Hoàng cung Nguyệt Thần quốc, Minh Nguyệt cung
Nguyệt Thần đế đúng giờ Dậu tỉnh giấc, quyến luyến ôm nương tử ngủ cạnh một lúc mới chịu xuống giường, chuẩn bị thiết triều.
Cung nhân mang dụng cụ vệ sinh đến, giúp hoàng đế vệ sinh, mặc long bào. Nguyệt Thần đế dáng người cao lớn, khóe mắt tuy hằn vài nếp nhăn nhưng không ảnh hưởng mấy đến dung mạo như gọt dũa của hắn, nhìn vào liền biết năm xưa hắn cũng từng là mỹ nam danh chấn đại lục, nhất là đôi mắt màu hổ phách âm trầm không thấy đáy, khiến dáng vẻ không giận mà uy. Long bào vàng kim thêu rồng đen tinh tế, họa tiết điểm lên li ti cực hài hòa, tay nghề thêu không hề thấp, khoác lên người hắn vừa tăng lên vẻ uy nghi vừa lộ rõ khí thế bậc nhất của riêng Đế vương.
Đại nội tổng quản thái giám Thường Ân thấy đế vương tỉnh giấc, vội vã bước vào điện, khom lưng bẩm tấu:
_ Bệ hạ, đoàn người Lan Lăng vương đêm qua đã đến lãnh thổ Nguyệt Thần quốc
Nguyệt Doanh gật đầu, thần sắc lộ vẻ vui mừng. Hắn quay sang dặn dò cung nhân:
_ Hoàng hậu thức giấc, đem thông tin này nói lại cho hoàng hậu nghe
_ Tuân lệnh bệ hạ
Nguyệt Doanh vừa lòng gật đầu, phất tay áo rời đi.
Nguyệt Thần đế lên triều, viết chiếu thư thông cáo toàn quốc, sai Xích Lung vương mang binh mã đón đoàn người trở về, từng việc làm đều thế hiện rõ sự sủng ái dành cho Lan Lăng vương. Đó là chuyện lát nữa....
Chu hoàng hậu Chu Linh Nghi khi thức dậy, nghe thông tin từ cung nhân cũng cao hứng không thôi, mỉm cười suốt.
_ Thay triều phục cho bổn cung, đừng để các nàng đợi lâu.
Ở Nguyệt Thần quốc, từ xưa có thông lệ vấn an hoàng hậu, vì vậy sáng sớm mà các phi tần đã có đủ, ngồi theo phẩm vị, đợi hoàng hậu tỉnh giấc vấn an.
_ Thỉnh an hoàng hậu nương nương
Chu Linh Nghi triều phục vàng kim thêu chín con phượng hoàng đuôi đỏ, vạt áo dài ra phía sau, trên nạm đầy ngọc quý tỏa sáng lấp lánh cực phẩm. Nàng tuy tuổi tác không nhỏ nữa, nhưng dung mạo bảo dưỡng rất tốt, không nhìn thấy bao nhiêu vết tích của thời gian. Tóc đen dài vấn lên, gài diêu phượng đuôi rũ xuống theo phẩm cấp, tay ngọc mang bộ móng tay giả màu đen chạm khắc hoa tịch nhan. Trang điểm nhẹ, nhưng cánh môi thoa son rất đậm, trán điểm một vết chu sa hình ngọn lửa xinh đẹp, đôi mắt to tròn linh động, thế nhưng nhìn quá mức cao quý, quá mức chói mắt, quá mức lạnh lùng, làm cho không phi tần nào dám nhìn thẳng phượng nhan hoàng hậu.
Chu Linh Nghi ngồi an vị, phất tay áo, thanh âm mềm mại:
_ Ban tọa
_ Tạ ơn nương nương. Phi tần lục đục ngồi xuống
Thục phi hiện là người có phẩm vị cao thứ hai trong cung. Nhìn thấy hoàng hậu hôm nay rất có tinh thần, nàng ấy cầm tú khăn che miệng, uyển chuyển hỏi:
_ Nương nương hôm nay khí sắc thật tốt a. Có chuyện vui, nương nương mau kể cho chúng muội nghe với. Ở trong cung chán đến mốc meo rồi.Mấy phi tần khác cũng phụ họa không ngừng.
Chu Linh Nghi chỉnh chỉnh lại diêu trên tóc, giọng nói không che giấu hết ý cười:
_ Ay da, là Thất nhi hôm nay đã cùng nàng dâu nhỏ về đến địa phận Nguyệt Thần quốc a
_ Nàng dâu nhỏ? Chuyện từ lúc nào? Nương nương thật xấu, giấu diếm chúng muội bấy lâu nay. Hiền phi oán trách
Nguyệt Thần đế nhi tử rất ít, hiện chỉ có ba nhi tử, mà Xích Lung vương và Lan Lăng vương đều là đích tử từ Chu hoàng hậu sanh ra. Vốn dĩ Nguyệt Thần đế có tổng cộng 7 nhi tử, thế nhưng thân thể yếu ớt đều qua đời. Còn vị Yên vương kia cũng là một con ma bệnh, thân thể nhu nhược yếu ớt, què một chân, căn bản không làm ra trò gì, Nguyệt Thần cũng không tới lượt hắn cai quản. Công chúa thì có đến 12 người, đa phần đã hòa thân, công chúa nhỏ nhất là nữ nhi Ninh tần 3 tuổi, lớn nhất là Đại công chúa Nguyệt Ức Loan, lại là đích trưởng nữ của Chu hoàng hậu. Chúng phi tần hậu cung hận nghiến răng, nhìn thoáng qua xem, không phải giang sơn Nguyệt Thần quốc này trong tay mẫu thân Chu Linh Nghi kia rồi sao? Ả ta vốn đã đứng đầu hậu cung, tùy tiện hô mưa gọi gió, muốn gì mà không được? Theo tâm lí như vậy, đám nữ nhân trong cung ai không cật lực nịnh nọt Chu hoàng hậu, ngoài mặt tỷ muội tình thâm, trong lòng âm thầm quyền rủa vạn lần! Vài vị phi tần lâu năm trong cung nhan sắc phai tàn, cảm thấy đấu không nổi nữa, tìm cách bồi dưỡng thế hệ sau, tiếp tục dùng thủ đoạn leo lên long sàng, vọng tưởng sinh hạ quý tử, nâng cao phẩm vị hậu cung.
Chu Linh Nghi đã quen quá rồi, qua loa vài câu kết thúc buổi thỉnh an sớm.
Nguyệt Doanh về Minh Nguyệt cung dùng bữa sáng với Chu Linh Nghi. Hai người thay thường phục. Chu Linh Nghi xóa sạch lớp trang điểm, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, nào còn sắc sảo lãnh ngạo như ban nãy. Nàng ấy làm nũng, dùng đũa ngọc chọt chọt chén cơm không muốn ăn, chọc cho Nguyệt Doanh lo lắng không thôi.
_ Nương tử, kẻ nào làm nàng giận?
_ A, chàng còn hỏi? Là đám mỹ nhân của chàng a. Phiền chết ta. Ta không muốn xử lí cung vụ, không muốn thỉnh an sáng gì đó nữa đâu...
Chu Linh Nghi bĩu môi oán giận
_ Nhưng nàng không làm ai làm?
Nguyệt Doanh buông đũa, tự tay múc một chén canh đút cho nàng, bộ dạng bất đắc dĩ, hành động cưng chiều như bảo vật
Tròng mắt Chu Linh Nghi đảo qua, nàng nuốt canh, sau đó bật cười:
_ Giao cho nàng dâu nhỏ.
Nguyệt Doanh tròn mắt, đỡ trán lo lắng:
_ Liệu có ổn không?
_ Chàng thật là, nàng dâu nhỏ là Trấn Quốc công chúa, trên triều hay hậu cung cũng là do nàng ấy quản lí, cớ sao không ổn chứ! Là chàng đa nghi, hạ thấp năng lực người khác a. Chu Linh Nghi chu môi hồng phản bác
Nguyệt Doanh chỉ chăm chú nhìn môi hồng ướt át của nương tử, khiêu khích lòng nhẫn nại của hắn. Giọng hắn khàn đặc ấm ách nhẫn nhịn:
_ Vi phu sai rồi. Vi phu bồi tội, cho nàng “tính phúc” được không?
Chu Linh Nghi chạy trốn.....