-Phù Sơ người tựa như hoa khiến đất trời lặng tiếng-
Không có hành lý gì đáng kể, chẳng qua cũng chỉ vẻn vẹn vài bộ quần áo, Ninh Lãng đang dồn mọi thứ vào một cái bọc thì cửa phòng bị đẩy ra, Vũ Văn Lạc đi vào.
“Ninh Lãng.”
“Ừ?” Ninh Lãng nghe tiếng gọi ngẩng đầu.
“Đệ……” Vũ Văn Lạc đắn đo không rõ nên bắt đầu từ đâu.
“Đại ca, huynh muốn nói gì?” Ninh Lãng nhìn Vũ Văn Lạc dường như đang khó mở lời.
Vũ Văn Lạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hắc bạch phân minh của Ninh Lãng, quyết tâm, nói: “Ninh Lãng, đệ…… Hãy trở thành người thân của Thất thiếu đi, trở thành huynh đệ tỷ muội hay trở thành bằng hữu đều tốt cả.”
“Hử?” Ninh Lãng nghi hoặc nhìn Vũ Văn Lạc.
“Ninh Lãng, Lan Thất là người hoàn toàn trái ngược với đệ, hắn cách đệ rất xa xôi.” Trong giọng nói Vũ Văn Lạc không che dấu được tiếng thở dài, “Một đường đi cùng nhau, ít hay nhiều đệ cũng đã thấy rồi, trên thế gian này, con người, sự việc đối với hắn, chẳng qua là thứ để hắn chơi đùa, người như vậy, tâm tính rất sâu, không phải người khác muốn là có thể nắm bắt được, đây là lời thật, đệ cũng cảm thấy như vậy đúng không.” Tay vỗ vai hắn, “Ninh Lãng,huynh không muốn sau này đệ phải đau lòng.”
Ninh Lãng không trả lời, chỉ mở tròn mắt chăm chú nhìn Vũ Văn Lạc, vẻ mặt có vẻ mơ màng cũng có vẻ ngẩn ngơ, tựa hồ không hiểu gì hết mà cũng giống như đã hòan toàn rõ ràng.
“Ninh Lãng, chúng ta tuy rằng là huynh đệ kết nghĩa, nhưng trong lòng huynh, đệ thân thiết như huynh đệ ruột thịt, huynh cũng hy vọng đệ cảm thấy như vậy.” Vũ Văn Lạc rất chân thành nhìn Ninh Lãng, “Ở trong lòng đệ, sự đời chỉ có tốt chứ không xấu, đơn giản như vậy cũng thật hay, người đơn giản sẽ sống hạnh phúc.”
Xe ngựa rất lớn, được kéo bằng bốn con tuấn mã thân đỏ thẫm. Vừa lên xe, đã thấy Lan Thất thay đổi nam trang nghiêng người tựa lưng ngồi trên ghế, ở bên trong xe ngựa rất rộng, cũng rất thoải mái, ở giữa có lối đi nhỏ, hai bên và chính giữa là ghế dài cao ngang đầu gối đặt đối diện nhau, nệm ghế dày bằng gấm, trên mặt nệm thêu hình trúc, mỗi ghế dài đặt một bàn vuông nhỏ chia đôi hai ghế thành bốn phần, trên bàn còn đặt sẵn trà nước, điểm tâm và trái cây. Lan Thất chiếm chỗ ngồi ở giữa, Vũ Văn huynh đệ ngồi bên phải, Minh Nhị, Ninh Lãng liền ngồi bên trái, vừa vặn mỗi người một chỗ.
Vì không cần phải đi vội vã, cho nên xe ngựa không nhanh không chậm di chuyển, tốc độ ổn định, cửa sổ nhỏ được mở ra, màn trúc thả xuống, màn thông khí che trần xe, mấy người hoặc ngồi hoặc nằm, thật là thoải mái, mà cơm nước đến giờ có người đưa, trà cùng điểm tâm không ngừng nghỉ, Vũ Văn Lạc thầm khen mình thông minh, đi theo Lan Thất đúng thật là chính xác, chuyện ăn ngủ đều có người chăm chút thỏa đáng, bản thân không cần phải bận tâm.
Minh Nhị một đường khoanh chân nhắm mắt ngồi lặng yên, Ninh Lãng khi thì ngây ngốc nhìn về nơi nào đó, khi nằm thả tay chân ngủ say sưa, Lan Thất hiếm có khi không trêu chọc người khác, vẫn nghiêng người dựa lưng, nhắm mắt, có vẻ ngủ nhưng cũng giống không ngủ, càng khó tin là Vũ Văn Phong đối với hai người hắn cực kỳ chán ghét lại kiên nhẫn không nói một tiếng, nếu không ngồi tĩnh khí thì cũng nhắm mắt ngủ, dọc theo đường đi cảm thấy nhàn rỗi chán dường chỉ có một mình Vũ Văn Lạc. Tiếp diễn như vậy, chỉ có một trò đếm từng ngày trôi qua, ban ngày nằm trên xe ngựa đi chậm rì rì, buổi tối tìm khách sạn nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại tiếp tục đi.
Thật là yên bình nhưng vô vị mà. Vũ Văn Lạc hai tay chắp cây bút cảm thán. Nhưng mà trông mong xảy ra chuyện làm gì, chi bằng hắn ghi lại nhật ký ăn uống ngủ nghỉ hằng ngày của hai đối tượng được tòan bộ võ lâm chú ý, Minh Nhị và Lan Thất?
Đang lúc Vũ Văn Lạc nhàm chán đến cùng cực, bỗng nghe tiếng ngựa hí bên ngòai, xa phu “Hu!” một tiếng. Xe ngựa ngừng, sau đó một có tiếng người vang lên mười phần có lực “Tiếp tục chạy đi, đừng nói nhìn thấy ta!” Tiếp theo cửa xe vang một tiếng “Dát” mở ra, một người thân hình cao lớn tiến vào, đưa tay đóng cửa xe.
Năm người bên trong xe trợn mắt, nhìn vị khách không mời mà đến, rồi cùng ngẩn ra, thì ra là quen biết cả.
“Thất thiếu.” Xa phu ở ngoài cửa gọi, nghĩ đến người này hành động quá nhanh, phỏng chừng xa phu cũng chưa phản ứng kịp, bây giờ hẳn đang hối hận không thôi, Thất thiếu không tha thứ cho người phạm sai lầm.
“Ngươi đánh xe đi.” Lan Thất thản nhiên phân phó một câu.
“Dạ.” Xa phu bên ngòai đáp một tiếng, sau đó xe ngựa tiếp tục chạy đi.
Lan Thất từ trên ghế ngồi dậy, mắt xanh rực rỡ trong trẻo nhìn người mặc áo đen vừa xông vào xe với vẻ hỏang sợ, giọng điệu thoải mái sung sướng: “Ai da da, đây không phải là Liệt tam gia sao, thật khó có cơ hội nhìn thấy dáng điệu này của ngươi, ngươi như thế này là đang trốn ai vậy, thiên hạ này ai lợi hại đến mức khiến ngươi sợ như thế này, bình thường không phải ngươi nghe tiếng người ta tự mình tìm đến cửa sao, hôm nay gặp phải nhân vật lợi hại cỡ nào khiến ngươi phải trốn tránh?”
Vị khách không mời mà đến này chính là Liệt tam gia Liệt Sí Phong, hắn đảo mắt liếc Minh Nhị một cái, nhếch khóe môi coi như chào hỏi, hờ hững đảo qua Ninh Lãng, tạm dừng một lát xem như quen biết, lại nhìn liếc mắt về phía Vũ Văn huynh đệ, có vẻ không nhận ra gật gật đầu, xem như chào, sau đó đi đến ghế dài Lan Thất đang ngồi, đem cái bàn con dời ra giữa, không chút khách khí ngồi xuống, công khai chiếm một nửa vị trí.
Vũ Văn Lạc tức thì kính nể không thôi nhìn Liệt Sí Phong, thiên hạ này dù là Minh Nhị công tử cũng không dám làm vậy, thế mà hắn lại có thể hợp tình hợp lý chiếm mất một nửa giang sơn của Lan Thất! Lợi hại lợi hại! Bội phục bội phục!
Tiếng vó ngựa mơ hồ vọng từ xa đến, Liệt Sí Phong nhướng mày, ngẩng đầu nhìn mấy người trong xe, Vũ Văn Phong khép mắt xuống lần nữa, ánh mắt Vũ Văn Lạc sáng ngời nhìn thẳng chính mình y như phát hiện vật gì hiếm có, Ninh Lãng có chút ngớ ngẩn chưa lấy lại tinh thần nhìn, Minh Nhị nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn nhìn chằm chằm Minh Nhị một lát, môi giật giật, sau đó quay đầu, nhìn Lan Thất, nói: “Ta không ở đây.”
Lan Thất nháy mắt mấy cái, “Ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó?”
Liệt Sí Phong không nói, lạnh lùng chăm chú nhìn Lan Thất, có vẻ như chuyện đó là hiển nhiên
“Nợ ta một lần ân tình đó.” Lan Thất cười vui vẻ, mắt xanh lộ vẻ đắc ý, tính kế.
“Hừ!” Liệt Sí Phong hừ mũi một tiếng không nói lời nào. Đương nhiên là hắn biết rõ chỉ có Minh Nhị mới thật sự gặp nạn giúp đỡ, nhưng Lan Thất đang có mặt tại đây, sao có thể để người khác thỏai mái đắc ý, chẳng bằng trực tiếp nhờ hắn cho xong.
Tiếng vó ngựa dần dần trở nên lớn hơn, sau đó nghe xa phu “ Hu!” một tiếng gấp gáp, xe ngựa lại dừng.
“Hai vị cô nương, vì sao lại chắn đường?” Bên ngòai vang lên câu hỏi của xa phu
Mắt ngọc của Lan Thất sáng lên, tràn đầy hứng thú nhìn thẳng Liệt Sí Phong, hạ giọng nói: “Thì ra là cô nương? A…… Liệt tam gia à, chẳng lẽ ngươi gây họa phong lưu ở đâu?”
Liệt Sí Phong liếc mắt Lan Thất, miệng thốt ra hai từ ngắn ngủn: “Đuổi đi.”
“Vừa rồi ngươi có nhìn thấy một người cao lớn áo đen đi ngang qua không?” Ngòai xe vang lên câu hỏi của một người con gái, giọng điệu rõ ràng trong trẻo, chắc chắn là một cô nương lanh lẹ.
“Ha ha…… Ta đi xem xem.” Lan Thất đứng dậy, mở một bên cửa, đi ra ngòai xe, liền thấy hai con tuấn mã màu đen sừng sững, đứng giữa đường chặn xe ngựa, hai cô gái tuổi còn trẻ ngồi trên lưng ngựa, nàngvừa thấy liền nở nụ cười, “Không thể tưởng được, không thể tưởng được, nơi đồng không mông quạnh lại gặp mỹ nhân như thế này, đúng là trời xanh ban phúc.” Nói xong, qụat ngọc mở ra, nhẹ nhàng đung đưa, một đôi mắt ngọc thẳm sâu nhìn hai người con gái.
Hai người không nghĩ đi ra khỏi xe là một công tử trẻ tuổi tuấn mĩ đến hớp hồn người như vậy, áo tím quạt ngọc phong độ tuyệt luân, khiến cho chốn hoang dã tựa như có hoa bừng nở, ánh mắt chuyên chú nhìn chính mình, như mang mười phần tình ý, trong lòng không khỏi có chút xao động, thầm nghĩ nếu có được một đôi mắt xanh biếc thẳm sâu ân tình như thế cùng hướng về một phương, thật sự là hạnh phúc trên cõi đời, không biết người con gái nào sẽ có được mối duyên đó, đôi mắt xanh biếc như vậy thật sự là hiếm thấy trên thế gian…… Mắt xanh ngọc bích…… Hai người giật mình thất kinh, trừng lớn mắt nhìn người đang đứng cạnh xe ngựa như mặt trời xuống núi, đôi mắt kia so sánh với ngọc bích còn trong suốt đẹp đẽ hơn, quạt bạch ngọc đang đung đưa lay động, quanh thân bao trùm khí yêu tà…… Là hắn!
“Thì ra là Thất thiếu, có duyên gặp mặt.” Hai nàng khôi phục thần trí.
“Có thể gặp được hai mỹ nhân, bản thiếu mới thực sự cảm thấy vinh hạnh.” Lan Thất cười phong lưu phóng khóang, hất ngón tay bắn một viên đạn về phía cửa xe,“Mỹ nhân như thế này, bỏ qua thật đáng tiếc, các ngươi đều ra đây đi, so với câu ‘Thu thủy Hoành Ba tuyệt vũ mi’ không hề thua kém chút nào.”
Người đầu tiên trong xe nghe được liền di chuyển là Vũ Văn Lạc, hai mắt sáng ngời, sau đó bức bách huynh trưởng, lại kéo Ninh Lãng, “Chúng ta đi nhìn xem.” Vừa nói ánh mắt cũng nhìn về phía Minh Nhị, Minh Nhị mở mắt ra, đối diện với ánh mắt chờ đợi của Vũ Văn Lạc, cười nhẹ.
Bốn người mở cửa xe bước ra ngòai, ánh mắt vừa thấy hai người con gái trên ngựa, trong lòng cũng đồng ý với câu kia “So với câu ‘Thu thủy Hoành Ba tuyệt vũ mi’ không hề thua kém chút nào”.
Hai cô gái đang ngồi trên lưng ngựa bộ dạng ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, một người mặc trang phục màu đỏ gọn gàng, mười phần tươi đẹp sống động, mặt mày sáng sủa, vừa nhìn đã biết là một cô gái lanh lẹ, mà bên cạnh là một người mặc trang phục hồng nhạt, mày thanh mắt tú thân thể linh động, khiến cho bọn họ nghĩ đến một câu — phong vận tự nhiên, mấy ngày trước ở chân núi Mông gặp sư muội áo hồng kia cũng rất đẹp, nhưng bây giờ gặp nàng, cảm giác khác nhau một trời một vực, tựa như hoa bằng vải lụa cắm trong bình so sánh với cây đào mơn mởn xanh tươi giữa đất trời.
“Thì ra là nàng ấy.” Vũ Văn Lạc thốt lên.
Một câu không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ cho mọi người ở đây nghe rõ ràng, hai người con gái nhìn về phía hắn, ngẩn ra, sau đó cô gái mặc áo hồng nhạt nhìn hắn nở nụ cười, tựa hoa đào tháng ba, “Thì ra là hai vị thế huynh Vũ Văn gia.” Tiếng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, giống như từng giọt từng giọt rót xuống, cảm giác động lòng nói không nên lời.
“Phù Sơ sao lại ở đây?” trên gương mặt lãnh ngạo của Vũ Văn Phong cũng hiện vẻ ngạc nhiên.
“Vũ Văn đại công tử, thì ra người ở đây.” Người con gái mặc áo đỏ nhìn thấy Vũ Văn Phong cười thật vui vẻ, “Em cùng tiểu thư đang đuổi theo Liệt tam gia, ai ngờ nháy mắt đã không thấy tăm hơi, đại công tử vừa rồi có nhìn thấy Liệt tam gia đi ngang không?” Thì ra là một đôi chủ tớ, chẳng qua nhìn bên ngoài, càng giống một đôi tỷ muội đẹp như hoa hơn.
“Các ngươi đang đuổi theo Liệt tam gia?” Vũ Văn Phong hơi nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Hắn……”
“Dung Nguyệt.”
Cô gái mặc áo hồng nhìn sang nguời mặc áo đỏ, nàng ngay lập tức ngừng nói.
“Phù Sơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vũ Văn Phong truy vấn.
Cô gái mặc áo hồng nhìn về phía Vũ Văn Phong, sau đó dịu dàng nhỏ giọng: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, chẳng qua là Liệt tam gia trộm mất một thứ của muội.”
“Cái gì?” Vũ Văn Lạc ngạc nhiên hô lên, tỏ vẻ không thể tin nổi nhìn cô gái mặc áo hồng,“Liệt tam gia trộm đồ của muội? Hắn lại có thể trộm đồ của người ta ư?!”
Tin rằng lời này là câu những người còn lại cũng muốn hỏi, cô gái áo đỏ nhíu nhíu mày, trợn to mắt nhìn tiểu thư của chính mình.
“‘Hoa ảnh Phù Sơ nãi thiên tư’ quả đúng là phong vận vô song.” Lúc mọi người còn đang ngơ ngẩn vì kinh ngạc, Lan Thất bỗng nhiên mở lời khen, “Phúc phận của bản thiếu gần đây quả là nhiều, diện kiến Hoành Ba tuyệt sắc, bây giờ lại được trông thấy phong vận của Phù Sơ, chậc chậc, ông trời đối xử với bản thiếu cũng thật rộng rãi.”
Hoa Phù Sơ đảo mắt về phía Lan Thất mang vẻ đẹp tuyệt luân đến tà mị, rồi lại nhìn Minh Nhị đứng cạnh bên thư thái tựa thần tiên, trong khỏanh khắc cảm thấy rung động, âm thầm trấn định tinh thần, mím môi cười nói: “Phù Sơ hôm nay có thể gặp được Thất thiếu cùng Minh Nhị công tử, mới thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
“A, thì ra người chính là Minh Nhị công tử.” Dung Nguyệt mặc áo đỏ mở sáng mắt, nhìn thẳng Minh Nhị, “Giang hồ đồn đãi nói người tựa Trích Tiên giáng thế, hôm nay gặp được đúng là không nói ngoa.”
“Minh Nhị chỉ là một người thô lỗ, giang hồ tán thưởng, khiến hai vị cô nương chê cười rồi.” Minh Nhị chắp tay, nho nhã cười nói.
“Nếu người không xứng với danh hiệu ‘Trích Tiên’, vậy trên đời này không người thứ hai nào có thể xứng nổi.” Dung Nguyệt sảng khoái tiếp lời.
“Dung Nguyệt cô nương.” Lan Thất lắc lắc quạt ngọc, ngắt lời, “Chẳng lẽ Lan Thất so với Nhị công tử thua kém nhiều vậy sao? Không thể nào có được một tiên hào nào khác ư?”
Ánh mắt Dung Nguyệt chăm chú trên người Lan Thất, sau đó nói: “Thất thiếu vẫn thích hợp nhất với danh hiệu ‘Bích Yêu’, cũng tương tự, trên đời này tuyệt đối không có người thứ hai xứng với danh này.”
“Ha ha……” Lan Thất cười ra tiếng,“Dung Nguyệt cô nương nói chuyện thực sự ý tứ, chỉ là……” Quạt ngọc đưa lên che miệng, mắt xanh loang lóang chuyển động, ti nhìn quỷ mị, “Nếu cho ngươi chọn giữa Nhị công tử và bản thiếu, ngươi thích người nào hơn?”
Bị đôi mắt xanh thẳm hun hút độc nhất vô nhị trên đời nhìn, Dung Nguyệt khẽ nuốt nước miếng, thân thể đang ở trên lưng ngựa không tự chủ hơi co rụt lại: “Nói thật, ta tuyệt đối sẽ chọn Nhị công tử, tuyệt đối không dám thích Thất thiếu.”
“Hả? Vì sao?” Nghe vậy Lan Thất nhíu mày, bộ dáng buồn bã,“Chẳng lẽ bản thiếu thật sự kém Nhị công tử đến thế ư?”
“Không phải.” Dung Nguyệt lại nuốt nước miếng,“Thất thiếu không có bất kỳ điểm nào thua kém Nhị công tử, chính là ta…… Ta nhìn ngươi liền cảm thấy sợ, sợ một ngày nào đó không để ý đã chìm sâu xuống địa ngục, sau đó vạn kiếp không thể siêu sinh.”
“A?” Lan Thất sửng sốt, sau đó chỉ quạt ngọc về phía Dung Nguyệt cười ha hả,“Ha ha ha…… Ngươi khá lắm…… Ha ha ha…… Thật sự rất khá…… Bản thiếu lần đầu tiên bị người khác nói như vậy, ha ha ha……”
“Dung Nguyệt xưa nay nói chuyện không để ý trước sau, mong rằng Thất thiếu rộng lòng.” Hoa Phù Sơ nhẹ nhàng nói.
“Lại nói tiếp……” Lan Thất thu quạt, tươi cười cũng tắt, trên khuôn mặt kia mang theo ba phần lạnh lẽo, tựa như không để Dung Nguyệt vào mắt,“Những lọai yêu ma tinh linh quỷ quái xưa nay có óan tất báo, một chuyện nhỏ sẽ hòan trả lại gấp trăm lần.”
“Không thể nào?” Dung Nguyệt hỏang sợ thốt lên, mở to mắt nhìn Lan Thất,“Ngươi sẽ không chỉ vì mấy câu như thế mà trả thù ta chứ?”
“Dung Nguyệt.” Hoa Phù Sơ gọi khẽ một tiếng, ánh mắt lại đặt trên người Lan Thất,“Thất thiếu là người thế nào, sao có thể chấp nhặt với em, người ta chẳng qua chỉ nói giỡn với em thôi, không cần phải kinh ngạc như vậy.”
Lan Thất nhướng mắt, mắt chậm rãi lướt qua Hoa Phù Sơ, sau đó lại lần nữa bày ra bộ dáng tươi cười, nói: “Bắc đoạt thiên tư, nam tuyệt vũ mi, quả nhiên không sai, xứng đáng với dung nhan bậc này.”
Hoa Phù Sơ nghe vậy không tỏ ra bộ dáng khách sáo, chỉ cười nhẹ ngàng, tựa như là chuyện đương nhiên nên tiếp nhận, đảo mắt, dừng lại ở Ninh Lãng, thái độ có vẻ thắc mắc, nói: “Vị thiếu hiệp này Phù Sơ vẫn chưa gặp qua, xin hỏi là?”
“Ta là Thiển Bích sơn, Ninh Lãng.” Ninh Lãng bị ánh mắt trong sáng của Hoa Phù Sơ nhìn, không khỏi có chút bối rối.
“Thiển Bích…… Vậy là người Ninh gia ở Lan Châu sao?” Hoa Phù Sơ nhỏ giọng hỏi.
“Đúng.” Ninh Lãng gật đầu.
Hoa Phù Sơ khẽ cười nói: “Hoa, Ninh hai nhà cũng coi như thế giao, Phù Sơ đường đột, gọi một tiếng ‘Thế huynh’ không biết có được chăng?”
“Được…… Được.” Ninh Lãng đỏ mặt, có cảm giác không quen khi bị một cô gái xinh đẹp như vậy nhìn mình.
“Vậy xin hỏi thế huynh vừa rồi có gặp một nam tử mặc áo đen đi ngang qua không? Có biết được hắn đi về phía nào không?” Hoa Phù Sơ tiếp tục hỏi.
“Ha ha……”
Hoa Phù Sơ vừa hỏi xong, Ninh Lãng còn chưa kịp trả lời liền nghe tiếng cười của Lan Thất, quạt ngọc nhẹ nhàng phe phẩy, hơi ngửa đầu, ánh mặt trời rơi vào mắt ngọc, tựa như ánh sáng chiếu lên hồ nước xanh biếc, phản xạ một dải ánh sáng nhiều màu,“Phù Sơ cô nương nếu muốn tìm Liệt tam gia, không bằng đồng hành với chúng ta đi Anh Sơn, lần này ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ mất tích, toàn võ lâm chú ý, nghĩ chắc thế nào Liệt tam gia cũng đi đến trước, cô nương đến Anh Sơn tự nhiên có thể tìm được, lại nói, cô nương cùng với vị Ninh thế huynh này xem ra rất hợp ý nhau, cùng đi tất có nhiều cơ hội ở chung, mà bản thiếu lại có mỹ nhân một đường làm bạn, tất nhiên là chuyện vui cực kỳ, coi như một tiễn trúng nhiều chim.”
“Thất thiếu nói cũng có một phần không đúng.” Minh Nhị đứng bên cạnh đột nhiên nói.
“Hả?” Mắt xanh lấp lóang nhìn Minh Nhị.
Minh Nhị liếc trả Lan Thất một cái, sắc mặt tĩnh lặng, sau đó chuyển tầm nhìn về phía Hoa Phù Sơ, vô cùng nho nhã nói: “Liệt tam gia xưa nay độc lai độc vãng (1), không hỏi thế sự chỉ cầu võ đạo, không nhất định sẽ đến Anh Sơn, chẳng qua ở đại hội Trường Thiên sơn trang vừa rồi Hoa đại công tử cũng có mặt, lại thêm đang cùng đi với Thu tiền bối hướng đến Anh Sơn, nếu Phù Sơ cô nương đi cùng chúng ta đến Anh Sơn có khả năng gặp mặt huynh trưởng.”
Hoa Phù Sơ bắt gặp ánh nhìn của Minh Nhị, không tránh khỏi ngẩn ngơ, Lan Thất một cặp mắt ngọc xanh biếc độc nhất trên đời, nhưng ánh mắt của Minh Nhị công tử này cũng có một không hai. Đôi mắt mênh mang ẩn chứa vẻ dịu dàng, lại phủ thêm một tầng sương mù mơ màng mang theo vẻ xuất trần không thuộc về thế gian, cảm giác như cách xa trăm núi nghìn sông, chẳng trách người đời gọi hắn “Trích tiên “, thật đúng là xa xôi như tiên ở nơi nào
“Đúng rồi, Phù Sơ cô nương, nếu Liệt tam gia trộm đi đồ của cô, vậy hãy cùng chúng ta đi Anh Sơn, đến lúc đó nhân dịp nói chuyện ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đồng thời nói ra chuyện này, cầu anh hùng thiên hạ giúp cô tìm kiếm Liệt tam gia, lúc đó hắn dù có trốn tận chân trời góc biển cũng có thể tìm được.” Lan Thất liếc Minh Nhị, sau đó mỉm cười nhìn Hoa Phù Sơ.
“Không được.” Ánh mắt Hoa Phù Sơ bình tĩnh nhìn về phía xe ngựa một lát, sau đó chậm chạp di dời ánh mắt,“Chỉ là thứ mà Liệt tam gia lấy của Phù Sơ rất quan trọng, Phù Sơ nhất định phải nhanh chóng tìm được người, nên không thể đi cùng các vị thế huynh, mong rằng thứ lỗi.”
“Vậy thì thật tiếc.” Lan Thất thở dài ão não,“Cứ tưởng sẽ được đi cùng với hai vị mỹ nhân, như vậy đường đi có dài cũng sẽ vui vẻ hơn.”
“Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ không làm lỡ chuyện của cô nương, có duyên thì gặp lại.” Minh Nhị tao nhã ôm quyền thi lễ, xong xoay người mở cửa xe nói với đám người của Lan Thất, “Chúng ta cũng nên đi thôi, vừa rồi trên đường đi nghỉ ngơi cũng nhiều, lãng phí thời gian không ít, đại hội sắp diễn ra, không nên đến muộn thì hay hơn.”
Nhìn vào bên trong khi cửa xe được mở ra, vừa thấy liền rõ ràng ngay, trừ bỏ ghế dài, bàn gỗ, cùng mấy mâm bánh trái thì chẳng có gì khác. Hoa Phù Sơ tất nhiên nhìn thấy, giọng nói nhỏ nhẹ có pha chút tức giận: “Phù Sơ có việc muốn nhờ các vị thế huynh.”
“Chuyện gì?” Vũ Văn Phong nhướng mày. Nói thật, đối với vị thế muội nổi danh xinh đẹp trong chốn giang hồ này, từ trước tới giờ hắn vẫn kính nhi viễn chi.(2)
Hoa Phù Sơ nắm dây cương, chậm rãi nói: “Xin phiền các vị thế huynh giúp Phù Sơ ở trong võ lâm để ý giùm, cũng truyền ra một chuyện, nếu ai có thể giúp ta tìm được Liệt tam gia, muội sẽ gả Dung Nguyệt cho hắn.”
Mấy người đứng gần xe ngựa giật mình, ai nấy ngạc nhiên, thú vị, nghiền ngẫm nhìn Hoa Phù Sơ, vị mỹ nhân này lời nói nhẹ nhàng như mua phùn mùa thu, nhưng những lời thốt ra khỏi miệng lại khiến người ngạc nhiên không hiểu nổi.
“Tiểu…… Tiểu thư, người sao có thể nói ra những lời này!” Dung Nguyệt cũng không đồng ý, “Nếu người tìm được Liệt tam gia là một lão già tám mươi tuổi ngay cả răng cũng rụng hết, chẳng lẽ người cũng muốn đem em gả đi sao?”
“Người giang hồ coi trọng nhất là chữ tín, nếu thật sự đúng là một lão già tìm được Liệt tam gia, ta đương nhiên sẽ gả em cho hắn.” Hoa Phù Sơ trả lời bình thản.
“Người…… Người……” Dung Nguyệt cuống quýt, nhanh chóng nói với Vũ Văn Phong, “Vũ Văn đại công tử, người phải nhanh chóng tìm ra Liệt tam gia, em không muốn bị gả cho một lão già!”
Lời vừa nói ra, mọi người sửng sốt, sau đó nghe tiếng cười “ha ha” vang lên, Lan Thất vung vẩy quạt ngọc, mắt xanh chuyển động nghiền ngẫm trên người Dung Nguyệt, Vũ Văn Phong, hai người này bị hắn để ý, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi.
“Thất thiếu, sao ngươi lại nhìn ta như vậy?” Dung Nguyệt chịu không nổi ánh mắt kia.
“Dung Nguyệt cô nương xinh đẹp như hoa, không bằng bản thiếu tự mình đi tìm Liệt tam gia, sau đó cô nương gả cho ta thì sao?” Lan Thất mặt mang ý cười, một vẻ thâm tình nhìn Dung Nguyệt.
“Ta…… Tiểu thư, chúng ta mau đuổi theo Liệt tam gia đi.” Dung Nguyệt giơ roi ngựa lên, trong nháy mắt đã chạy mất.
Hoa Phù Sơ nhìn Lan Thất phong lưu không kềm chế được, lại chuyển mắt về phía Vũ Văn Phong lãnh ngạo như muôn thuở, cười điềm đạm,“Phù Sơ xin cáo từ trước.” Tay vỗ nhẹ đầu ngựa, con ngựa liền cất vó, thóang chốc cũng biến mất không còn tăm hơi.
___________________________________________________
Chú thích:1/ độc lai độc vãng: chỉ thích hành động một mình2/ Kính nhi viễn chi: đứng từ xa nhìn chứ không dám lại gần, ý tôn trọng