiên
Phượng Hà nhìn nàng khinh bỉ. Phượng Lâm làm tiếp công việc:
“Đứng nhì là kỹ nữ người Thanh Loan quốc Tử Đồng. Nghe nói nàng ta ngao du thiên hạ khắp nơi, cầm kì thi họa đều tinh thông, tuy là kỹ nữ nhưng muốn ngủ một đêm với nàng ta thì phải để nàng ta tự nguyện. Đứng thứ ba là Trưởng công chúa Thông Tuệ Tề Tuyệt Nhân. Cuối cùng là hoàng quý phi Nam Lân quốc.”
“Nha, bọn họ ai là người lập ra cái danh tứ đại mỹ nhân?” Phượng Họa Lan phượng nhãn khẽ chớp ngây thơ nhìn Phượng Lâm
“Đệ cũng không rõ, nhưng thật sự tứ đại mỹ nhân chính là danh bất hư truyền a.” Phượng Lâm vén rèm lên nhìn quang cảnh phía ngoài, lập tức bị dọa đến ngây người
Thấy vẻ mặt của hắn, Phượng Họa Lan kéo kéo vạt áo Phượng Lăng Phong. Hắn hiểu ý thay nàng vén rèm cửa.
Ở bên ngoài, người dân khắp nơi ồ ạt đổ về, cảnh tượng thật khủng khiếp. Khu chợ vắng bóng, bởi vì chủ nhân của chúng cũng đang ở trong dòng người cật lực chén lấn, ngay cả vài tốp lính cũng lén chuồn đến xem mĩ nhân. Đúng là không khác gì fan cuồng ở thế kỉ 21 cả. Nhìn dòng người như vậy khiến nàng đột nhiên cảm thấy đau đầu bỏ rèm xuống, vùi đầu vào lồng ngực hắn, tay nhỏ ôm lấy thắt lưng kia, len lén ngửi mùi hương trên người hắn.
“ Đại ca, chúng ta chỉ đi đến chợ, chưa đi được nửa đường nữa, phải làm sao?” Phượng Hà gấp gáp hỏi, hay là dùng Cấm vệ quân dọn đường
“ Không gấp, chúng ta đang cải trang thường dân, tốt nhất không nên sử dụng binh quyền chiếm đường đi, đối với ta không có lợi. Các đệ cứ chờ đi.”
Phượng Lăng Phong nói xong cũng không quan tâm đến hai người họ nữa. Hắn lúc này chăm chú nhìn Phượng Họa Lan đang nhắm mắt, nhẹ nhàng vuốt lưng dỗ dành, cẩn thận điều chỉnh nàng ở tư thế thoải mái, thanh âm dịu dàng bên tai nàng:
'Tỷ ngủ một lát đi, đến nơi đệ sẽ gọi.”
Phượng Họa Lan ưm một tiếng nhỏ, chẳng biết lời hắn có ma lực hay sao mà nàng cảm thấy thật buồn ngủ.