Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường

Chương 91

Nguyệt Dạ Long vươn tay, nắm lấy chu phách, kéo nàng lại rồi gần đè xuống giường.

Hắn quyết định rồi, quyết định thật rồi! Hắn-sẽ-ăn-sạch nàng, ăn sạch, sau đó trói nàng nhốt trong phòng, bảo hộ kín không kẽ hở, không để nàng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa! Đây là nàng dụ dỗ hắn, cầu hắn khi dễ nàng, hắn rất ngây thơ, phải, ngây thơ trong sáng, bất đắc dĩ nghe lệnh, đây tuyệt đối không phải là ý muốn của hắn, hắn là chính nhân quân tử a, là chiến thần Nguyệt Thần quốc, là mẫu mực thiên hạ, tất không hạ lưu vô liêm sỉ cưỡng hiếp dân nữ, hoàn toàn là bị ép buộc...

Hắn tự thôi miên mình xong, không chút do dự cúi xuống, ngậm lấy cánh môi mềm mại trằn trọc liếm mút. Môi Lan Lan mềm mại, cái lưỡi đo đỏ trơn trượt, đầu mũi tràn ngập mùi rượu thơm nồng và mùi hương dịu nhẹ của riêng nàng, tất cả làm hắn mê say trầm luân, không muốn tách rời. Tay kia bận rộn đem chu phách ném xuống giường, còn sờ đến dây cột của yếm nhỏ tháo ra. Trong phòng nhiệt độ tăng vọt, ngập tràn mùi vị hoan ái, duy chỉ còn tiếng môi lưỡi hòa nguyện và tiếng thở dốc của Nguyệt Dạ Long.

Hắn ngẩng đầu, tiện tay vứt yếm nhỏ sang một bên, hai mắt long lanh nhìn tiểu nhân nhi dưới thân.

Phượng Họa Lan hai má hồng rực, mắt phượng nhắm nghiền, môi đỏ mọng ướt át vừa được tưới tắm no đủ hé mở, lộ ra răng trắng như ngọc trai và cái lưỡi đinh hương khiêu gợi, hai đỉnh anh đào nhỏ vì động tình mà dựng thẳng lên, nổi bật giữa làn da bạch ngọc mê người. Ngực lên xuống đều đều, còn có....tiếng ngáy be bé, chứng tỏ người đã ngủ say từ lâu.

Nguyệt Dạ Long dở khóc dở cười, nhìn xuống thứ thật to đang trướng đau dưới thân, lại nhìn tiểu nhân nhi vô lương tâm đang yên yên ổn ổn ngủ ngon, hắn có cảm giác thất bại nặng nề.

“Lan Lan, nàng chơi xấu!” Hắn không vì nàng ngủ mà dừng lại, cởi y phục của mình trước, tiếp đó lột mảnh vải cuối cùng trên người nàng xuống

Hắn cẩn thận hôn liếm nhẹ nhàng trên từng tấc thịt non mềm của nàng, cố gắng không để lại dấu hôn. Hai mắt hắn tràn ngập nhu tình, một vẻ đẹp khó tả ấy chưa bao giờ xuất hiện trước đây, đáng tiếc, có đẹp bao nhiêu cũng không câu dẫn được Lan Lan, bởi vì nàng đã ngủ say rồi. Hôn cổ, xương quai xanh, kéo một đường xuống rãnh sâu giữa hai vùng gò đồi tròn trịa. Hắn ngậm lấy một bên, cắn cắn mút lấy, bên kia dùng tay bao lại, vân vê, trêu chọc đỉnh anh đào. Phượng Họa Lan khó chịu vặn vẹo thân thể, miệng nhỏ ngâm nga rên rỉ như tiếng mèo kêu! Nàng động tình, động tình trong lúc ngủ!

Đến khi bộ ngực đáng thương thấm đẫm nước của hắn, óng ánh lấp lánh trên màu đỏ của đỉnh hồng tạo nên cảnh sắc dâm mĩ, hắn mới vừa lòng buông tha. Lại hôn xuống phần bụng thon nhỏ, tay kia xoa nắn mông tròn nộn nộn thịt. Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nơi thần bí mà hắn thường khao khát trong mộng, hai mắt tràn ngập si mê. Hắn tách hai chân nàng ra, vòng lên cao, từ góc độ này, hắn hoàn toàn thấy rõ tiểu huyệt xinh đẹp của nàng.

Chiếc vòng bạch ngọc dưới chân nàng đột nhiên xuất hiện, sáng lấp lánh, hoa văn kì lạ trên đó tự mình chuyển động. Nguyệt Dạ Long mỉm cười vuốt ve vòng bạch ngọc. Cái vòng này là dành cho tổ tiên bao đời Nguyệt gia làm đeo cho thê tử của mình, chỉ khi nào người đeo động tình, chiếc vòng mới hiện lên. Nhiệm vụ của chiếc vòng này, à, chính là người đeo ngoại trừ được hoan ái với chủ nhân chiếc vòng, còn nếu hoan ai với kẻ khác, chiếc vòng sẽ phóng ra ám tiễn, một kích xuyên tim tình địch.Hắn dùng tay, chạm thật nhẹ vào tiểu huyệt. Nóng, rất nóng, ẩm ướt nữa! Lí trí hắn ong ong, không còn suy nghĩ gì nữa, ngón tay tách hai bên cánh hoa non mềm ra, đầu lưỡi hắn vội vã chen vào, khuấy đảo kích thích.

Phượng Họa Lan thở gấp một tiếng, theo bản năng khép chặt đùi lại. Động tác này càng làm Nguyệt Dạ Long vùi sâu hơn vào tiểu nguyệt.

Hắn dùng mọi kĩ năng, kích thích, trêu chọc nàng không ngừng. Thân thể nàng hai kiếp nào có trải qua tình trường, ngây ngô bị trêu chọc đáng thương. Rất nhanh, nàng lên đỉnh, một dòng dịch thủy tươi mát phun ra, nàng run rẩy thân mình, ngoại trừ thở dốc cũng chỉ thở dốc, tứ chi mềm nhũn như vũng nước xuân, không còn sức vặn vẹo nữa. Hắn bên dưới hài lòng cảm xúc của nàng, vui vẻ, uống sạch nước của nàng, hắn không muốn bỏ lỡ, dù chỉ là một giọt!

Hắn ngẩng đầu, ngồi thẳng dậy, khép hai chân nàng nâng lên, đặt trên vai mình. Cự vật to lớn nãy giờ bị kiềm nén khó chịu vểnh cao, nghênh ngáo đòi xông pha trận mạc. Hắn chen tiểu đệ đệ ngoan giữa hai chân nàng, cùng tiểu huyệt nàng cọ xát.

Khoái cảm khiến hắn không nhịn được gầm lên. Hắn không vào trong, hắn không nỡ thương tổn nàng, hắn muốn nàng hoàn toàn chấp nhận hắn, sau đó mới thật sự chiếm lấy nàng. Vì vậy, hắn cười khổ, bây giờ chỉ nhịn, không thể ăn thật. Nhưng chỉ cọ xát thôi đã mê người thế này, đến khi vào sẽ là tư vị thoải mái như thế nào a? Hắn vừa cọ xát vừa nghĩ đến, động tác càng dồn dập, hắn ồ ồ thở dốc, duy trì thật lâu, sau đó mới phóng xuất, tinh dịch trắng đục bắn đầy trên ngực, trên bụng nàng.

Nguyệt Dạ Long cúi người, hôn nhẹ môi nàng, sau đó nhấc bổng cả người nàng lên, hướng đến bồn tắm, ôm nàng cùng tắm uyên ương.

Hắn đau lòng nhìn nàng mệt mỏi ngủ say trong lồng ngực mình, dáng vẻ nhu nhược yếu ớt tội nghiệp vô cùng. Hôn lên môi mọng của nàng một cái, tiếp đó hắn thành thành thật thật chà lau sạch sẽ thân thể cho nàng.

Xong hết thảy, cũng đã qua nửa đêm từ lâu. Hắn dùng khăn bông cuộn nàng, đặt nàng lại trên giường, không mặc y phục, trực tiếp ôm nàng, đắp chăn, nhắm mắt ngủ.
Bình Luận (0)
Comment