Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 68

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Minh Nhị công tử bị bắt cóc!

Minh Hoa Nghiêm Minh Nhị công tử của Minh gia bị bắt cóc!

Thiếu chủ Minh gia Thiên Châu – một trong sáu thế gia trên võ lâm, Minh Hoa Nghiêm Minh Nhị công tử được xưng tụng là ‘Trích Tiên’ bị bắt cóc!

Từ khi tin tức này truyền khắp giang hồ đến nay, hễ người nào vừa nghe xong đều kinh hãi không thôi, đợi đến khi tỉnh táo lại ai nấy mới đều cho rằng đấy chẳng qua chỉ là tin đồn nhảm, chỉ là một chuyện cười mà thôi. Nhưng bảy ngày trước, Dương Hủ Dương lão tiền bối được võ lâm xưng tụng là ‘Chiết liễu kiếm’, sau khi làm khách Minh gia trở về đã chính miệng chứng thực sự việc này là thiên chân vạn xác, quả thật có người có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp cao thủ nhiều như mây của Minh gia mà bắt Minh Nhị công tử đi!

Ngay tức thì, giang hồ sôi trào, quần anh kinh hãi!

Chuyện này so với câu chuyện ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ hồi năm trước càng khiến mọi người kinh ngạc, càng khiến mọi người quan tâm, càng khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi hơn nữa!

‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ là thánh vật võ lâm, là biểu tượng của võ lâm chi chủ, danh tiếng của nó vô cùng có lực hấp dẫn đối với phường đạo tặc. Mà xưa nay phường đạo tặc dù xuất phát từ thiện hay ác, phần lớn đều là trộm vàng bạc châu báu lăng la đồ cổ hay vì nguyên nhân gì đó mà trộm sách, áo quần, thức ăn, thuốc uống,… chứ nào có ai lại trộm một người sống sờ sờ!

Trộm người mà làm cái gì cơ chứ?

Chúng hiệp giang hồ sau khi trải qua kinh ngạc thì bắt đầu cảm thấy nghi hoặc không thôi!

Minh gia là vọng tộc trăm năm, là gia tộc đứng đầu trong lục đại thế gia, riêng già trẻ lớn bé trong nhà nổi danh là cao thủ trên giang hồ nói ít cũng có đến hai ba mươi người, cộng thêm đám hộ vệ võ công cao cường và đám tôi tớ dù ít dù nhiều thì cũng đều luyện được một bản lĩnh nhất định, nếu nói Minh gia là tường đồng vách sắt cũng không quá đáng.

Thế mà kẻ này có thể bình yên ra vào Minh gia?

Vả lại, võ công của Minh Nhị công tử đã thuộc hàng tột đỉnh đương thời, xét đến đối thủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu nói về người có thể đáng thắng hắn, có lẽ phải kể đến hai vị cao nhân tiền bối là chưởng môn của Phong Vụ phái và Thiển Bích phái thì may ra, ngoài ra thì không còn ai nữa, ngay cả Lan Thất thiếu, Liệt tam gia cũng chỉ có thể cùng hắn bất phân thắng bại.

Cho nên, chúng hiệp thật không nghĩ ra trên đời này còn ai có thể khống chế mà bắt hắn đi được. Không chừng trong này còn có nguyên nhân gì đây?

Sau khi phân tích như vậy, rất nhiều người cảm thấy hiếu kỳ, người thích chuyện đều lục tục đến Thiên Châu để tìm xem kết quả cuối cùng là thế nào.

Kể từ sau ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, võ lâm chưa từng có thêm trận sóng to gió lớn nào nữa, mà vào lúc này bỗng dưng phát sinh chuyện lạ, sao có thể không khiến nhóm hiệp sĩ đang buồn não ruột cảm thấy hưng phấn cho được? Chúng hiệp ai nấy đều xoa tay bóp chân lắc đầu vặn cổ để chuẩn bị tóm tên đạo tặc này, qua đó biểu dương tinh thần võ lâm nghĩa hiệp, đồng thời còn cứu được thiếu chủ Minh gia danh tiếng lẫy lừng, vừa có ân tình vừa được danh tiếng, thật đúng là nhất cử sổ đắc*.

*Chỉ một hành động nhưng đạt được nhiều kết quả tốt.

Vì vậy, mấy ngày nay người đến Thiên Châu như nêm, người thì phóng ngựa rầm rập, người thì thi triển khinh công bay ngang bay dọc, chỗ nào cũng có. Sau khi những người này đến Thiên Châu, thì còn dò ra được một vài chi tiết mà Dương Hủ tiền bối chưa từng cho hay.

Gửi Minh gia:

Ta thường nghe Minh gia Thiên Châu là thế gia đứng đầu võ lâm, phú khả địch quốc, kỳ trân dị vật có thể so với Hoàng gia. Nhưng tối nay vào tìm tòi, cảm thấy đồn đãi sai hết, xem xét trên dưới trong ngoài Minh gia, chẳng có gì ngoài những vật tầm thường xoàng xĩnh không thể lọt vào mắt người, thật là quá thất vọng. Ta vô cùng tức giận, đang định quay về, chợt thấy Nhị công tử của quý gia, sáng chói như minh châu, dung nhan như ngọc bích, ta quá sức vui mừng, vì vậy đã dắt Nhị công tử đi cùng để an ủi ý ta, đợi khi ta hết hứng thì sẽ mang trả lại. Không cần nhớ nhung không cần cảm tạ.

Ảnh đạo – Diệp Vô Ảnh.

Trong hang cùng ngõ hẻm trà lâu phố chợ ở Thiên Châu hầu như đều có một tờ giấy này, nghe nói đây là bút tích của kẻ đã bắt cóc Minh Nhị công tử khỏi Minh gia, là do một tên phó đồng nào đấy chuyên hầu hạ Nhị công tử truyền ra với hy vọng chúng hiệp giang hồ có thể sớm ngày giải cứu công tử nhà hắn. Lại nghe nói, đêm mà Ảnh đạo đột nhập vào Minh gia, tất cả mọi người trong nhà đều an giấc ngon lành, không hề phát giác sự lạ.

Chúng hiệp nắm tờ giấy trong tay, âm thầm suy nghĩ.

Từ tờ giấy này có thể kết luận: Thứ nhất, Minh Nhị công tử bị bắt là sự thật; thứ hai, kẻ bắt người có tên là ‘Diệp Vô Ảnh’, hào là ‘Ảnh đạo’, tạm thời nam nữ chưa rõ; thứ ba, lý do bắt người của tên Ảnh đạo này tựa hồ chẳng ăn nhập gì với nhận thức trước nay của chúng hiệp; cuối cùng, Ảnh đạo này tựa hồ ra vào Minh gia rất dễ dàng tự nhiên, lại không tốn nhiều công sức đã bắt được Nhị công tử.

Vậy thì…

Vậy thì…

Lẽ nào…

Võ công của Ảnh đạo này đã đạt đến mức kinh thế hãi tục?!

Nghĩ thế, trong lòng chúng hiệp bắt đầu thấp thỏm lo lắng, lo lắng cho tương lai sau này cũng lo lắng cho địa vị Minh gia hiện nay.

Tên Ảnh đạo bí hiểm này, trộm nhà nào không trộm lại trộm trúng ngay nhà này? Hơn nữa vàng bạc trân bảo gì không cướp, lại cướp trúng ngay Nhị công tử xuất sắc nhất nhà người ta, gia chủ tương lai nhà người ta! Haizzz, vì cái danh tiếng đệ nhất thế gia này của Minh gia mà Nhị công tử cũng thật là khổ, thật đáng thương đáng tiếc làm sao!

Vì vậy chúng hiệp dù lo lắng thì lo lắng nhưng đành cắp gói quay về, lúc về mới im ắng làm sao, chẳng bì với cảnh xôn xao rộn ràng lúc đến.

Dẫu sao, hành tẩu giang hồ, cẩn thận là trên hết.

Đương nhiên cũng có một số ít người vẫn hưng phấn nhiệt tình tiếp tục ở lại Thiên Châu tìm hiểu chi tiết đêm đó, thề nhất định phải tìm ra Ảnh đạo giải cứu Minh Nhị công tử khỏi nguy nan, đồng thời trừng phạt luôn tên đạo tặc dám khiêu chiến chính nghĩa này.

Đương khi toàn bộ võ lâm đều vì tin tức Minh Nhị công tử bị bắt mà kinh chấn, lo lắng, thì trong lúc đó, tại một tiểu điếm ven đường thuộc Anh Châu lại đón tiếp hai vị khách nhân đặc biệt chói mắt.

Người đi trước là một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy mười tám, trên người vận một bộ nhu váy màu đỏ hạt lựu, tóc búi đan kế cắm một cây trâm san hô có tua rũ, bên hông dắt một thanh đoản đao, trên lưng đeo một bao quần áo, cước bộ nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, mày xinh mắt xinh mũi xinh môi xinh, trông như một đóa hoa lựu vừa chớm nở, xinh đẹp đến mức khiến người ta chỉ cần liếc nhìn một cái đã lóa cả mắt.

Mà theo phía sau nàng là một vị công tử trẻ tuổi, mái tóc đen dài như mực được buộc một cách tùy ý trên đỉnh đầu bằng một sợi vải trắng tựa hồ tiện tay xé ra từ một mảnh vải nào đó, vài sợi tóc còn sót lại rơi ra rũ xuống trên vai, người vận một bộ áo dài màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xanh nhạt, vì không buộc thắt lưng nên áo xống xộc xệch, toàn thân cao thấp không còn vật gì khác, thoạt nhìn có vẻ vì xuất môn rất vội vàng nên không kịp chỉnh trang dung nhan cho gọn gàng. Tuy vậy, trông công tử kia vẫn vô cùng tuấn dật khoan thai, mặt mày thanh tao nho nhã khiến người khác nhìn vào cứ ngỡ chẳng phải người trần.

Ông chủ tiểu điếm vừa thấy hai vị khách nữ xinh đẹp nam anh tuấn như vậy lâm môn, đương nhiên tiếp đãi rất nhiệt tình.

Cạnh cửa có một cái bàn trống, cô gái ngồi xuống, nói: “Mang lên hai bát mì.” Giọng nói cũng thật là giòn giã ngọt lịm.

Công tử kia thì dùng tay áo phủi phủi qua ghế rồi mới ngồi xuống.

Trong lúc chờ mì, thiếu nữ xinh đẹp chống má, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vị công tử ngồi đối diện.

Công tử kia vẫn tỏ ra ung dung điềm tĩnh mặc nàng nhìn.

Nhìn một hồi, thiếu nữ mở miệng: “Chậc chậc, dung nhan như ngọc viện, sao có thể không thích. Cô nương ta xuất sơn đã hơn hai tháng, trân bảo thấy qua vô số cũng không mảy may khiến ta động tâm, nhưng mà công tử, ta vừa thấy đã sinh lòng yêu mến không thôi. Quả nhiên không phải là bảo vật độc nhất trên đời, bản cô nương ta sẽ không lấy.”

Công tử kia nghe vậy tao nhã cười, nói: “Được cô nương để mắt, tại hạ vô cùng vinh hạnh.”

Công tử này không phải ai khác, chính là người đang khiến cả giang hồ ‘Sục sôi’ – Minh Hoa Nghiêm Minh Nhị công tử. Về phần vị cô nương xinh đẹp này, chỉ nghe lời nàng nói thì không khó suy đoán, đây chính là tên Ảnh đạo tài cao mật lớn – Diệp Vô Ảnh.

“Vậy ngươi theo ta hồi sơn được không?” Diệp Vô Ảnh nghe vậy tức thì mắt lấp lánh.

Nụ cười của Minh Nhị chưa tắt, thản nhiên nói: “Chẳng phải bây giờ cô nương đi đâu tại hạ cũng theo tới đó đấy sao?”

Diệp Vô Ảnh bĩu môi, nói: “Đấy chẳng phải vì ta dùng thủ pháp độc môn phong bế năm đại huyệt của ngươi, bằng không ngươi chịu theo ta sao.”

“Ồ?” Minh Nhị nghe vậy, ý cười càng sâu, đôi mắt thông suốt phảng phất cách thủy mà nhìn, có vẻ mênh mang xa xăm, “Tại hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Nói đi.” Ánh mắt Diệp Vô Ảnh không rời hắn, đúng là càng nhìn càng thích.

“Cô nương tự xưng là đạo tặc, mà Minh gia vàng ngọc châu bảo không ít, cớ sao cô không lấy lại đi bắt tại hạ? Bắt tại hạ là nhằm mục đích gì?” Minh Nhị vô cùng nho nhã lễ độ hỏi.

“Không phải ta vừa nói rồi sao —” Diệp Vô Ảnh cười cười, cười vô cùng ngọt ngào lại đắc ý, “Bảo vật Minh gia các ngươi mặc dù cũng đáng chút tiền nhưng chẳng phải độc nhất vô nhị, mà cô nương ta cũng chẳng phải là người tham tiền. Ta từ khi bái sư tập nghệ tới nay đã lập chí lớn: Dĩ đạo vi sinh (sống bằng nghề trộm cướp), chỉ trộm trân bảo độc nhất vô nhị thiên hạ. Mà ngươi lại là người đầu tiên kể từ khi ta hạ sơn đến đây thấy lọt mắt, cho nên bản cô nương muốn bắt ngươi cất vào kho bảo của ta.”

“Ừm.” Minh Nhị gật đầu biểu thị đã biết, cuối cùng còn khen một câu, “Cô nương thật là một người tao nhã.” Trông điệu bộ chẳng có vẻ gì là một tù nhân mà tính mạng của bản thân đang nằm trong tay kẻ khác.

“Cho nên, ngươi đồng ý hồi sơn với ta được không? Ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi, tuy nói cách mỗi năm canh giờ ta đẩy thông khí huyết cho ngươi nhưng vẫn luôn phong bế huyệt đạo, nếu nhỡ thân thể ngươi có tổn thương gì, ta sẽ đau lòng lắm.” Diệp Vô Ảnh nhìn Minh Nhị chằm chằm, tỏ vẻ lo lắng vô cùng, nhưng ý tứ trong lời nói lại như coi Minh Nhị là một món trân bảo mà đối đãi, tiếc sợ sẽ bị hỏng hóc gì.

Có điều Minh Nhị công tử xưa nay vốn là người tao nhã độ lượng, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, bày vẻ từ chối cho ý kiến.

“Hai vị, mì đây ạ, mời dùng từ từ.” Tiểu nhị mỗi tay bưng một bát mì đặt lên bàn.

“Ôi chao, đói quá đi mất, ăn mì đi.” Diệp Vô Ảnh vừa thấy mì được đặt lên bàn, tức thì quên hết mọi lời vừa nói, rút đũa bắt đầu ăn.

Minh Nhị công tử rũ mắt nhìn thoáng qua bát mì, thấy bên mép bát có một vết đen kịt, giương mắt nhìn sang thì thấy bát của Diệp Vô Ảnh dính một dấu tay nhớp nháp mà nàng ta vẫn vùi đầu ăn lấy ăn để, sợi mì dính qua vết dấu tay kia nàng ta cũng không hề biết, vẫn ăn ngon lành.

Diệp Vô Ảnh vừa ăn vừa không quên bắt chuyện với hắn, “Mau ăn đi, mì này mùi vị không tệ, nước rất ngon, thơm lắm đấy.”

“Tại hạ không đói bụng.” Minh Nhị tao nhã nói, “Nếu cô nương thích, vậy hãy ăn chén này nữa đi.” Nói rồi đẩy chén mì sang phía nàng ta.

“Ồ?” Diệp Vô Ảnh vừa ngậm mì vừa lúng búng nói, “Đoạn đường này ngươi ăn không nhiều lắm, sáng nay ngươi cũng không ăn. Tuy rằng danh hào của ngươi là ‘Trích Tiên’, nhưng cũng chẳng phải tiên thật đến mức có thể không ăn rau cháo nhân gian?”

“Tại hạ chỉ không đói bụng thôi.” Minh Nhị vẫn tao nhã đáp.

“Thật?” Diệp Vô Ảnh nghi ngờ nhìn hắn, thật khó tin một người có thể không ăn trong một thời gian dài như vậy mà vẫn không thấy đói.

“Bản thiếu biết vì sao hắn không ăn.”

Chợt một giọng nói xen vào, thanh âm trong trẻo mà lại mị hoặc, mọi người nghe thấy không khỏi theo tiếng nhìn lại.

Vừa nhìn ra thì thấy trên một gốc cây cao to trước cửa có một người đang ngồi vắt vẻo, thân mình được che bởi tầng tầng lớp lớp lá cây xanh biếc, mơ hồ có thể thấy được một góc tay áo màu tím đậm, một mái tóc đen uốn lượn rũ xuống bên vai, còn có hai ánh sao xanh biếc so với lá cây còn xanh hơn — chính là đôi mắt.

Mắt xanh — đôi mắt màu xanh biếc…

Diệp Vô Ảnh sửng sốt đến quên cả nhai mì, trợn to hai mắt nhìn Lan Thất, sau đó há mồm, sợi mì chưa đứt rớt ra rơi lại vào trong bát, nhưng nàng chẳng thèm để ý, sau một lúc mới chợt hoàn hồn, kêu lên hết sức vang dội: “Đôi mắt này… ta muốn!”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người trong điếm đầu tiên là sửng sốt, sau đó là mấy phút im lặng ngắn ngủi, rồi cuối cùng là một tràng cười to.

“Ha ha ha… Ha ha ha…”

Ngay cả người trên cây cũng cất tiếng cười to.

“Ha ha… Bản thiếu sống đến hôm nay mới lần đầu tiên nghe được có người dám nói muốn lấy mắt của bản thiếu, ha ha… Rất thú vị!”

Tiếng cười chưa dứt đã thấy một bóng áo tím lướt nhẹ qua, sau đó bên bàn cạnh cửa đứng một người.Đan kĐan kế
Bình Luận (0)
Comment