“Càn rỡ!” Hoàng Duệ chưa mở miệng, gã thị vệ Diệp Quân theo hắn từ nhỏ đã lên tiếng, “Không được vô lễ với công tử nhà ta!” Nói xong còn đưa tay đè lên bội kiếm bên hông, hành động đó kết hợp với vóc người cao to uy mãnh của hắn thật là có lực uy hiếp.
Lan Thất ngó lơ Diệp Quân, đôi bích mâu chỉ chăm chú nhìn Hoàng Duệ. Nhưng Lâm Hữu ngồi bên thì không cho phép người khác lớn tiếng quát nàng, vì thế thoáng cái đứng dậy quay qua Diệp Quân nói: “Ngươi quát cái gì chứ! Nếu không muốn công tử nhà ngươi bị người khác nhìn thì đừng xuất môn! Huống hồ công tử nhà ngươi không nhìn chằm chằm người ta đấy sao? Đi, nói với công tử nhà ngươi, đừng nhìn chằm chằm người ta như thằng nhà quê chưa từng nhìn thấy nữ nhân như thế! Nếu còn vô lễ nữa, bản thiếu hiệp sẽ thay lão gia nhà ngươi giáo huấn con trai lão!”
“Láo xược! Mày còn ăn nói càn rỡ, chớ trách ta động thủ!” Diệp Quân nghe vậy dựng thẳng mày, tiến lên một bước.
“Bản thiếu thèm sợ ngươi vào!” Lâm Hữu cũng ưỡn ngực tiến lên một bước.
Hai người nhìn nhau chòng chọc, không ai nhường ai.
Ngược lại lời này của Lâm Hữu lại khiến Hoàng Duệ thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn thiếu niên kiêu ngạo đang nghểnh đầu kia, đôi chân mày tuấn mỹ của Hoàng Duệ không khỏi cau chặt.
Lan Thất đối diện nhìn thấy lại không khỏi cảm thán: “Haizzz… Ta cũng là lần đầu tiên thấy có người nhíu mày mà vẫn xinh đẹp như vậy.”
Hoàng Duệ xuất thân hoàng tộc, từ khi lớn đến nay chưa từng có ai dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt hắn, thế mà người này lại không ngừng ba lần bảy lượt bông lời trêu ghẹo hắn, nhất thời sắc mặt hắn lạnh xuống, mắt thấy sắp phát tác, bỗng trên thang lầu truyền đến một tràng tiếng bước chân thịch thịch, sau đó một đoàn người bước lên lầu, cầm đầu chính là Đái Hề.
Đái Hề thấy Hoàng Duệ toan tiến lên chào, nhưng vừa chuyển mắt thì thấy Lâm Hữu, nhất thời lửa nóng bốc lên, vài bước vọt tới trước mặt Lâm Hữu: “Tiểu tặc! Tao tóm được mày rồi!”
Lâm Hữu thu hồi ánh mắt trừng Diệp Quân, dùng khóe mắt liếc Đái Hề, sau đó cười nhạo nói: “Té ra là mày à, lẽ nào lần trước bản thiếu hiệp dạy mày chưa đủ nên bây giờ chạy đến muốn bản thiếu tẩn cho mấy quyền nữa phải không?” Nói xong giơ giơ nắm tay.
Đái Hề vừa thấy quả đấm của hắn không khỏi thối lui một bước, thầm nghĩ mình không đánh lại tên tiểu tặc này, lần này bên cạnh dù dẫn theo nhiều tùy tùng nhưng cũng khó nói là có thể bắt được thằng này hay không. Chỉ thấy con ngươi hắn đảo một vòng, rồi chạy đến trước mặt Hoàng Duệ: “Đại nhân, tiểu tặc này chính là đạo phỉ, trên đường ta đến Mặc Châu không chỉ bị thằng này cướp đoạt tài vật mà còn bị đả thương rất nhiều tùy tùng.”
“Phi! Mày ngậm máu phun người!” Lâm Hữu lập tức quát lên.
Hoàng Duệ ngước mắt nhìn Đái Hề một cái, thần sắc không thay đổi, ánh mắt lại nhìn sang Lâm Hữu, thấy vẻ mặt cậu ta kiêu ngạo cùng bất tuân, chân may cau chặt. Đang nghĩ ngợi là nên bỏ lơ hay nên trừng phạt thì bỗng một nam tử mặc trang phục văn sĩ bên cạnh ghé tai hắn nói gì đó, hắn nghe xong lập tức nhìn về phía Lâm Hữu, mâu quang lóe lên, sau đó nói với Diệp Quân: “Bắt hắn lại.”
Lời này vừa hay trúng lòng Diệp Quân.
“Phi! Ngươi mà cũng đòi bắt được bản thiếu hiệp sao?” Lâm Hữu nghe thấy thế nhất thời không phục, sau đó nhanh chóng vung một quyền về phía Diệp Quân, “Cứ để bản thiếu hiệp tóm ngươi trước đi!”
Khi thiết quyền đã xông tới trước mặt, Diệp Quân vẫn không tránh, chỉ vươn bàn tay như chiếc quạt hương bồ tóm một cái, tức thì quả đấm của Lâm Hữu nằm gọn trong tay hắn.
Lâm Hữu không ngờ hắn sẽ đón đỡ, vội vàng thu tay nhưng đã muộn, quả đấm đã nằm gọn trong tay của Diệp Quân. Cậu nhanh chóng vung tay trái đánh vào mặt hắn định bụng buộc hắn buông tay, nhưng Diệp Quân chỉ ngã đầu ra sau tránh cú công kích của Lâm Hữu, sau đó ra sức nắm chặt nắm tay của Lâm Hữu hơn nữa.
“Ái!” Lâm Hữu nhất thời hét thảm một tiếng, “Con trâu dã man này… Buông ra!” Đau đớn từ bàn tay truyền đến khiến cậu không đoái hoài đến việc đánh người nữa, chỉ thầm nghĩ làm thế nào rút tay nhanh lại, nhưng Diệp Quân không chút lưu tình lại dùng lực nắm chặt, Lâm Hữu đau đến mức toàn thân thoát lực, ngay cả khí lực để rên cũng không có.
Vì vậy một thân võ nghệ của Lâm Hữu cứ thế bị Diệp Quân dùng thần lực trời sinh của hắn chế phục hoàn toàn không có cơ hội thi triển. Diệp Quân lại vung tay điểm mấy huyệt đạo khiến cho Lâm Hữu một khắc trước còn uy phong như chú hổ nhỏ mà nay không cách nào nhúc nhích được.
“Công tử, xử trí hắn thế nào?” Diếp Quân dẫn theo Lâm Hữu đến trước mặt Hoàng Duệ.
Hoàng Duệ còn chưa mở miệng, Đái Hề đã lên tiếng trước: “Đương nhiên là phải…” Có điều hắn chưa nói được phân nửa đã bị một câu nhàn nhạt của Hoàng Duệ cắt đứt: “Nhốt vào đại lao.”
“Dựa vào… cái gì mà giam ta, bản thiếu hiệp lại không làm chuyện phạm pháp.” Lâm Hữu toát mồ hôi lạnh kêu lên.
Hoàng Duệ liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ bằng ngươi dám ăn nói vô lễ với bản châu phủ, huống hồ bản châu phủ là đại biểu của hoàng gia, ngươi nói như vậy còn là đại bất kính, bây giờ dù chém ngươi cũng được nữa là.” Dứt lời hắn đứng dậy, không chờ cơm canh rượu trà bưng lên đã đi xuống lầu định hồi phủ ngay.
Đến đây thì, tất cả những người đang len lén xem náo nhiệt trong tửu lâu bao gồm cả Lan Thất, Lâm Hữu đều ngẩn người sửng sốt, ai cũng không ngờ một nam tử trẻ trung xinh đẹp như thế lại chính là châu phủ đại nhân tân nhậm.
“Dẫn đi, nhốt vào nhà lao.” Diệp Quân ném Đái Hề không động đậy được gì cho một gã thị vệ khác, sau đó bước nhanh đuổi theo Hoàng Duệ.
Thị vệ tiếp nhận Lâm Hữu, sau đó chỉ chỉ vào Lan Thất đang ngồi im không trốn cũng không sợ tựa hồ chỉ như người xung quanh đứng xem náo nhiệt, hỏi văn sĩ kia: “Trầm tiên sinh, người này thì sao?”
Trầm tiên sinh liếc mắt nhìn Lan Thất, thấy nàng dung sắc xinh đẹp lại ăn vận đẹp đẽ quý giá, hơn nữa còn đi cùng với đại công tử Lâm gia, nhất định cũng là người thân của Lâm gia, nếu bắt lại thì lợi thế sẽ càng nhiều, vì vậy nói: “Cũng bắt lại.”
Mà đến lúc này, Đái Hề mới phát hiện Lan Thất ngồi bên bàn phía sau mọi người, tức thì hối hận vì vừa rồi sao mình không nhìn thấy trước, khi thấy thị vệ tiến lên định bắt người thì lập tức muốn ngăn cản. Một gã tùy tùng phía sau kéo ống tay áo hắn, nói nhỏ: “Đợi sau khi nhốt vào nhà lao, công tử sẽ dễ đòi người hơn.” Đái Hề ngẫm lại thấy cũng đúng, vì vậy đành thôi.
Khi những thị vệ kia tiến lên bắt người thì Lan Thất vẫn bình tĩnh như không, chỉ tùy ý quay đầu thoáng nhìn qua trên đường, sau đó lộ ra một nụ cười mỉm kỳ quái khiến bọn thị vệ rất kinh ngạc, ai nấy đều nhìn nữ tử đẹp đến mức không giống người phàm này mà không dám đưa tay đụng chạm, chỉ nhấc tay làm một động tác hư hư, nhã nhặn nói: “Cô nương xin đi theo chúng ta.”
Bọn thị vệ áp giải Lâm Hữu, Lan Thất xuống lầu, trong đám dân chúng bên ngoài lâu vây xem náo nhiệt, Lan Thất trông thấy thân ảnh của Lan Đồng, Lan Lung nhưng nàng vờ như không, theo thị vệ rời đi.
Lan Đồng, Lan Lung không dám vọng động, mắt mở rừng trừng nhìn gia chủ bị thị vệ mang đi. Nhớ lại trước khi đến Mặc Châu, gia chủ cố ý phân phó nếu không có mệnh lệnh của nàng, chỉ được xem nàng như người lạ. Haizzz! Cũng không biết chuyện gì xảy ra với gia chủ nữa, hình như bị quỷ mê tâm trí rồi, ấy mà lại đáp ứng tên Minh Nhị công tử kia, để hắn dùng ‘Vô gian chỉ’ phong bế một thân nội lực, để bây giờ một tí võ công cũng không có, lại còn không cho phép bọn họ bảo vệ nàng, thật chẳng biết trong lòng nàng đang toan tính gì nữa.
Chuyện châu phủ đại nhân bắt người tại Hồng Phúc lâu nhanh chóng truyền khắp thành Mặc Châu.
Sau khi Lâm Hữu bị giam vào tù cũng không vọng động, chỉ định bụng chờ bốn canh giờ sau huyệt đạo tự giải, khi đó chuyện chạy trốn sẽ dễ dàng hơn. Chỉ có điều không kịp đợi huyệt đạo tự giải thì đến hoàng hôn cậu đã được thả ra, quái lạ chính là, cậu lại gặp được phụ thân đứng trước cửa. Cậu ngẩn người, còn chưa mở miệng thì trên mặt đã ăn trọn một cái tát vang dội.
“Thằng nghịch tử này! Cũng không tự cân nhắc phân lượng bản thân mà đã dám chạy đi tìm Bích Yêu luận võ, ừ này thì đi, chết trong tay Bích Yêu còn hơn là về rước phiên toái cho lão tử! Thằng hỗn trướng này!” Lâm Tuân hung hăng mắng con trai.
Lâm Hữu bị một cái tát này đánh cho sao bay đầy trời, nửa bên mặt tê rần không có cảm giác gì, cậu quay đầu lại trừng mắt nhìn phụ thân không nói một lời, trong lòng lại nghĩ: Đúng vậy, cha ước gì con chết nhanh đi thôi, dù sao cha vẫn còn một đứa con trai khác, con chết thì không còn người vướng mắt các người nữa.
Lâm Tuân nhìn đứa con trai này, vừa tức vừa hận lại không thể làm gì.
Lâm Hữu là trưởng tử của ông, là đích tử mà ông ký thác kỳ vọng, từ nhỏ ông đã yêu cầu rất nghiêm khắc với cậu, mà cậu cũng không chịu thua kém, đầu óc thông minh, căn cốt đều tốt, đọc sách tập võ luôn luôn thắng người một bậc. Chỉ có điều từ sau khi mẹ cậu mất, những năm gần đây không biết vì sao cậu càng ngày càng nổi loạn, bình thường chỉ cần ông nói chuyện nghiêm khắc một chút là cậu sẽ trừng mắt lạnh không nói gì, có đôi khi mười ngày nửa tháng cũng không thèm nhìn ai. Trước đó vài ngày, chẳng qua sau khi huynh đệ bọn họ tỷ thí một trận, ông ca ngợi con thứ vài câu, ấy mà hôm sau thằng nhóc này liền để lại thư trốn đi, nói gì mà muốn đi tìm Bích Yêu luận võ. Thế này thì bảo làm sao ông không lo lắng cho được, nhắc tới Bích Yêu, chỉ cần là người trong võ lâm đều biết người này không chọc được, thế thì thằng con ông sao là đối thủ được? Đương khi gấp rút sai người tìm nó trở về, thế mà gia nhân báo lại trên đường nghe người ta nói, đại công tử Lâm gia đắc tội châu phủ đại nhân ở Hồng Phúc lâu nên bị bắt rồi. Ông nghe vậy vội vàng phái người thăm dò, ấy thế mà bị bắt thật, hỏi kỹ nguyên do mới biết con trai bị giam vì chút chuyện nhỏ thôi, nếu nói nguyên nhân thật sự thì phải là vì cậu là con trai của ông – Lâm gia Mặc Châu. Cuối cùng chỉ đành sai người chuẩn bị cứu con trai ra trước. Bây giờ người ra ngoài, có thể tưởng tượng phải trả giá cao thế nào, trong lòng ông tức giận vô cùng.
“Mày còn trừng mắt!” Lâm Tuân lại quăng thêm một cái tát nữa, “Lão tử vì mày mà gần như dùng nửa Lâm gia, thằng tiểu súc sinh mày còn dám ngang ngược với lão tử!”
Lâm Hữu bụm mặt, trừng mắt nhìn phụ thân: “Con là tiểu súc sinh thế cha là gì?”
Lâm Tuân nghe xong nghẹn lời, khuôn mặt không nén được giận, thịnh nộ càng tăng, giơ tay lên vung thêm một cái tát nữa: “Mày còn dám cãi láo!”
Lần này Lâm Hữu tránh ra: “Mẹ mất, cha chỉ biết đánh con. Hừ! Cha muốn đánh chết con chứ gì, rồi giao hết cả nhà cho nữ nhân kia với con trai bà ta. Hừ! Bồi thường ư, sao chỉ mới có nửa Lâm gia thôi, sao không bồi thường toàn bộ Lâm gia luôn!”
“Giỏi! Giỏi!” Lâm Tuân tức đến thất khiếu bốc khói, “Giỏi cho thằng hỗn trướng mày! Tao nên đánh chết mày! Mày chết lão tử cũng sớm được giải thoát!” Ông một tay tóm Lâm Hữu kéo về nhà, hạ quyết tâm phải phạt cậu một trận gia pháp ra trò.
“Cha buông ra! Phượng Duệ đâu? Nàng sao rồi? Buông ra!” Lâm Hữu giãy dụa, nhưng đâu thể thoát được thế kìm sắt của phụ thân, cứ thế vừa la hét vừa bị kéo thẳng về nhà.
Trong khi đó, Lan Thất bị giam trong một phòng củi chằng chịt mạng nhện.
Dưới tình huống bình thường, nếu nữ tử bị bắt vào tù thì sẽ là đối tượng bị ngục lại
(viên chức hạng thấp, trông coi nhà tù), cai tù lăng nhục. Nhưng thị vệ kia thương tiếc Lan Thất, nghĩ rằng nàng cũng không phạm phải tội gì lớn, huống hồ giai nhân như vậy sao có thể để cho mấy tên kia chà đạp? Vì vậy y tìm tạm một phòng củi nhốt nàng lại, chờ thế tử hết giận tự nhiên sẽ thả nàng đi.
Giờ Thân, thị vệ mở cửa đưa cơm tối rồi lại khóa cửa lại.
Lan Thất ăn xong bánh màn thầu cùng dưa chua, nhìn sắc trời bên ngoài dần tối, thầm nghĩ một ngày cứ thế trôi qua.
Nàng ngồi trên đống cỏ trong căn phòng tối mịt mà nghĩ lại những việc đã trải qua trong mấy tháng qua, nghĩ tới mục đích chuyến đi đến Mặc Châu lần này của mình, khi chán khi vui, cứ thế mơ mơ màng màng thiếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, bỗng nghe ngoài phòng vọng lại tiếng bước chân, tuy nhẹ đến mức khó có thể phát hiện, nhưng nàng xưa nay khi ngủ luôn cực kỳ cảnh giác, cho nên tiếng bước chân nhẹ chừng ấy cũng đủ để đánh thức nàng. Nàng mở mắt ra, trước mắt đen kịt, yên tĩnh, có lẽ đêm đã về khuya. Không có tiếng mở khóa, cửa phòng cũ nát trực tiếp bị người bên ngoài đập mở tung, sau đó một bóng người nhanh chóng tiến vào mang theo một luồng ánh sáng, đấy là vì trong tay hắn cầm theo một chiếc đèn lồng.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Lan Thất thấy rõ người nọ là một gã tùy tùng đi theo Đái Hề ở Hồng Phúc lâu.
Gã tùy tùng thấy Lan Thất tỉnh thì cả kinh, nhưng thấy nàng không la không hét chỉ nhìn hắn lại càng kinh ngạc, nhất thời không biết nàng đang nghĩ gì, không khỏi đứng bất động tại chỗ. Sau một lúc lâu, hắn thử đi về phía trước, thấy Lan Thất vẫn không phản ứng gì, dũng khí tăng vọt, vài bước nhảy đến trước mặt nàng, giơ đèn lồng soi nhìn nàng. Chỉ thấy nàng ôm đầu gối ngồi trên đống cỏ, dưới ánh đèn lờ mờ phảng phất minh diễm như bảo châu tuyết ngọc, dục niệm trong lòng càng đậm, tiện tay treo đèn lồng lên, ngồi xổm xuống, vươn tay, chậm rãi tới gần nàng.
Mà Lan Thất vẫn ngồi im bất động, bình tĩnh nhìn gã tùy tùng ôm ý đồ bất chính xuất hiện trong đêm khuya này.
Tay gã tùy tùng đến càng gần, người cũng càng căng thẳng mà thở gấp, ngay khi tay hắn vừa chạm vào vai Lan Thất thì, tức thì không nhịn được nữa, ôm cổ nàng, há miệng hôn lên mặt nàng, một đôi tay vội vàng sờ lên sờ xuống trên người nàng. Hắn chỉ cảm thấy dưới tay vô cùng mềm mại đến nhũn cả xương, trong miệng trong mũi tràn ngập hương thơm làm say lòng người, tuyệt vời tựa như đang ở trong mộng ảo vậy.
Lan Thất vẫn không phản ứng mặc cho người nọ loạn động, nàng chỉ mở to một đôi bích mâu nhìn mạng nhện trên xà nhà, khóe môi lại lộ ra một nụ cười nhạt ý vị sâu xa.
“Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, tâm can huyết nhục của ta. Ta sống mấy chục năm chưa từng thấy qua mỹ nhân như nàng, ta chỉ cần được thân thiết cùng nàng một lần này, dù chết cũng cam tâm.” Gã tùy tùng vừa sờ loạn trên người nàng vừa liên tục thốt ra những lời loạn thất bát tao, một tay kéo thắt lưng của nàng, sau đó cởi áo ngoài, mắt thấy đường cong lả lướt trong trung y, nhất thời thân thể kích động không thôi, chỉ hận không thể lập tức đắm chìm vào trong đó.
Ngay một khắc đó, Lan Thất bỗng nhiên quay mặt lại, khẽ nở nụ cười như hoa lựu đơm trong đêm với hắn, phong tình tận xương, thẳng khiến hắn thần hồn si dại, tay run run cởi trung y của nàng… Bỗng một kình phong từ ngoài cửa quét tới, gã nọ hoàn toàn không hay biết cứ thế mà bị kinh phòng vừa nhanh vừa mãnh kia quét qua tống vào góc tường, tức thì máu tươi tung tóe, không kịp tru một tiếng đã xuống hoàng tuyền.
Đối với đột biến ấy, Lan Thất vẫn tỏ ra điềm nhiên, lẳng lặng ngồi trên đống cỏ, chỉ có ý cười bên môi càng sâu.
Một bóng ảnh nhẹ nhàng phiêu vào trong phòng, sau đó đến cạnh nhấc Lan Thất dậy, rồi vô thanh vô tức bay đi như lúc đến.
Bóng người kia mang theo Lan Thất bay ra ngoài thành, dọc đường đi nàng không giãy dụa cũng không nói lời nào, ngoan ngoãn mặc người định đoạt, thẳng đến khi đến một hồ nước, bóng người kia mới dừng lại ném nàng vào trong hồ.
Tháng ba, nước lạnh như băng thấu tận xương, Lan Thất vừa chạm nước liền rùng mình, nhưng nàng cũng không thèm để ý cái lạnh này mà chỉ từ trong hồ đứng dậy, nhìn người trên bờ cười khúc khích, càng cười càng vui vẻ, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng hóa thành cười ha ha.
Người trên bờ trừng mắt nhìn nàng, không nói một lời.
Sau một lúc lâu, Lan Thất ngừng cười bơi đến cạnh bờ hồ, ngước mắt nhìn Minh Nhị công tử trước nay luôn thanh nhã xuất trần mà nay khuôn mặt phủ sương, chân mày lạnh lùng nghiêm nghị, bên môi nhịn không được lại nở nụ cười: “Giả Tiên, hóa ra ngươi cũng có vẻ mặt này.”
Minh Nhị không nói lời nào, chỉ vung tay đẩy Lan Thất xuống hồ: “Rửa.” Nhị công tử trước nay nhã nhặn là thế mà giờ giọng nói lạnh băng như hồ nước.
Lần thứ hai bị đẩy vào trong hồ, Lan Thất vẫn không hề tức giận, nàng lại đứng lên. Chỉ có điều lúc này không có nội lực hộ thân, gió lạnh thổi qua liền không kìm được mà run rẩy, nhưng nàng vẫn tươi cười xán lạn: “Được thôi, rửa thì rửa.”
Dứt lời, tay nàng vừa nhấc, áo ngoài khoác trên người lập tức rơi trên mặt hồ, trung y bên trong thấm nước dính sát cơ thể để lộ đường cong, đầu ngón tay nàng chậm rãi dời xuống từ cổ sáo, trung y từng chút từng chút được cởi ra để lộ bích lăng bên trong.
Minh Nhị đứng trên bờ hồ nhìn người trong hồ. Trong nước hồ lạnh như băng, thân thể của nàng kìm không được mà run rẩy, rõ là yếu ớt như vậy nhưng quang mang trong đôi bích mâu kia lại sáng hơn cả ánh trăng trong trời sương, mâu thuẫn như vậy, lại dụ hoặc như thế khiến người khác không kìm được mà sa vào.
“Ngươi muốn làm gì?” Minh Nhị lạnh lùng hỏi.
“Ai da, Minh lang này, chúng ta đều hiểu rõ nhau cả, lời này của ngươi chẳng phải là thừa rồi sao?” Lan Thất cười tủm tỉm nói.
Hắn hỏi không phải là cử chỉ lúc này của nàng, mà nàng đáp cũng không phải là hành vi lúc này của nàng.
Lần cá cược ở đế đô nàng thua, hắn phong bế nội lực của nàng khiến nàng yếu ớt như người bình thường.
Đánh cuộc kia có phải hắn đã tính toán từ lâu rồi hay không? Nàng nghĩ đáp án là: Có thể đúng mà cũng có thể không.
Mà khi nàng mất đi công lực, mấy tháng qua trải qua hiểm sự, có bao nhiêu là kẻ thù gây nên, lại có bao nhiêu là đến từ chính nàng, nàng không hề cẩn thận ngẫm nghĩ.
Khi mật thám báo lại Lâm gia Mặc Châu tìm được hai mỏ vàng trong núi Côn Ngô thì nàng biết trận tranh đấu kế tiếp của bọn họ bắt đầu rồi. Chỉ có điều… Hắn có thể tính toán, nàng tự nhiên cũng có thể tính toán. Hắn làm như vậy, có lẽ chính là muốn lấy được một đáp án, mà nàng đồng dạng cũng muốn biết đáp án.
Khi không có Lan Đồng, Lan Lung bảo vệ bên cạnh, những màn báo thù, ám toán bỗng nhiên đều biến mất, khi nàng hạ quyết tâm khoanh tay đợi làm thịt, hắn rốt cuộc hiện thân.
Như vậy, lúc này, đáp án đã bày trước mắt bọn họ.
Lan Thất vung tay, trung y rơi xuống mặt hồ, sóng nước xao động.
Đến lúc này, trên người nàng chỉ còn một cái yếm màu xanh phấn, nàng gần như trần truồng mà đứng trong hồ nước lạnh băng, trên trời trăng lạnh sương bạc, mặt hồ lấp lánh ánh quang, nàng tóc đen như mực, da trắng như tuyết, bích mâu sóng sánh, nhan sắc mị hoặc như tố cơ trong đêm, như yêu linh trong nước, đầu độc chúng sinh.
Minh Nhị vẫn đứng bất động, hai mắt nhìn chằm chằm giữa hồ.
Lan Thất cúi người vọc nước lạnh xối xuống từ đỉnh đầu, dưới ánh trăng bọt nước trong suốt như trân châu lăn trên tóc nàng, như lớp màn châu sa khoác lên người nàng, lấp lánh ánh quang, lưu chuyển toàn thân.
Minh Nhị rốt cuộc động, đi từng bước vào trong hồ, sau đó từng bước đến gần Lan Thất. Cuối cùng, hai người giữa hồ cánh nhau chừng một thước, nước quanh hai người sóng gợn trùng trùng.
Minh Nhị vươn tay, đầu ngón tay thon dài ấm áp chạm vào đầu vai Lan Thất, trong nháy mắt tiếp xúc, thân thể Lan Thất thoáng run lên, nhưng nàng lập tức trấn định, chỉ nhìn Minh Nhị.
Ngón tay ấm áp của hắn gạt mái tóc dính trên vai nàng, lại thuận theo làn da như ngọc lạnh của nàng chậm rãi di dộng, trượt một chút, sau đó chuyển ra sau gáy, đầu ngón tay khươi một cái, cái yếm tuột xuống, tức thì toàn bộ cơ thể hoàn mỹ lộ ra dưới ánh trăng.
Ánh mắt Minh Nhị từ từ lướt qua khuôn dung của nàng, lướt qua khuôn mặt yêu mỹ tuyệt luân, lướt qua chiếc cổ ngọc thon dài, lướt qua khuôn ngực tuyết đầy đặn, lại từng chút xuống phía dưới… Sau đó vẻ mặt lạnh như băng của hắn từ từ giãn ra, ánh mắt bình tĩnh dần dần trở nên sáng sủa nóng rực. Phảng phất thật lâu, lại phảng phất chỉ một giây, Lan Thất chỉ cảm thấy sau đầu căng căng, sau đó khuôn mặt Minh Nhị đến gần trước mắt, rồi sau đó, môi đã bị hôn mạnh, thân thể từ từ sa vào cái ôm ấm áp chặt chẽ.
Một khắc kia, phảng phất có ngọn lửa châm đốt, rất đau, lại rất nóng.
Cho nên, nàng hé miệng, dùng lực tương đương cắn mạnh trở lại, hai tay cũng vòng chặt trên gáy hắn.
Giữa hồ, dưới ánh trăng lung linh, hai người lặng lẽ cắn nhau, tay chân quấn quýt, nước trong hồ sóng sánh chập chờn.
Nửa đêm, trong dinh thự châu phủ Mặc Châu truyền đến một tiếng thét hoảng sợ chói tai đánh thức toàn bộ người trong phủ, bao gồm cả châu phủ đại nhân Hoàng Duệ đang say sưa mộng đẹp.
Hóa ra là sau khi Đái Hề trở về, đợi đến hoàng hôn khi Hoàng Duệ xong xuôi công vụ quay về dinh thự thì hắn vội vàng phái người đến phòng giam trong châu phủ đòi người, nào ngờ người được phái đi quay về báo rằng trong tù không có người công tử muốn tìm. Đái Hề không tin tự mình đi một chuyến, lục soát trong ngoài đại lao một lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng mỹ nhân đâu. Chẳng lẽ đám coi ngục giấu biệt nàng đi rồi? Ngẫm lại thói đời này, lại nghĩ đến dung mạo tuyệt sắc của mỹ nhân quả thật rất có khả năng đấy, vì vậy hắn chất vấn quan coi ngục. Gã này nào dám đắc tội công tử nhà Thái tể, tự nhiên là cực lực minh oan.
Đái Hề rời khỏi đại lao, tà tâm chưa chết, vì vậy phái thân tín Đái Hùng đi hỏi thị vệ ban ngày, lần hỏi này rốt cuộc cũng có kết quả, hóa ra mỹ nhân bị nhốt trong phòng củi ở trong dinh thự của châu phủ. Đái Hề vừa nhận tin, chỉ hận không thể tìm mỹ nhân để thân mật ngay lập tức, may mà Đái Hùng còn bình tĩnh, kéo hắn lại nói: “Bây giờ canh giờ còn sớm, thế tử khẳng định chưa nghỉ ngơi,cho dù đi cũng không động mỹ nhân được, chi bằng chờ đêm khuya, mọi người trong phủ ngủ hết rồi hãy lén đi từ phía sau vào gặp mỹ nhân, như thế chẳng phải hay hơn?”
Đái Hề nghe thấy có lý, đành tạm thôi. Đến cuối giờ Hợi, mắt thấy đêm khuya vắng người, vì vậy hắn gọi Đái Hùng, nào ngờ không thấy gã ta đâu, nhưng hắn thực sự không đợi được nữa, đành gọi hai gã tùy tùng khác theo rồi lặng lẽ đến cửa sau dinh thực, cạy cửa ra, lặng lẽ chui vào. Cẩn thận tìm được phòng củi, thấy cửa phòng đã mở rộng, ba người bèn cầm đèn lồng đi vào thì thấy ngay thi thể Đái Hùng nằm ở góc phòng. Đái Hề được nuông chiều từ bé nào giờ đã thấy qua thảm trạng như thế, tức thì kinh hô một tiếng rồi té xỉu trên đất, đồng thời cũng thu hút thị vệ trong dinh thự.
Khi Hoàng Duệ dẫn đám người Diệp Quân tới thì, Đái Hề đã tỉnh dậy, chỉ có điều vẻ mặt sợ hãi, Hoàng Duệ sai người đưa hắn đi, lưu lại hai gã tùy tùng khai báo sự việc.
Đợi hai gã nói xong đầu đuôi ngọn ngành, mặt Hoàng Duệ cũng tái rồi, hạ quyết tâm ngày mai phải viết thư tống thằng Đái Hề này về đế đô. Hắn khoát tay cho hai gã thối lui, bên kia Diệp Quân đã kiểm tra phòng củi tỉ mỉ một lần bao gồm cả thi thể của Đái Hùng, chỉ tiếc không tìm được bất kỳ đầu mối gì.
Trong lòng Hoàng Duệ rõ ràng, việc này khẳng định có liên quan đến nữ tử ban ngày, vì vậy phân phó Diệp Quân: “Cậu lập tức dẫn người đến Lâm gia, giờ Thìn ngày mai mời đại công tử Lâm gia đến đây.” Lâm Hữu nhất định biết lai lịch nàng kia.
Diệp Quân lĩnh mệnh rời đi.
Hoàng Duệ phân phó thị vệ xử lý thi thể Đái Hùng xong thì quay về phòng.
Hắn vừa đẩy cửa phòng ra thì phát hiện trong phòng có hai vị khách không mời mà đến, một tử y bích mâu, chính là cô gái ban ngày, một thanh sam nam tử, diện dung thanh nhã xuất trần, dưới ánh đèn tựa như Trích Tiên. Trong tay cô gái áo tím đang cầm thứ mà ban ngày Lâm Tuân đưa tới, đó là hai tấm bản đồ, chính xác là địa đồ hai mỏ vàng.
“Ngươi đã về đấy à.” Cô gái áo tím cười khanh khách chào hỏi hắn, rất tự nhiên mà đảo ngược vị trí như hắn là khách, còn nàng mới là chủ nhân.
Nam tử áo xanh chỉ khẽ gật gật đầu với hắn, sau đó dời ánh mắt thưởng thức một bức tranh thủy mặc núi non biêng biếc.
Một khắc kia, trong đầu Hoàng Duệ xuất hiện rất nhiều ý niệm, ví như xuất thủ bắt hai người, hay là gọi thị vệ, nhưng cuối cùng hắn chẳng làm gì cả, chỉ bình tĩnh đi vào phòng, sau đó khép cửa lại. Hai người này dám ngang nhiên hiện thân như thế, tự nhiên là có bãn lĩnh đến đi như thần. Hơn nữa… Ban ngày rõ ràng cô gái áo tím kia không có võ công, nhưng lúc này tinh quang trong đôi mắt kia đã tinh tường nói cho hắn biết đây là một tuyệt thế cao thủ.
Nam tử áo xanh tiếp tục xem tranh, cô gái áo tím thoải mái giơ giơ tấm địa đồ trong tay, nói: “Chuyến này ta định sẽ lấy toàn bộ Lâm gia, chỉ có điều thằng nhóc kia giúp ta một phen, cho nên ra tay làm thế thì không hay lắm, nhưng tay không mà về lại không phải là tác phong của ta, dù thế nào cũng phải lấy ít thứ, vừa lúc vật trong tay mỹ nhân rất hợp ý ta.” Bích mâu nàng tràn đầy ý cười nhìn Hoàng Duệ, “Mỹ nhân không ngại chứ? Dù sao Lâm gia có không ít mỏ vàng, mà mỹ nhân ngươi nhất định cũng sẽ không bỏ qua.”
Hoang Duệ nhăn mày, quên cả xưng hô của nàng. Lần này hắn đến Mặc Châu nhậm chức là vì chuẩn bị cho việc khai chiến với Nguyên Nhung sắp tới, mà đánh trận, cần nhất đó là tiền bạc. Nhưng một ngọn núi lớn như Côn Ngô mà triều đình lại chưa bao giờ đào được một mỏ vàng trong đó, mà Lâm gia nơi đây lại giàu hơn cả quốc gia; xét thấy Mặc Châu cằn cỗi, duy chỉ mỗi một châu phủ nhậm chức đều gia tài bạc triệu, nguyên nhân trong đó không khó đoán. Hôm nay hắn thử một phen, quả nhiên Lâm gia “Biết thời biết thế” mà đưa hậu lễ, chỉ có điều lễ này vẫn còn kém lắm, hắn nhất định phải thay hoàng triều thu hồi toàn bộ mỏ vàng mà Lâm gia đang nắm giữ trong tay.
Cô gái áo tím tựa hồ nghĩ Hoàng Duệ nhăn mày rất thú vị, bỗng dưng nhích lại gần, Hoàng Duệ thấy thế lui về phía sau, nhưng hắn có lui nhanh hơn nữa cũng không thoát được, chỉ càm thấy một luồng hương thơm thấm mũi, ngay sau đó cảm giác trên mặt ấm áp mềm mại, chưa kịp phản ứng thì cô gái áo tím đã thối lui.
“Cái này cũng tính thêm vào thu hoạch nữa.”
Chân mày Hoàng Duệ lại càng nhăn chặt hơn nữa.
“Nếu lấy được rồi thì đi thôi.” Nam tử áo xanh nãy giờ vẫn thưởng tranh lúc này thu liễm dáng cười, dẫn đầu rời đi nhanh chóng như một làn khói xanh, nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện không một tiếng động. Hoàng Duệ tự phụ võ công bất phàm nhưng giờ khắc này lại cảm giác suốt đời mình cũng không nhanh hơn được nam tử này.
“Mỹ nhân, có phải nhà người ai cũng xinh đẹp như ngươi vậy? Nhưng mà cái thằng khỉ nhỏ Hoàng Dịch ta thấy lần trước vẫn không bằng ngươi được.” Cô gái áo tím bỏ lại một câu rồi cũng nhẹ nhàng rời đi nhanh như nam tử áo xanh vậy.
Hoàng Dịch? Cửu hoàng tử?
Trong phòng, Hoàng Duệ ngơ ngác xoa mặt, vừa rồi… nàng ta hôn hắn đúng không? Hắn đường đường là thế tử Vĩ vương mà lại bị một nữ nhân khinh bạc thế đấy.
Trong nháy mắt, mặt hắn thoáng xanh thoáng hồng.
Nhưng chỉ chốc lát, bất giác trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười thấp thoáng.
Lại chốc lát nữa, hắn bỗng dưng nhớ tới địa đồ mỏ vàng cứ như vậy trơ mắt để người đoạt đi, nhất thời lại giận tím mặt.
Đợi đến khi sai Diệp Quân dò la từ miệng bằng hữu trong giang hồ biết được thân phận cô gái áo tím và nam tử áo xanh, hắn chỉ có thể căm phẫn cau mày. Mặc dù sau này hắn lấy được mỏ vàng trong núi Côn Ngô giúp Mặc Châu trở nên phồn vinh giàu có, mặc dầu sau này hắn đánh bại Nguyên Nhung, nhưng mỗi lần nhớ lại đêm đó mất hai mỏ vàng thì hắn vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có điều… chẳng thể làm gì được.
Mà cùng đêm Hoàng Duệ mất hai mỏ vàng, Lâm Hữu bị phụ thân nhốt trong phòng, tranh cãi ầm ĩ đến hơn nữa đêm mới mệt mỏi cùng cực mà ngủ thiếp đi. Đang lúc nằm mộng thì, đột nhiên cảm thấy trên mặt bị thổi thổi một hơi không khỏi mở mắt, mơ mơ màng màng trông thấy một mỹ nhân dung nhan tuyệt đại vận tử y đứng đưới đèn, nhất thời vui mừng khôn xiết, đưa tay kéo nàng: “Phượng Duệ, cô không sao chứ?”
‘Phượng Duệ’ cười lắc đầu, nói: “Lâm Hữu, nể tình cậu từng cứu ta lại có đôi điểm giống một cố nhân của ta, ta đến để nói với cậu hai câu. Thứ nhất, thật ra cha cậu đối đãi với cậu rất tốt, cậu đừng có phúc mà không biết hưởng; thứ hai, bây giờ cậu không phải là đối thủ của Lan Thất, cố gắng luyện tập thêm vài năm nữa khi võ công đại thành hãy lại tìm ta.” Nói xong nàng phiêu nhiên rời đi.
Lâm Hữu nửa tỉnh nửa mê chỉ coi đó là một giấc mộng, vì vậy lại ngủ.
Hôm sau cậu thức dậy thì thấy đầu giường đặt một lá vàng rực rỡ óng ánh, trên lá vàng có khắc một ấn ký như tranh như chữ, nhưng cậu không biết đấy là gì.
Đợi năm năm sau, Lâm Hữu tự giác võ công đại thành, lần thứ hai bước chân vào giang hồ, việc đầu tiên là đi tìm “Phượng Duệ”, chỉ có điều Phượng Duệ trên núi Vụ Sơn tuy không khác người trong trí nhớ, nhưng hắn lại không có đôi mắt màu xanh. Chính sau đó cậu mới biết được, hóa ra người mình gặp năm đó chính là ‘Bích Yêu’, hơn nữa người ta còn tặng cho cậu một tín vật.
Mà vào sáng sớm cậu nhận được tín vật đó, có hai con ngựa đang chậm rãi rời thành Mặc Châu.
Trong gió xuân se lạnh, Minh Nhị móc từ trong ngực ra một vật đặt trong lòng bàn tay, nói: “Đây là Phượng Duệ huynh cho ta, ngươi nhận ra chứ?”
Lan Thất quay đầu nhìn lại, nhất thời ngây người. Trong lòng bàn tay Minh Nhị đặt một hạt sen, vỏ ngoài đen bóng hiển nhiên đã rất nhiều năm rồi. Sau một lúc lâu, nàng mới đưa tay nhón lấy hạt sen vuốt nhè nhẹ: “Đương nhiên nhận ra, trên hạt sen này còn có máu của ta cơ mà.”
Minh Nhị khẽ run.
“Năm đó… Có một lần khi ta và ca ca đói cùng cực thì thấy ven đường có một hồ nước, trong hồ đầy sen, có vài bông kết đài, vì vậy chúng ta liền lén trộm. Kết quả vừa hái được một cái đã bị phát hiện, người trông sen xua chó ra cắn chúng ta, ta và ca ca liều mạng chạy trốn, chưa bị chó cắn, chúng ta đã bị té ngã, đầu gối vấp phải tảng đá tứa máu, đài sen trên tay cầm không chắc cũng rơi trên mặt đất nhuộm máu. Sau đó… Ta và ca ca chia hạt sen cùng nhau ăn, một hạt cuối cùng ca ca giữ lại, nói chờ sau này kiếm được tiền sẽ mua một hồ trồng sen để ta ăn thỏa mãn.
Khi Lan Thất đang nói thì ánh mắt như rơi vào khoảng không hư vô, nét mặt mơ màng tựa hồ chìm vào trong khoảng ký ức xa xăm.
Minh Nhị không nói gì.
Hai con ngựa vẫn bước chậm rãi, chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc.
Được hồi lâu, Minh Nhị bỗng dưng mở miệng nói: “Phong Lan Tức trồng ra ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, Thu Trường Thiên trồng ra ‘Bán nhân hoa’, ta sẽ dùng hạt sen này…” Hắn thu hồi hặt sen từ trong tay Lan Thất, “Ta sẽ trồng một cây bích liên hoa, cánh sen xanh biếc, nhị sen đỏ thắm.”
Lan Thất ngẩn người nhìn hắn, sau một lúc lâu, nàng mỉm cười: “Được, ta chờ bích liên hoa của ngươi.”
‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trồng tám năm, ‘Bán nhân hoa’ trồng mười tám năm, thế còn ‘Bích liên hoa’ sẽ trồng bao lâu đây?
* * *
END.